Download Ebook Không nước không trăng miễn phí





Mục lục
Giớithiệu . i
1 Không nước không trăng. 1
2 Đối thoại kiếm chỗtrọ. 35
3 Vậy thếsao?. 79
4 Câu trảlời của người chết. 107
5 Ngón tay của Gutei. 139
6 Sao ông không đi nghỉ đi. 167
7 Phật mũi nhọ. 199
8 Người cho phải cám ơn. 229
9 Triết gia hỏi Phật. 267
10 Nụcười Ninakawa. 29



Để tải bản DOC Đầy Đủ thì Trả lời bài viết này, mình sẽ gửi Link download cho

Tóm tắt nội dung:

iệt, thế là
người đó chạy ra khỏi nhà. Chỉ khi ở bên ngoài nhà, khi gia
đình người đó thấy người đó chạy ra, họ nói, "Cái gì thế này!
Anh bị liệt cơ mà!" - người này mới ngã ra.
Điều gì đã xảy ra? Trong khoảnh khắc đặc biệt này của
tai nạn mãnh liệt - ngôi nhà bị cháy - người này đã quên mất
trong chốc lát rằng mình bị liệt. Nếu bạn có thể quên mất
bệnh tật của mình, bệnh tật sẽ biến mất ngay mà chẳng thuốc
thang nào chữa khỏi được. Nếu bạn không thể quên được nó,
nếu bạn liên tục nghiền ngẫm về nó, thế thì bạn đang chơi
với vết thương này. Bạn càng chơi với vết thương nó lại càng
ăn sâu hơn.
Điều gì đã xảy ra khi Gutei quát lên, "Dừng lại!"? Cậu
trẻ nhìn vào Gutei, tiếng gào khóc dừng lại, cái đau biến mất,
cứ dường như ngón tay đã không bị chặt.
Cậu trẻ dừng lại, quay lại, và nhìn vào thầy
mình qua hàng nước mắt.
Mắt đầy nước mắt, anh ta đang gào thét và kêu la và
khóc lóc. Anh ta dừng lại! Cái đau biến mất, nhưng nước mắt
không thể biến mất ngay được - chúng còn đó.
Gutei đang giơ ngón tay lên. Cậu trẻ cũng
giơ ngón tay mình lên, và khi anh ta nhận ra
nó không có đó ở đó anh ta cúi mình.
Trong khoảnh khắc đó anh ta trở nên chứng
ngộ.
Gutei đang giơ ngón tay lên - một khoảnh khắc rất mãnh
liệt của nhận biết, một phương cách rất vĩ đại, một tình
huống do thầy tạo ra. Tâm trí không còn đó nữa, cái đau đã
biến mất, bởi vì sự chú ý đã được hướng sang đâu đó khác...
cứ dường như cậu trẻ này sẽ không có khả năng thở trong
tình huống này. "Dừng lại!" - và việc thở đã dừng lại, và việc
nghĩ đã dừng lại, và anh ta đã quên mất rằng mình bây giờ
không còn ngón tay nữa. Chỉ từ thói quen cũ, khi thầy giơ
ngón tay lên, anh ta cũng giơ ngón tay lên - mà không có đó.
Điều đó chỉ ra rằng anh ta đã quên hoàn toàn điều vừa xảy
ra.
Trong khoảnh khắc đó anh ta không là thân thể, bằng
không làm sao bạn có thể quên được? - cái đau, và ngón tay
bạn đã bị chặt đứt, và bạn đang chảy máu, và mắt bạn vẫn
còn đầy nước mắt, và chỉ mới khoảnh khắc trước anh ta còn
gào thét. Cái 'Dừng lại!' này tạo ra phép mầu.
Cậu trẻ dừng lại, quay lại, và nhìn vào thầy
mình qua hàng nước mắt.
Gutei đang giơ ngón tay lên
|
|
165 27/02/2010 - 2/ 83 166
Chỉ từ thói quen cũ mà anh ta bao giờ cũng giơ ngón tay
lên bất kì khi nào thầy đang dạy cho các đệ tử về thiền. Anh
ta sẽ đứng kế bên ghế, hay đằng sau ghế, và khi thầy giơ
ngón tay lên, anh ta cũng làm hệt như vậy. Điều đó đã trở
thành tự động thế. Thân thể là cái máy tự động, nó là cái
máy, nó là cơ giới.
Cậu trẻ cũng giơ ngón tay mình lên, và khi
anh ta nhận ra nó không có đó ở đó - và thế
thì anh ta nhìn và ngón tay không có đó - anh
ta cúi mình.
Điều gì đã xảy ra? Tại sao anh ta lại trở nên biết ơn thế
và cúi mình? ... Bởi vì lần đầu tiên anh ta nhận ra mình
không phải là thân thể. Anh ta là sự chú ý, không phải là thân
thể; là nhận biết, không phải là thân thể; là tâm thức, không
phải thân thể. Ngón tay không có đó, cái đau đã biến mất,
việc gào thét không còn nữa. Suy nghĩ không chuyển động
quanh vết thương; anh ta không nghiền ngẫm về nó chút nào.
Anh ta không còn là thân thể, anh ta không còn hiện thân.
Anh ta đơn giản thoát ra ngoài thân thể. Lần đầu tiên anh ta
nhận ra mình là linh hồn, tâm thức - thân thể chỉ là ngôi nhà.
Bạn không là thân thể; bạn ở trong nó, nhưng bạn không
là thân thể. Nếu sự chú ý của bạn có thể đi tới sự mãnh liệt
như vậy bạn sẽ nhận ra rằng bạn không là thân thể. Và một
khi bạn nhận ra mình không là thân thể, bạn biết mình bất tử.
Ai có thể cắt ngón tay của bạn đi? Làm sao người ta có thể
bạo hành với bạn được? Không ai có thể phá huỷ được bạn.
Đó là lí do tại sao anh ta lại cúi mình với thầy trong lòng biết
ơn sâu sắc: "Thầy đã cho con cơ hội này để biết mức độ sâu
sắc nhất của bản thể con, cái bất tử."
Trong khoảnh khắc đó anh ta trở nên chứng
ngộ.
Chứng ngộ là gì? Việc đi tới hiểu ra, đi tới nhận ra rằng
bạn không là thân thể. Bạn là ánh sáng bên trong; không phải
là chiếc đèn, mà là ngọn lửa. Bạn không là thân thể không là
tâm trí. Tâm trí thuộc về thân thể; tâm trí không ở ngoài thân
thể, nó là một phần của thân thể - tinh vi nhất, tế nhị nhất,
nhưng nó là một phần của thân thể. Tâm trí cũng là nguyên
tử, như thân thể là nguyên tử. Bạn không là thân thể không là
tâm trí - thế thì bạn đi tới biết mình là ai. Và biết mình là ai
là chứng ngộ.
Khi Gutei chặt ngón tay của đệ tử này, cái thùng, cái
thùng cũ rơi xuống, vỡ tan, nước chảy hết - không nước,
không trăng! Đệ tử này trở nên chứng ngộ.
Nhưng Gutei phải đã chờ đợi tới đúng khoảnh khắc.
Trong nhiều, nhiều năm anh chàng này đã làm điều đó. Ông
ấy đã chờ đợi, chờ đợi. Bạn không thể ép buộc khoảnh khắc
đúng, nó tới khi nó tới. Bạn lớn lên hướng tới nó, bạn dò
dẫm hướng tới nó, và thầy chờ đợi. Khi nó tới, khi nó có đó,
bất kì cái gì cũng có thể trở thành cái cớ, bất kì cái gì. Thậm
chí một tiếng quát, "Dừng lại!" và cái thùng cũ vỡ tan. Bỗng
nhiên sự phản xạ biến mất bởi vì không có nước. Bạn nhìn
lên mặt trăng thực, bạn chứng ngộ.
Chứng ngộ nghĩa là bạn đã nhận ra mình là ai.
Đủ cho hôm nay.
|
|
167 27/02/2010 - 2/ 84 168
6
Sao ông không đi nghỉ
đi
Tokusan đã học thiền theo Ryutan. Một đêm
Tokusan tới Ryutan và hỏi nhiều câu hỏi.
Thầy giáo nói, "Đêm đang ngày một tàn -
sao ông không đi nghỉ đi?"
Thế là Tokusan cúi lạy, và ngay khi anh ta
mở màn ra để đi anh ta quan sát, "Bên ngoài
trời tối quá."
Ryutan đưa cho Tokusan một chiếc nến đang
cháy để tìm đường, nhưng ngay khi Tokusan
nhận chiếc nến, Ryutan thổi tắt nó đi.
Vào khoảnh khắc đó tâm trí Tokusan được
mở ra.
Tokusan đã học thiền theo Ryutan. Một đêm
Tokusan tới Ryutan và hỏi nhiều câu hỏi.
Điều đầu tiên cần hiểu: bạn không thể học thiền. Điều đó
là không thể được. Bạn có thể ở trong nó, nhưng bạn không
thể học nó - bởi vì thiền, hay dhyan, không phải là đối tượng
của học, nó là cách sống. Nó phụ thuộc vào cách bạn sống.
Bạn không thể có được nó qua kinh sách, bạn không thể có
được nó từ bất kì ai. Không ai có thể dạy bạn, nó không thể
được dạy. Nó không phải là tri thức có thể được truyền từ tay
nọ sang tay kia. Nó là cách thức của cuộc sống. Bạn có thể
cho phép bản thân mình đi vào trong nó, bạn có thể tuôn
chảy trong nó, bạn có thể mong manh với nó, cởi mở với nó
- và đó là điều người ta phải làm với thầy.
Bạn không thể học tập, bạn chỉ cho phép bản thân mình
được tiêm nhiễm. Nó cũng giống như sự tiêm nhiễm; nếu
bạn mong manh, bạn sẽ bắt lấy nó. Chỉ sống với thầy là đủ:
cởi mở, không tranh đấu, chỉ hiện hữu với thầy, có những
khoảnh khắc trong khi bạn im lặng... bạn có thể học nó.
Câu chuyện này nói, Tokusan đã học thiền... Tại đó anh
ta sai. Không đại học nào có thể cung cấp cho bạn giáo trình
trong tôn giáo. Họ cung cấ...
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top