Armen

New Member
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

--- o0o --- 13 --- o0o ---







Mễ Bối bị sét đánh trúng, cũng may lúc đó cô đang giơ tay lên che mặt, nên chỉ bị bỏng phần cánh tay. Điều làm người ta kinh ngạc nhất là tốc độ phục hồi của cô nhanh đến giật mình, buổi sáng vừa thoa thuốc, đến chiều vừa mọc da non. Lớp da mới mọc hồng hồng như hoa đào tháng Ba, sau đó hai ngày vừa trắng ngần như cũ. Mễ Bối vừa thoát khỏi nguy hiểm, có điều vẫn phải nằm viện để theo dõi.



Bà Mạc ngày nào cũng bảo vú Lý nấu món canh gà hầm rong biển mà Mễ Bối thích nhất mang tới, đích thân đút cho cô ăn. Mạc Ngôn Hy thì hầu như lúc nào cũng ở bên cô, nhưng chỉ đứng xa xa nhìn lại, không hề bước lại gần giường bệnh dù chỉ một bước.



Canh gà vừa tươi vừa ngon, mỗi lần mở hộp ra, các bạn sĩ đi qua bên ngoài đều trầm trồ:



- Chà, thơm quá!



Bà Mạc chăm nom Mễ Bối rất cẩn thận, sợ canh làm cô bị bỏng, lần nào cũng phải thử trước, thấy vừa rồi mới nhẹ nhàng đút vào cái miệng nhỏ xinh xắn của cô.



- Mễ Bối, có ngon không?



Bà Mạc hỏi.



Mễ Bối ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt nhìn theo bóng người bên ngoài cửa sổ.



Mạc Ngôn Hy thường ngồi cách giường của cô chừng vài mét, lúc thì tắm nắng, lúc thì nhàn rỗi xem sách. Mỗi lần bác sĩ đến thay băng cho Mễ bối đều rất căng thẳng, không ai muốn nhìn thấy những vết sẹo lớn sẹo nhỏ lưu lại trên người một thiếu nữ xinh đẹp trong trắng nhường này, đó là một điều vô cùng đáng tiếc. Nhưng lần nào mở băng ra, tất cả người cũng đều rất kinh ngạc... Vết thương còn lành nhanh hơn họ tưởng. Mạc Ngôn Hy từngtúm áo bác sĩ của Mễ Bối doạ dẫm:



- Để lại sẹo thì tui đốt luôn cái bệnh viện này của mấy người.



Thực ra, anh ta cũng rất lo lắng.



Lúc thay băng, xung quanh giường Mễ Bối vây kín các y tá và bác sĩ, Mạc Ngôn Hy đứng bên ngoài, từ đầu đến cuối đều không dám lại gần, nhưng những lúc quan trọng, anh ta đều nhón chân, nghển cổ lên, cố gắng nhìn vào bên trong. Đợi cho tất cả việc xong hết, anh ta trở lại góc quen thuộc củ mình, thản nhiên ngồi đọc sách.



“Mạc Ngôn Hy, anh ấy sợ lại gần mình rồi.”



Suy nghĩ này làm Mễ Bối rất đau khổ. Mạc Ngôn Hy có lý do của mình, anh ta nói bây giờ Mễ Bối quá yếu.



- …?



Giải thích kiểu gì vậy?



- Ừm… Chỉ cần lại gần em, anh sẽ không kiềm chế được mà đánh em một trận! Ai bảo em ngu thế, tự dưng đi nhận lấy tia sét đó! Ngu như heo ấy,cứ nghĩ đến là anh lại tức! Vì vậy, tốt nhất la anh không lại gần em. Em yếu quá, chỉ sợ không chịu nổi một đấm!



Mạc Ngôn Hy ra vẻ hung hăng nói.



Giải thích như vậy cơ bản là chấp nhận được.



Nửa tháng sau, Mễ Bối vừa gần khoẻ hẳn, nhà họ mạc tổ chức một buổi đón rước long trọng, đưa cô từ bệnh viện về nhà. Sau khi xuất viện, cô vẫn được “nhồi” cho vô số đồ ăn bổ dưỡng.



- Hì hì, Mễ Bối, cô sắp nặng bằng tui rồi đấy!



Mạc Ngôn Hy trêu đùa.



- Này, cô dạo này sao thế, đen sì sì, lại còn béo nữa, gả cho ai được bây giờ?



Anh ta lại còn lắc đầu ngán ngẩm:



- Vừa đen vừa béo lại câm nữa, cô hết thuốc chữa rồi.



- …!!!



Mễ Bối nghe những lời này, giật mình hoảng hốt bỏ chạy vềphòng chốngsoi gương.



Bà Mạc nhìn dáng vẻ tất tả của cô, không nén nổi cười. Thực ra, sau một thời (gian) gian bồi dưỡng, Mễ Bối vừa khoẻ lên rất nhiều, còn hồng nhuận hơn trước nữa, thân hình vẫn thon thả nhưng không mất đi vẻ khoẻ mạnh, so với dáng vẻ yếu ớt gió thổi cũng bay trước đây thì trả toàn khác hẳn. Mễ Bối giờ như một đoá hoa đang nở rộ, một đóa hoa đang ở thời (gian) kì đẹp nhất của đời hoa.



Mỗi lần Mạc Ngôn Hy nhắm mắt lại, cảnh tượng Mễ Bối vừa chân thành vừa nghiêm túc nói ba tiếng em yêu anh lại hiện ra trước mắt.



Vừa đau lòng lại vừa chua chát.



Vì vậy, anh ta không thể không xử phũ cô, để cô thôi không còn đặt hy vọng ở mình nữa.



Mễ Bối vừa đi học trở lại, nhưng Mạc Ngôn Hy thì vừa thay đổi. Ngay ngày đầu tiên anh ta vừa tuyên bố trước toàn trường, người nào còn gán ghép anh ta và Mễ Bối là một đôi, người ấy chết chắc. Giờ lên lớp,chỉ cần Mễ Bối bất cẩn chạm phải Mạc Ngôn Hy một cái là anh ta sẽ nổi giận đùng đùng, nhảy dựng lên quát:



- Có phải cô muốn chết không? Đã bảo đừng đụng vào tui rồi mà lại!



-…



Mễ Bối oan ức ngước mắt nhìn Mạc Ngôn Hy, đôi mắt trong sáng của cô lúc này ngập tràn vẻ thương tâm.



- Nhìn cái gì mà nhìn! Cô có biết cái đồ câm như cô rất là vô vị không!



Mạc Ngôn Hy tàn nhẫn đay đi đay lại chữ “câm”, cuối cùng cũng bất nhẫn không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đang ngân ngấn nước kia, gục xuống bàn, lăn ra ngủ.



Không ai biết rằng Mạc Ngôn Hy đang nhắm chặt mắt, cố ngăn không cho nước mắt chảy ra. Có người bắt đầu xì xào bàn tán, họ tìm một nơi Mạc Ngôn Hy không nghe thấy mà mắng chửi sau lưng:



- Tên Mạc Ngôn Hy đó thật đáng ghét! Chỉ biết bắt nạt người khác! Cậu xem Mễ Bối thật đáng thương! Hồi trước hắn ta còn xem cô ấy như bảo bối trên tay, từ sau khi cô ấy bị thương, hắn liền trở mặt vô tình ngay!



- Thì đó! Đúng là đồ vô ơn, hắn không nghĩ xem ai vừa xả thân cứu hắn nữa!



- Phải, phải! Mỗi lần bắt gặp ánh mắt đáng thương của Mễ Bối là tớ lại muốn lao đến bảo vệ cô ấy!



Câu nói cuối cùng, không hiểu vì sao lại lọt đến tai Mạc Ngôn Hy. Trưa hôm ấy, anh ta đánh cho cậu sinh viên nói câu đó một trận bán sống bán chết, vừa đánh vừa mắng chửi:



- Mày có tư cách gì mà bảo vệ Mễ Bối? Mày xứng không?







Buổi chiều lên lớp, Mễ Bối thấy mặt Mạc Ngôn Hy sưng vù lên, thì e sợ vô cùng, vội vội vàng vàng lấy khăn tay ra, đếnphòng chốngy tế xin một cục đá, cầm tới chườm vết thương cho anh ta.



Vì quá đau lòng và lo lắng, nên cặp môi mỏng của cô khẽ rung lên, cánh tay trắng muốt mềm mại, bị đá lạnh làm cho đỏ ửng lên, nhưng cô vẫn kiên quyết giữ chặt cục đá , động tác rất nhẹ nhàng như sợ Mạc Ngôn Hy bị đau...



- Cô làm cái gì vậy! Đừng có đụng vào người tôi! Đã bảo bao nhiêu lần rồi!



Mạc Ngôn Hy cuối cùng cũng phát cáu, anh ta thô lỗ hất văng tay Mễ bối ra, cục đá bay khỏi tay cô rơi xuống đất.



Vỡ tan. Mặt trời chiếu xuống. Đá tan thành nước.



Mễ Bối cúi đầu im lặng một lúc lâu, rồi lại chạy về phíaphòng chốngy tế lần nữa.



Cô lại gói một cục đá nữa, nghiến răng, khăng khăng đòi chườm vết thương cho Mạc Ngôn Hy.



Bàn tay Mạc Ngôn Hy nắm chặt lại, kêu răng rắc:



-Có phải cô câm rồi điếc luôn không?



Tay Mễ Bối khẽ run lên, nhưng vẫn kiên trì áp cục đá lên mặt Mạc Ngôn Hy.



Một cánh tay vung lên hất tay Mễ Bối ra. Mễ bối ngẩn người ra, rồi lại đưa tay lên lần nữa. Bị hất ra, lại đưa lên, cứ như vậy đến khi chuông vào lớp réo vang. Tiếng mắng chửi, tiếng bàn tán rì rầm vang lên.Có người nói Mạc Ngôn Hy quá lạnh lùng, có người nói Mễ Bối quá hạ mình. Một vài cô nữ sinh đa sầu đa cảm, mắt vừa ươn ướt. Trong một buổi chiều thu, cô gái xinh đẹp như tiên nữ ấy đang kiên quyết bảo vệ, chăm nom người mình yêu.



-tui cảnh cáo cô, nếu cô còn chạm vào tui lần nữa thì đừng trách tui vô tình vô nghĩa!



Mễ Bối như không hề nghe thấy, lặng lẽ cất khăn tay đi, cầm sách, ngồi chăm chú nghe giảng, khoé mắt có gì đó lấp lánh.



- Khục...



Mọi người đều hiếu kì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mạc Ngôn Hy lại gục mặt xuống bàn, dáng vẻ như sắp ngủ.



“Mễ Bối ngốc! Tại sao em lại tốt với anh như vậy! Tại sao phải nói em yêu anh! Tại sao lại nói vậy!Nếu em là em gái anh, anh sẽ mãi mãi che chở em, bao bọc em! Nhưng tại sao em lại nói em yêu anh… xin lỗi, Mễ Bối! Anh là một kẻ sắp chết… anh không thể cho em hạnh phúc… xin lỗi…”



Mạc Ngôn Hy thầm gào thét, lòng đau như cắt.



Đột nhiên, có tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên tiếng của thầy chủ nhiệm khoa:



- Mở cửa, là tui đây!



Thầy giáo ra mở cửa, chủ nhiệm khoa đi vào, theo sau thầy là một anh chàng cao lớn điển trai.



Đây là sinh viên mới chuyển đến, tên là Vương Tử, chữ Tử gồm chữ Mộc và chữ Tân.



Anh chàng mới chuyển đến lịch sự gật đầu chào cả lớp, làm vô số nữ sinh phải xuýt xoa trầm trồ. Vẻ đẹp của anh ta khiến cả đàn ông cũng phải nín thở. Trên gương mặt tuấn tú không tì vết là đôi mắt màu xanh da trời thăm thẳm, thi thoảng lại sáng lên như có điện, dịu dàng, mềm mại mê hay lòng người. Anh ta có mái tóc vàng rực rỡ như muôn ngàn tia sáng mặt trời, môi đỏ như son, làn da hơi trắng, bộ đồng phục bình thường khoác trên người không che giấu nổi khí chất quý tộc cao quý. Toàn thân anh ta toát lên một vẻ uy nghiêm khác biệt hẳn với người thường.



- Vương Tử? Gọi là hoàng tử luôn cho rồi, có phải con lại Trung Pháp không nhỉ?



Nữ sinh A nói.



- Đúng đấy, đúng đấy! Cứ như hoàng tử trong cổ tích sống lại vậy!



Nữ sinh B phụ hoạ.



Nét mặt Vương Tử lạnh như băng, cặp mắt đảo một vòng quanh lớp học, những nữ sinh bị ánh mắt anh ta chạm phải đều có cảm giác như bị điện giật, giật bắn mình kêu lên khe khẽ. Mễ Bối đang nhìn ra ngoài cử sổ, không hề để ý đến hai người mới bước vào lớp học, nghe thấy tiếng xì xầm hỗn loạn trong lớp, cô mới từ từ quay người lại.Khi gương mặt Vương Tử lọt vào tầm mắt cô, Mễ Bối sững sờ, trái tim nghẹn thắt.



“Là Cửu Hoàng tử! Chàng vừa đến rồi!”



Đúng lúc này, ánh mắt của Vương Tử cũng dựng lại trên mặt Mễ Bối, mãi không di chuyển đi nơi khác. Vừa hay lúc này, Mạc Ngôn Hy cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người đang nhìn chăm chăm vào Mễ Bối bên cạnh mình. Anh ta nheo nheo mắt nhìn đối phương, phát ra những tính hiệu thông báo nguy hiểm.



Những nữ sinh ngồi giữa Mễ Bối và Vương Tử không hiểu sao đều rú lên những tiếng hoảng hốt.



- tui muốn ngồi đó!



Ngón tay trắng thon thả của Vương Tử khẽ cất lên, chỉ về phía Mễ Bối, nhẹ nhàng nói:



- Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.



Nữ sinh ngồi ngay bên trên Mễ Bối đột nhiên thở hắt ra một hơi, không kêu được tiếng nào vừa lăn ra ngất xỉu.



Vương Tử đi về phía Mễ Bối, đầu hơi ngẩng lên, bước chân nhẹ nhàngmà cao quý, trả mỹ đến mức tưởng chừng như không có thật. Nắm tay Mạc Ngôn Hy kêu răng rắc, vang vang khắp lớp. Vương tử lại gần Mễ Bối, cúi đầu, cầm tay phải cô lên, khom người đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Cả lớp đều rùng mình, ánh mắt tập trung vào Mạc Ngôn Hy đang ngồi bên cạnh Mễ Bối. Thầy chủ nhiệm khoa cũng kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như muốn rơi xuống đất.



Hôn tay Mễ bối xong, Vương tử ngẩng đầu lên, liếc nhìn Mạc Ngôn Hy đang đờ người ra bằng ánh mắt khinh miệt, nói với giọng hết sức oai nghiêm, oai nghiêm đến độ không thể kháng cự:



- Làm ơn tránh ra!



Giọng nói không lớn, nhưng khí thế đủ để người ta không lạnh mà run.



Ánh mắt của tất cả người dừng lại cả trên người Mạc Ngôn Hy, thi nhau đoán xem Mạc Ngôn Hy sẽ xử sự thế nào.



Hai người trừng mắt nhìn nhau, một đôi mắt xanh như tia chớp trên bầu trời, một đôi mắt thản nhiên mang theo chút phẫn nộ… Đại chiến thế giới liệu có bùng nổ không?



Bộ đồng phục màu trắng của Vương tử như sáng lên ánh vàng. Bộ đồng phục của Mạc Ngôn Hy thì nhàu nhĩ rúm ró, đeo đủ thứ dây xích lanh ca lanh canh.



Mạc Ngôn Hy đứng dậy rồi!



Anh ta lười nhác vươn vai, mặt trơ khấc nói:



- Muốn ngồi đây à?



- Phải!



Vương Tử bình tĩnh trả lời.



- Vậy… được thôi.



A…



Tròng mắt cả lớp như muốn lọt ra ngoài. Tinh thần Mễ Bối căng như dây đàn, hai tay vặn vẹo nắm chặt lại, lúc nhìn người này, lúc lại liếc trộm người kia, đến khi thấy Mạc Ngôn Hy chịu thoả hiệp, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.



- Được, ngồi đi!



Mạc Ngôn Hy nói, rồi lùi ra sau.



- Ừm…



Vương Tử bước lên một bước.



Đúng vào khoảnh khắc đó, một nắm đấm nhanh như điện, nặng như chuỳ sắt thoi vào giữa bụng Vương Tử.



 

nguyenthaoanh91

New Member
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

--- o0o --- 14 --- o0o ---



Vương Tử nói Mễ Bối là vợ chưa cưới của anh ta.



Mạc Ngôn Hy thình lình cho Vương Tử một thụi.



Một đấm bất ngờ đó, khiến Vương Tử phải khuỵu người xuống.



- A!



- Á!



- Mẹ ơi!...



Mọi người đều bụm miệng lại, nhưng những tiếng kêu kinh ngạc vẫn không ngừng vang lên. Qủa nhiên, Mạc Ngôn Hy không dễ bị bắt nạt. Quả nhiên, anh ta vừa ra tay! Có điều anh ta làm sao biết được, người ăn một đấm của anh ta lại là Hoàng tử thứ chín của Ngọc Hoàng Thượng đế cơ chứ! Mễ bối giật bắn người, miệng há lớn đến nỗi có thể nhéo cả nắm tay vào. Nhân lúc Vương Tử còn chưa lấy lại bình tĩnh để phản công, Mạc Ngôn Hy không nói lời nào vừa dắt tay Mễ Bối đi ra khỏi lớp học.



Mặt trời vụng trộm ghé mắt nhìn vào, những tia nắng càng làm vệt máu trên khoé miệng Vương tử thêm đỏ rực, nhìn mà rợn người. Đôi mắt xanh đặc biệt của anh ta lúc này đang sáng rực lên những tia lạnh lẽo khủng bố, tựa như muốn hút sạch máu của tất cả tất cả người…







Mạc Ngôn Hy nắm chặt tay Mễ Bối, dùng sức kéo cô ra ngoài lớp học. Thực ra, chính bản thân anh ta cũng không biếtmình muốn đưa Mễ Bối đi đâu, chỉ là anh ta không muốn thấy có người làm như vậy với Mễ Bối.



Cứ nghĩ đến gã người nước ngoài tên Vương tử kia dám hôn tay Mễ bối… là anh ta như phát điênlên.



“ Không được! Mình để Mạc Ngôn Hy kéo đi thế này, Cửu Hoàng tử nhất định sẽ tức giận! Nếu Cửu Hoàng tử mà tức giận, hậu qủa thật khó lường! Nói không chừng, Mạc Ngôn Hy sẽ mất mạng nữa!”. Mễ Bối tự nhủ, chân vẫn loạng choạng bước theo Mạc Ngôn Hy. Ra đến trước toà nhà giảng đường, Mễ Bối càng nghĩ càng cảm giác lạnh người.



Mạc Ngôn Hy dường như cũng cảm nhận được cô đang giãy giụa. Anh ta tưởng rằng Mễ bối bị đau, bèn lỏng tay ra một chút , rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô đi được mấy bước, lại bắt đầu giãy giụa, Mạc Ngôn Hy quay đầu lại, trừng mắt lên nhìn cô chăm chú.



Trời vừa về chiều, mặt trời ngả hẳn về phía tây, bầu trời có một khoảng nhuốm màu hổ phách, trông vô cùng đẹp mắt.



Mễ bối cau mày, tỏ vẻ không muốn.



Mạc Ngôn Hy dừng bước, quay hẳn người lại, nói với giọng coi thường.



- Sao hả? Muốn quay lại à?



-…



Mễ Bối cúi gằm mặt, không biết giải thích thế nào



. - Thằng nhóc đó nói có thật không? Có phải cô đúng là… vợ chưa cưới của nó?



Mạc Ngôn Hy nói đến ba chữ “vợ chưa cưới” thì muốn nuốt lại, nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ vẻ không hề để ý, hai tay đút vào túi quần.



- …



Mễ Bối ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, sau đó lại cụp mắt lại, chầm chậm gật đầu, tay trái khẽ xoa lên cổ tay phải vừa bị Mạc Ngôn Hy nắm kéo đi.



- Cô…



Mạc Ngôn Hy đột nhiên giơ tay phải lên, định tát… Mễ Bối nhất định sẽ bị thương… nhưng cuối cùng, anh ta vẫn từ từ hạ tay xuống, thở hắt ra một tiếng. Mễ Bối bị Mạc Ngôn Hy dồn vào góc tường, rụt cổ lại, trong lòng vô cùng bối rối. Mạc Ngôn Hy nhìn cô gái đang có vẻ rất lo lắng, sốt ruột trước mạt mình, lòng cũng rối như tơ vò, để ý tới chỗ cổ tay vừa bị mình nắm lấy kéo đi vừa ấn vào dấu năm ngón tay rất rõ… tim như thắt lại… không dám nhìn thẳng vào mắt cô…



- Bỏ đi, tui cũng chẳng quan tâm!



Mạc Ngôn Hy ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Đi đi!”



Anh ta buông Mễ Bối ra.



- …



Mễ Bối ngạc nhiên, tròn mắt lên nhìn, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Mạc Ngôn Hy tương tự như một bức tượng cô độc, không người để mắt, không người quan tâm, nhưng vẫn cố chấp, kiên cường đứng thẳng,cố gắng che giấu sự buồn đau tang tóc để giữ cho mình một chút kiêu hãnh cuối cùng.



- Đi đi! tui vừa bảo với cô rồi mà, tui là kẻ vừa đặt một chân vào quan tài. Thần chết sớm muộn gì cũng đến mang tui đi thôi. tui không đáng để cô đặt tình cảm vào, dù chỉ là một chút, thậm chí là thương hại, tui cũng không cần. Người chồng chưa cưới khoẻ mạnh của cô đang đợi cô trong lớp kìa, vào đi!



- …



Mễ bối ngẩn người ra, thì ra Mạc Ngôn Hy đúng là có bệnh? Dường như còn rất nghiêm trọng nữa.



- …???!!!!



Cô lo lắng, kéo kéo vạt áo anh ta, ngước mặt lên như muốn Mạc Ngôn Hy nói cho mình biết anh ta đang mắc chứng bệnh gì.



- Mặc kệ tôi! Bảo đừng có đụng vào mà! Cút! Xéo! tui không có gì cho cô cả đâu!



Mạc Ngôn Hy hét lên, đột nhiên vươn tay ra đẩy mạnh Mễ Bối. Mễ Bối đứng không vững, loạng choạng ngã vào góc tường. Cô vùng đứng dậy, lại ngước mặt lên, ánh mắt khẩn cầu như van xin Mạc Ngôn Hy nói ra bệnh tình của mình.



Trái tim Mạc Ngôn Hy như tan nát thành trăm mảnh, quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không nhìn vào cô. Mễ Bối vẫn không chịu thôi, tiếp tục bám chặt lấy Mạc Ngôn Hy, vì quá e sợ nên cô không ngừng kêu lên những tiếng “A, A” khe khẽ, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng. Mễ Bối vốn không biết nói, nhưng cô trả toàn không tương tự những người câm khác, người câm bình thường mỗi khi nôn nóng đều vung tay, vung chân loạn lên, không ngừng ú ớ, còn Mễ Bối trước nay luôn là một nàng tiên thanh nhã, nhu mì, muốn biểu đạt điều gì đều nhẹ nhàng ra dấu bằng tay…



Cô gái trước mặt Mạc Ngôn Hy lúc này, đâu còn tương tự nàng tiên Mễ Bối nữa?



- Bảo cô cút xéo đi mà lại! Có hiểu không hả? tui không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!



Mạc Ngôn Hy hét lên với Mễ Bối, giọng lạc đi tựa như đang khẩn cầu.



- …



Mễ bối lắc đầu thật mạnh.



- Cút xéo! Chồng chưa cưới của cô đang đợi trong lớp kia kìa!



Mạc Ngôn Hy chán nản ngồi thụp xuống… “Tại sao mình lại không khỏe mạnh bình thường?”



“Chồng chưa cưới? Cửu Hoàng tử?” Mễ Bối nghe thấy ba chữ “chồng chưa cưới” liền run lên bần bật… nếu Cửu Hoàng tử mà nổi giận, Mạc Ngôn Hy liệu có sống nổi không?



Mễ Bối còn đang ngây người ra, thì Mạc Ngôn Hy vừa dùng hết sức lực hét lớn:



- Cút! Cút! Cút! Tốt nhất là cút đến nơi nào tui không nhìn thấy cô nữa…



Lời còn chưa dứt, vừa cảm giác Mễ Bối đang định nhấc chân bỏ chạy.



“Quả nhiên… quả nhiên là cô ấy thích thằng nhóc đấy hơn! Mình chỉ là một kẻ sống dở chết dở… cả cô ấy cũng rời xa mình rồi…”



Mễ Bối vừa quay người, bước đi một , hai bước, có vẻ như muốn đi thật.



- Em…



Trong lòng Mạc Ngôn Hy đột nhiên trào dâng một cơn sóng sục sôi, khiến cho cổ họng anh ta nghẹn lại:



- Mễ Bối! Em đi thật sao?



Anh ta lúc này như một đứa trẻ, miệng thì gào thét đuổi cô đi, nhưng khi thấy cô chuẩn bị đi, thì lại không đành lòng, không thể không thừa nhận mình vừa yêu cô sâu sắc.



- Mễ Bối! Em còn bước thêm một bước, sau này anh sẽ không nhìn mặt em nữa!



Mạc Ngôn Hy uy hiếp.



- …



Mễ Bối thoáng do dự, rồi vẫn tiếp tục bước đi.



Cô phải trở lại lớp trước khi Cửu Hoàng tử nổi giận.



- Mễ Bối…



Có tiếng gọi vang lên phía sau, Mễ Bối cảm giác có một trận gió lướt đến, trong nháy mắt, cô lại bị Mạc Ngôn Hy giữ chặt:



- Sao em nhẫn tâm vậy? Trước đây em đối xử tốt với anh đều là giả đối cả hay sao? Hả?



Mạc Ngôn Hy gào lên như kẻ điên.



- …



Lòng Mễ Bối quặn thắt lại, cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy, ra hiệu rằng mình chỉ đi một lát. Nhưng Mạc Ngôn Hy không hiểu, anh ta nghĩ rằng Mễ bối muốn rời khỏi mình, lựa chọn người con trai khác.



- Không được! Anh… anh không để em đi…



Mạc Ngôn Hy ôm chặt lấy Mễ Bối, tương tự như một đứa trẻ lạc mẹ, chỉ khi vùi đầu vào người cô, mới có cảm giác an toàn.



Mễ Bối ngẩn ra trong nửa giây, rồi khẽ chau mày, nén lòng đẩy Mạc Ngôn Hy ra. Mạc Ngôn Hy lùi lạ một bước, mở to mắt nhìn Mễ bối trân trối, anh ta không dám tin đây lại là sự thật. Sau giây phút sững sờ, anh ta mới thở dài nói:



- Thực ra anh cũng không có quyền kéo em đi thế này, cho dù là em gái thì cũng có quyền tự do tìm bạn trai. Anh cũng không muốn trách em sao không nói sớm cho anh biết, vì cho dù em có nói với anh cũng chắng ý nghĩa gì. Mếu em thực lòng thích thằng nhóc ấy, thì cứ đi tìm nó đi. Em gái, anh không ngăn cản em nữa. Chỉ là…



Mạc Ngôn Hy ngưng lại, ngẩng đầu kên nhìn sắc trời màu hổ phách: -



Chỉ là nếu em đi với nó… thì đừng bao giờ đến làm phiền anh nữa.



Giọng nói của Mạc Ngôn Hy trầm xuống, tương tự như đang thề thốt điều gì đó, ngữ khí ôn hoà, không chậm cũng không nhanh, từng chữ từng câu đều hết sức rành rọt, trong lời nói có cả sự ủng hộ lẫn sự day dứt áy náy, ánh mắt kiên nghị, tựa như một người anh đang tiễn em gái mình đi lấy chồng vậy. Phảng phất nét vui mừng, kỳ thực thì anh ta cũng tỏ ra rất vui mừng… cho dù là mất mạng, cũng phải cố rặn ra một nụ cười viên mãn.



Mễ Bối ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào người con trai đứng trước mặt mình. Bóng hoàng hôn dịu dàng phủ lên vai anh ta những sợi nắng cuối cùng….



Trái tim cô lại nhói đau. Cô ngần ngừ giây lát, rồi nhấc chân lên. Một phút au, Mễ Bối vẫn chưa bước được nửa bước. Cô nhìn về phía sân vận động, nơi đó đám con trai đang vui vẻ đá bóng…



“Quả nhiên Mễ bối không đi! Mễ Bối yêu mình!” Hai mắt Mạc Ngôn Hy mở lớn, sáng bừng lên, ngập tràn trong cảm kích và mừng vui.



- Mễ Bối! Sau này đừng rời xa anh nữa!



Mạc Ngôn Hy ôm chặt lấy cô.







- Chim khách ơi, bạn tên là gì? Tớ tên là Mạc Ngôn Hy! Chúng ta trở thành bạn nhé! Sau này bạn đừng rời xa tớ nữa nhé!



Cậu bé khịt khịt mũi, thật lòng nói.



Chim khách khẽ lắc đầu, chỉ ở lại một lúc rồi vỗ cánh bay lên trời cao, không quay đầu lại nữa.







- Đừng quên rằng nàng là của ta! Kẻ nào muốn cướp nàng, kẻ đó phải chết!



...“Đã nhiều năm qua đi, anh được tái sinh lớn lên, trở thành một chàng trai tuấn tú. Anh có biết là anh vừa từng nói với em câu này rồi hay không? Em rất muốn gật đầu với anh và nói: - Vâng, em sẽ không rời xa anh.”



“Nhưng em không thể, làm vậy anh sẽ chết! Em không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa”.



“Xin lỗi… xin lỗi… Mạc Ngôn Hy, em xin lỗi…em không thể ở bên anh… dù anh có cô đơn và đau khổ đến thế nào, em cũng không thể ở bên anh!”



Một giây trước, Mễ Bối còn bị tình cảm mãnh liệt của Mạc Ngôn Hy làm cho dao động, một giây sau, cô vừa kiên quyết đẩy anh ra, kiên quyết bỏ đi.



Cuối cùng, cô biến mất trong bóng hoàng hôn. Ánh mặt trời sao mà ảm đạm?



- Không… anh không để em đi!



Mạc Ngôn Hy như phát cuồng, đuổi theo Mễ Bối, giữ chặt cô lại, không cho cô vào lớp.



- A…





Mễ Bối ra sức giãy giụa.



- Đừng đi! Mễ Bối,em đừng rời xa anh!



Mạc Ngôn Hy vừa lảm nhảm, vừa cúi người hôn lên môi Mễ Bối. Trước đây, Mạc Ngôn Hy từng hôn Mễ bối, nụ hôn ấy nhẹ mà dịu dàng, chỉ lướt qua trong thoáng chốc. Nhưng lúc này, đầu lưỡi ươn ướt kia vừa chạm vào lưỡi cô, Mễ bối ra sức giãy giụa, nhưng càng giãy, Mạc ngôn Hy lại cnàg ôm cô chặt hơn. Cuối cùng, cô đau đớn nhắm nghiềm mắt lại, cắn mạnh.



- Ối… a....



Mạc Ngôn Hy đẩy Mễ bổi ra, máu tươi chảy dài trên khoé miệng.’



- Em ghét anh vậy sao?



Mạc Ngôn Hy vừa rên rỉ vừa nói.



- …



Mễ Bối thấy Mạc Ngôn Hy chảy máu, dáng vẻ tội nghiệp, trong lòng vừa hối hận vừa đau đớn, lắt đầu như điên dại, vừa sợ hãi mà không biết phải làm sao. Lúc này, Mạc Ngôn Hy chợt thấy máu chảy ra từ khoé miệng Mễ Bối, trên làn da trắng muốt của cô, dòng máu đỏ đến kinh người.



- Mễ Bối! Không được nuốt nước bọt! Nhớ kỹ! Không được nuốt nước bọt!



Mạc Ngôn Hy e sợ hét lên, sau đó bế xốc Mễ Bối lên, chạy đi như bay.



- …!!!



Mễ Bối giật mình hoảng hốt, không biết Mạc Ngôn Hy định mang mình đi đâu, cô không ngừng đập mạnh lên lưng anh. Mạc Ngôn Hy không hề để ý, gọi một chiếc xe đi thẳng đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố.



- Bác sĩ! Mau thử máu cho cô ấy! Dùng cách nào chính xác nhất ấy!



Sau khi làm xong thủ tục, Mạc Ngôn Hy liền lầm lũi bỏ đi.







- …?



“ Tại sao phải thử máu cho mình?”



Mễ bối hoang mang nhìn bóng Mạc Ngôn Hy đi xa dần.



“Người bị thương là anh ấy cơ mà?”



 

cun_xinh

New Member
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

Tks MunXjnH vì vừa post truyện này.

Nhưng truyện buồn quá!







--------------------------

Một lần thôi khi tình yêu phản bội

Còn mong gì tim lại nở hoa xưa...

 

Thanh_LongBP

New Member
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

--- o0o --- 15 --- o0o ---





Sáng hôm sau. Thiếu vắng một người.



Mạc Ngôn Hy dẫn Mễ Bối đi, giờ chỉ mình cô trở lại. Dường như Vương Tử vừa biết trước Mễ Bối sẽ quay lại, ung dung ngồi ở vị trí của Mạc Ngôn Hy, đợi cô.



Hôm qua, Mạc Ngôn Hy như một người điên mang Mễ Bối đến bệnh viện. Rõ ràng là cô không có bệnh, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ cũng nói vậy. Nhưng đêm qua, Mạc Ngôn Hy không về nhà. Hôm nay, người ngồi ở chỗ anh ta là Vương Tử.



Thầy giáo đang giảng bài, cả lớp không ai chú ý, thi thoảng lại liếc trộm về phía cuối lớp… nữ thì nhíu chặt hai hàng lông mày lá liễu, nam thì mỉm cười vui vẻ.



Một lúc lâu sau, mới thấy Vương Tử mấp máy miệng, như đang nói gì đó, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra.



- Chàng xuống trần làm gì?



Mễ Bối nhìn Vương Tử, dùng ánh mắt thay lời nói, gương mặt lộ rõ vẻ bất an.



- Mễ Bối, hình như nàng rất e sợ cho gã người phàm kia thì phải?



Đôi mắt màu xanh lam của Vương Tử đang nhìn thẳng vào Mễ bối dò xét.



- Chàng trả lời thiếp đã!



- Nàng là hôn thê của ta. Nàng xuống trần chịu khổ, đáng lẽ ta phải xuống với nàng từ lâu rồi. Thế nào, không được à? Hay là ta vừa làm phiền nàng… và hắn?



Mễ Bối hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn:



- Cầu xin chàng đừng làm hại người ấy.



- Nàng thừa nhận rồi phải không? Nàng vừa yêu hắn rồi?



Vương Tử phẫn nộ hỏi, tiếng nói hơi lớn, trên trời liền ì ùng vang lên tiếng sấm. Mễ Bối thầm sợ hãi, sợ mình lỡ lời sẽ làm hại đến Mạc Ngôn Hy.



- Không phải, thiếp chỉ muốn báo ân thôi!



Mễ Bối điềm đạm nói, cố gắng kiềm chế nét mặt mình.



- Báo ân? Ta còn nhớ nhiều năm về trước có một con linh xà, vì báo ân mà kết hợp vói người phàm, còn sinh một đứa con nữa. Nàng định báo ân thế nào đây? Có phải là sinh cho hắn một đứa con hay không? Hử?



Vương tử vừa nói, vừa áp sát người lại gần Mễ Bối.



- Chàng… chàng vừa hứa với thiếp là không làm hại người đó!



- Lúc ấy khác, bây giờ khác. Giờ là hắn tự chuốc lấy, nàng đừng quên hắn vừa đánh ta một quyền. Hừ, sao nàng không hề quan tâm đến người chồng chưa cưới này vậy?



- Chàng dám động đến Mạc Ngôn Hy, thiếp sẽ chết cho chàng xem! Chàng đừng quên, bây giờ thân thể thiếp là của người phàm, thiếp cũng muốn thử xem chàng lấy được bao nhiêu tiên đan đến cứu thiếp!



- Bối Bối… nàng… nàng dám uy hiếp ta? Trước kia, nàng có bao giờ dùng cái giọng đó nói chuyện với ta đâu!



Vương tử dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được từ miệng Mễ Bối.



- Ôi… là do chàng ép thiếp thôi. Cửu Hoàng tử, thiếp không quên chàng, cũng không quên hôn ước của chúng ta. thiếp chỉ muốn có thể chăm nom thật tốt cho ân nhân của mình trong nửa năm còn lại ở hạ giới. Với lại, Mạc Ngôn Hy hình như cũng mắc bệnh rất nặng… Thiếp phải bảo vệ y.



Mễ bối vừa nói, vừa ngước mắt lên nhìn mái tóc vàng rực rỡ của Cửu hoàng tử:



- Thiếp hy vọng chàng hiểu thiếp.



Vương tử ngây người ra nhìn Mễ Bối trong vài phút cuối cùng đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn ném lại một câu:



- Ta sẽ ở trần gian này đợi nàng, sau đó chúng ta cùng trở về Thiên giới.



Mễ Bối nhìn theo bóng Vương Tử đi xa dần, tảng đá đè nặng trong tim tạm thời (gian) được cất xuống. Cô bước ủ rũ trên đường, về đến nhà thì vừa chín giờ hơn. Lúc qua cổng, cô gặp một cô gái đang đứng trước cửa biệt thự, vú Lý đang kéo cô ta sang một bên, nói gì đó. Mễ Bổi đi lướt qua người cô gái lạ. Hai cô gái đều dò xét lẫn nhau. Cô gái lạ mặc một chiếc áo phông cộc tay xanh da trời, mái tóc dài nhuộm đỏ như hoa hồng, các đường nét trên gương mặt rất thanh tú, thân hình đều đặn, ánh mắt nhìn Mễ Bối như hiếu kỳ, vừa khinh lờn lại vừa hơi có chút cạnh tranh.



- Cô Uyển Uyển, hay là hôm khác cô hãy đến đi! Cậu chủ nhà chúng tôi… đúng là cậu ấy không được khỏe…



Vú Lý nói, ngữ khí tuy rất tôn kính, nhưng người thì vẫn đứng chắn ngay trước mặt cô gái tên là Uyển Uyển, không để cô ta bước vào một bước.



Mễ Bối không hiểu gì hết, đứng nhìn hai người một lúc rồi đi vào trong nhà. Vừa bước qua cửa, cô vừa nghe trên lầu có người quát lên:



- Bảo cô xéo đi mà không nghe thấy à?



Mễ Bối sững người, tưởng rằng Mạc Ngôn Hy đang mắng mình, liền cắn chặt môi đến trắng bệch, không dám nhấc chân bước thêm một bước.Đúng lúc này, cô gái tên Uyển Uyển kia đột nhiên khóc oà lên:



- Ngôn Hy! Anh xuống đây đi! Em có chuyện muốn nói, đó chỉ là hiểu lầm thôi! Anh nhật định phải nghe em giải thích… Không có anh, em biết phải làm sao?



Sau đó, Mễ Bối lại thấy cô ta ngồi phịch xuống đất khóc nức nở, dáng vẻ đáng thương đến nỗi cả Mễ Bối cũng cảm giác không đành lòng, định bước tới an ủi.



Thì ra, Mạc Ngôn Hy mắng cô ấy… Sao vậy nhỉ, dù giận tới đâu đi nữa thì cũng không đến nỗi chưa gặp người ta vừa mắng chửi nặng nề như vậy chứ?



Mễ Bối đi vào nhà. Vào trong, cô mới biết bà Mạc không có nhà, đầu đĩa trong địa sảnh đang vặn lên hết cỡ, tiếng nhạc trong loa ầm ầm chói tai. Trong nhà dường như trả toàn không nghe thấy tiếng khóc của Uyển Uyển nữa. Mễ bối chau mày, bước tới vặn nhỏ lại.



Đột nhiên, cửaphòng chốngMạc ngôn Hy trên lầu bật mở, cùng với đó là một tiếng quát cáu kỉnh:



- Đứa mất dạy nào tắt máy đi thế? Tao vừa bảo là không ai được…



Vừa thấy Mễ bối, âm thanh liền nghẹn lại ở cổ họng, không phát ra được nữa.



- Là em? Em về làm gì? Thằng nhóc kia xem ra cũng có vẻ giàu có lắm, nó nỡ để em về ngôi nhà rách này ăn cơm hẩm sao?



Giọng nói đầy vẻ châm biếm. Mễ bối không hề né tránh, cô vừa chuẩn bị tinh thần nghe Mạc Ngôn Hy mắng chửi từ trước khi về nhà, có điều cô sẽ giải thích cho anh ta hiểu tất cả chuyện. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, không khí dường như ngưng kết lại .



Đúng lúc này, tiếng khóc bên ngoài vọng vào:



- Ngôn Hy! Em yêu anh, yêu anh, yêu anh! Cầu xin anh cho em một chút thời (gian) gian để giải thích, chỉ cần một phút thôi cũng được? Ngôn Hy… Ngôn Hy của em…



Tiếng khóc thê thiết, đến cả ông trời cũng phải cảm động. Cửa biệt thự đột nhiên bật mở, một bóng người dong dỏng cao bước ra.



- Ngôn Hy! Cuối cùng anh vừa tha thứ cho em rồi phải không? Anh vừa chịu gặp em rồi! Em biết anh không phải là người máu lạnh như vậy mà! Em biết mà.



Uyển Uyển vừa thấy Mạc Ngôn Hy bước ra, vừa luống cuống bò tới ôm chân anh ta, nước mắt nước mũi dính nhoe nhoét cả vào quần.



- Đứng dậy, chúng ta đi!



Mạc Ngôn Hy lạnh lùng lên tiếng.



- Dạ.



Uyển Uyển nhất thời (gian) chưa kịp phản ứng, ngớ người há hốc miệng ra nhìn gã con trai hỉ nộ bất thường này.



Mễ Bối chạy ra cửa, nhìn cảnh tượng ngoài sân.



- Hừ…



Mạc Ngôn Hy không nói gì, khẽ “hừ” một tiếng khinh miệt, sau đó làm một chuyện khiến tất cả người có mặt tại đó đều sững sờ…



Anh ta chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng bế Uyển Uyển lên, Anh ta chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng bế Uyển Uyển lên, quay người đi thắng ra chỗ chiếc xe đua đỏ của mình. Sau một thoáng kinh ngac, Uyển Uyển cũng bình tĩnh lại. lập tức giả bộ sợ hãi rúm người lại rúc vào lòng Mạc Ngôn Hy. Cô ta còn ngoái đầu lại nhìn Mễ Bối đang đứng lẻ loi trước cửa biệt thự, nở một nụ cười đắc thắng.



- Ngôn Hy, em sợ quá! Em tưởng anh sẽ hiểu lầm em mãi chứ… Thực ra, hôm đó.,em….



- Câm miệng!







Chiếc xe đua đỏ như máu phóng vụt ra ngoài. Mễ Bối vẫn đứng ngoài cửa, như một bức tượng tạc bằng băng. Vú Lý đưa mắt nhìn Mễ Bối, định giải thích gì đó rồi lại thôi, chỉ bước tới bên cạnh cô, lẩm bẩm nói:



- Cô chủ, vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm, mùa đông sắp đến rồi.



Mễ Bối giờ mới chầm chậm ngẩng đầu, vườn cây trước mắt như mờ đi, cô tưởng tượng nơi đó có một chiếc lá vàng khô đang theo gió rơi xuống. Một trận gió thổi tới, làm cô khẽ rùng mình. Mùa đông đến rồi! Những đám mây dày đặc bắt đầu tích tụ lại, làm bầu trời biến thành màu xám nhạt.



Không còn trong vắt một màu lam thăm thẳm nữa.



Lại một trận gió thổi qua, Mễ Bối đờ đẫn vào nhà.



Mùa đông vừa tràn đến nơi đây.



Khi mùa đông đi qua, cũng là lúc Mễ bối phải rời xa nhân gian vĩnh viễn.



 
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

--- o0o --- 16 --- o0o ---





Mễ Bối ngơ ngẩn bên bàn ăn. Vú lý đứng bên cạnh, nhìn cô lo lắng:



- Cô chủ, cô ăn thêm một chút nữa đi. Cô vừa ăn chút nào đâu?Như vậy hại cho sức khoẻ lắm.



Vú Lý dịu dàng nói.



Mễ Bối lắc lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn. Hình ảnh Mạc Ngôn Hy dịu dàng ôm Uyển Uyển ra xe cứ hiện lên trong đầu, không chịu tan biến.



- Cô chủ, cậu chủ sẽ quay lại thôi mà! V



ú Lý thấy Mễ Bối như vậy thì rất đau lòng, nhẹ nhàng khuyên bảo. Mễ Bối ngước mắt lên nhìn vú Lý, cố gắng nhoẻn miệng cười.



- Có khi cậu ấy về ngay bây giờ ấy chứ! Cô ăn thêm một chút đi, lát nữa cậu ấy về thấy cô khoẻ mạnh sẽ rất vui đấy!



Vú Lý dỗ cô ăn như dỗ trẻ con.



Mễ Bối nhìn một bàn đầy thức ăn thơm ngon trước mát, ăn mà chẳng thấy mùi vị gì. Nghe vú Lý nói vậy, cô chỉ gượng cười, dáng vẻ cô đơn khiến cho người ta phải đau lòng xót ruột. Đúng lúc này, bên ngoài chợt nghe tiếng còi inh ỏi.



- A, cậu chủ về rồi!



Vú Lý phấn khởi chạy ra mở cổng.



Mễ Bối cũng đột nhiên phấn chấn tinh thần, chạy theo ra cửa. Chiếc xe hơi màu đỏ từ từ đi vào, dừmg lại. Hai chân Mạc Ngôn Hy thò ra ngoài, kế đó là gương mặt điển trai tuấn tú. Ánh mắt anh ta nhìn Mễ Bối đầy vẻ ngang ngược, độc đoán.



“Quả nhiên anh ấy vừa về!”



Mễ Bối cảm giác một luồng khí ấm áp chạy khắc toàn thân mình. Mạc Ngôn Hy vừa về… Chỉ có điều, không phải về một mình. Sau khi xuống xe, anh ta chậm rãi đi sang bên kia, mở cửa. Uyển Uyển ở trong xe bước ra.Trên người cô ta lúc này vừa có thêm mấy thứ đồ trang sức sáng lấp lánh dưới ánh đèn.



- Xuống xe đi, còn lười nữa hả!



Mạc Ngôn Hy dịu dàng chọc ghẹo, kéo Uyển Uyển xuống xe, thân thiết véo vào mũi cô ta một cái.



Uyển Uyển bật cười khanh khách.



Véo mũi? Mạc Ngôn Hy biết đùa từ lúc nào vậy? Còn nhớ những lần trước anh ta đều chỉ biết vung tay lên đánh người thôi mà.



Mễ Bối chợt cảm giác lạnh gáy. Mạc Ngôn Hy đỡ Uyển Uyển đi thẳng vào đại sảnh, để lại vú Lý đang đờ người ra vì kinh ngạc và Mễ Bối đứng ngây như tượng đá.



- Em gái à! Đứng ngoài đó hóng gió thích lắm hả? Vào đây đi!



Tiếng Mạc Ngôn Hy trong nhà vọng ra.



- Hình như em gái anh có gì đó không bình thường lắm thì phải?



Giọng Uyển Uyển cất lên.



- Ủa , em cũng nhìn ra hả? Có điều đừng nói bậy bạ lung tung đấy. Chồng chưa cưới của em gái anh ghê lắm, không cẩn thận là anh ta đánh em chết bây giờ! Người ta là con lái đấy!



- Chà! Vậy có phải anh ta nhiều trước lắm không?



- Ha ha, đúng là đồ hư đốn! Ai có trước là em theo kẻ đó hả?



- Hứ, làm gì có chuyện đó chứ!



Uyển Uyển õng ẹo nói.







“Mạc Ngôn Hy, anh vừa ra ngoài rồi, tại sao còn quay lại? Còn dẫn theo niềm vui mới của anh nữa…” Mễ Bối nhắm chặt mắt lại.



cảm giác mình ấu trĩ ư?



Cô cố làm bộ vui vẻ, nhoẻn miệng cười đi vào trong. Bước đến trước mặt Uyển Uyển, thì dừng lại. Cặp mắt to tròn của Uyển Uyển lập tức lộ vẻ cảnh giác.



- Làm gì vậy?



- Mễ Bối, đừng trẻ con nữa!



Mạc Ngôn Hy cũng bước lên một bước, chắn trước mặt Uyển Uyển, nghiêm giọng mắng.



Hai ngưòi họ tưởng rằng Mễ Bối sẽ có hành động gì rồ dại, ví dụ như hất nước trà vào mặt Uyển Uyển, hay cầm lấy bất cứ đồ vật gì gần đó nhất tấn công cô ta…



Mễ Bối chỉ nhìn Uyển Uyển chăm chú, rồi nở một nụ cười mê hồn, khom người cúi chào, sau đó đưa tay ra.



-…



Uyển Uyển ngẩn người ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Bối, cô ta vừa biết cô gái này và Mạc Ngôn Hy nhất định có quan hệ gì đó.



“ Lẽ nào cô ta không có cảm giác với Ngôn Hy, nên mới rộng lớn lượng như vậy?”



Mạc Ngôn Hy khẽ đẩy nhẹ, Uyển Uyển mới giật mình sực tỉnh, mỉm cười đáp lễ, đưa tay nắm lấy bàn tay giơ ra vừa lâu của Mễ Bối.



- Chào em! Chị tên là Uyển Uyển, em tên gì?



Mễ Bối ngây ra, không biết phải làm sao, đành đưa mắt nhìn Mạc Ngôn hy cầu cứu, nhưng anh ta lại cố ý liếc nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cô đành khẽ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt rất áy náy. May mà vú Lý kịp chạy tới, cười hì hì nói:



- Cô chủ tên là Mễ bối!



- Ồ… em … không nói được sao?



Uyển Uyển vẻ thương hại.



- …



Mễ Bối ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Uyển Uyển, không hề có chút tự ti.



- Được rồi Uyển Uyển, đừng cười người ta nữa. Đừng cười người ta nữa.Người ta không cần em thương hại đâu, người ta được chồng chưa cưới cưng lắm.



Mạc Ngôn Hy phụ thuộc lưng vào sofa, làm như vô ý nhắc đến Vương Tử, lời nói thấp thoáng chút gì đó chua chát. Uyển Uyển sớm vừa nhìn thấu tâm sự của Mạc Ngôn Hy , lúc này đang cười thầm trong bụng.



- Mưa rồi hả? Thời tiết thật quái quỷ, mưa là mưa ngay được!



Vú Lý tất tả chạy đi chạy lại dóng các cửa sổ. Mễ Bối đưa mắt nhìn ra ngoài, trời tối đen, mưa rơi rả rích. Thi thoảng hạt mưa rơi xuyên qua ánh đèn từ trong nhà hắt ra lấp lánh ánh bạc.



Mạc Ngôn hy và Uyển Uyển dính chặt lấy nhau, cùng ngồi trên một chiếc sofa đơn, đầy vẻ thân thiết, nói toàn những câu gì Mễ bối nghe không hiểu, chốc chốc lại bật cười khanh khách.



“Buồn cười lắm hay sao?” Mễ Bối bĩu môi, đứng dậy, đi lên gác. Mùi vị của kẻ phá đám cô vừa được ném một lần rồi.



- Cô chủ vừa đi ngủ rồi à? Để vú Lý đi chuẩn bị nước cho cô tắm đã!



Rõ ràng là bà giúp biệc tốt bụng này đứng về phía Mễ bối.



- Ồ, sớm vậy mà vừa ngủ rồi hả em?



- Cậu chủ! Cô chủ ăn cơm tối rồi, giờ chắc cũng vừa mệt.



Vú Lý trả lời giúp Mễ bối. Cả bà cũng cảm tháy khó chịu trước cảnh Mạc Ngôn Hy và Uyển Uyển cứ dấm dúi với nhau.



- tui hỏi vú hả?



Mạc Ngôn Hy đột nhiên trở mặt, lạnh lùng nói:



- Vú vềphòng chốngđi, để mấy người trẻ tuổi chúng tui chơi với nhau, cứ đi đi lại lại ở đây mất hứng lắm!



Vú Lý dù sao cũng chỉ là ngừơi giúp việc, nghe Mạc Ngôn Hy nói vậy cũng không dám cãi lại, đành nhẫn nhịn đi ra ngoài.



- Mễ Bối, đừng ngủ vội, ở đây xem ti vi đi. Hay là thấy anh với Uyển Uyển như vậy… em không thoải mái?



Lưng Mễ Bối lập tức thẳng đơ ra, ngồi yên đó, quả nhiên không đi nữa.



- Nhà anh lạnh quá!



Giọng nũng nịu của Uyển Uyển vang lên.



- Lạnh à?



- Bật lò sưởi lên đi!



- Được thôi, bảo ai đi bây giờ nhỉ! Mễ bối! Anh không đi được, em đi bật lò sưởi lên đi!



Mạc Ngôn Hy ra lệnh. Mễ Bối liếc nhìn hai người một cái rồi đứng dậy… “không đi được? Có người ngồi lên đùi anh, đi làm sao được?”



- À, em hỏi này, có phải sau khi Mễ Bói đến đây, mẹ anh lại thay một loạt điều hoà mới không? Em còn nhớ mới đổi được có nửa năm thôi mà!



Uyển Uyển khẽ cọ vào mũi Mạc Ngôn Hy, hỏi



- Ừm… không phải chuyện của em.



Giọng nói của Mạc Ngôn Hy đột nhiên trở nên lạnh buốt. Uyển Uyển cười khan một tiếng, cũng biết điều mà mau chóng chuyển sang đề tài khác. Ngón tay đặt trên công tắc lò sưởi của Mễ bối cứng đờ, lập tức hiểu ra chuyện gì đó.



Sau khi trở lại ghế của mình, cô chỉ chăm chú nhìn vào màn hình tivi.



- Bật lò sưởi lên chưa? Em vẫn thấy lạnh quá!



Uyển Uyển ôm cổ Mạc Ngôn Hy, õng a õng ẹo nói.



- Nào, để anh ôm chặt em thì không lạnh nữa.



Mạc Ngôn Hy nói. Bàn tay Mễ bối đặt trên đùi từ từ cứng đờ lại. Lúc này ti vi đang chiếu phim truyền hình Đài Loan, còn chưa hiểu gì, thì nhân vật nam chính trong phim vừa bất ngờ hôn nhẹ lên môi nhân vật nữ một cái, mới đầu thì chỉ phớt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, sau đó biến thành một nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng.



Bên cạnh Mễ Bối, Uyển Uyển ngồi trên đùi Mạc Ngôn Hy. Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn cô ta, làm Uyển Uyển đỏ bừng mặt, khẽ rúc đầu vào ngực tình nhân. Bốn mặt nhìn nhau chừng năm giây thì Mạc Ngôn Hy từ từ cúi mặt xuống, tìm môi Uyển Uyển…



Bàn tay Mễ Bối đột nhiên nắm chặt lại, cấu mạnh vào đùi mình để nhắc nhở bản thân không được hoảng loạn, nếu không sẽ lại chỉ bị người ta cười nhạo.



Một đôi môi hồng khẽ hé mở, một đối môi mỏng băng lạnh nhưng đầy quyển rũ, trong chớp mắt vừa dính chặt lấy nhau.



Đột nhiên, Uyển Uyển đấy mạnh Mạc Ngôn Hy ra, hoảng hốt đứng dậy:



- Ơ… em … em chưa đánh răng…



Uyển Uyển lúng túng, lùi về sau.



- Hôm nay đừng hôn nữa nhé.



-…



Mạc Ngôn Hy cũng đứng dậy, không nói tiếng nào, mặt lạnh như tiền, ánh mắt vằn lên nhưng tia máu nhỏ li ti như muốn giết người tới nơi.



Thời gian dường như đông cứng lại. Mễ Bối không hiểu gì hết, tròn mắt hoang mang nhìn hai người. Bất thình lình, Mạc Ngôn Hy vươn tay kéo mạnh Uyển Uyển vào lòng, tay phải riết lấy gáy của cô ta, gương mặt lạnh lùng cúi xuống hôn điên cuồng.



- Á…



Mễ Bối đang định quay mặt đi không nhìn cảnh này, thì không ngờ Uyển Uyển lại hét lên. Mễ bối quay lại. Uyển Uyển đang ra sức giãy giụa, cặp môi hồng của cô ta đang run lên bần bật, miệng không ngừng hét lớn:



- Ngôn Hy! Em xin anh! Đừng mà!



Mễ Bối kinh ngạc đến ngẩn người ra. Mấy tiếng đồng hồ trước là ai vừa quỳ trước cửa lớn tỏ vẻ đau khổ như không có Mạc Ngôn Hy thì sẽ không sống được? Sao giờ đây, cô ta lại sợ hãi trốn tránh nụ hôn của Mạc Ngôn Hy như trốn rắn độc, ác thú ...



Đây là loại con gái kiểu gì vậy? Mễ bối liếc mắt nhìn Mạc Ngôn Hy, lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của anh ta làm cho hoảng hồn.



Mạc Ngôn Hy khẽ cúi đầu, mái tóc bù xù phủ xuống làm cô không nhìn thấy mắt anh ta đâu nữa. Có điều gương mặt anh ta trắng bệch như băng tuyết ở Nam Cực, trả toàn không có sức sống, không còn hơi ấm, từng đường gân xanh hằn lên trên cánh tay, bàn tay nắm chặt lại phát ra những tiếng rắc rắc.



Dường như chỉ một giây sau là tất cả sẽ bùng nổ.



- Anh… Sao anh lại nhìn em như vậy? Em… em…



Uyển Uyên thấy dáng vẻ của Mạc Ngôn Hy,sợ đến run lên lẩy bẩy. Mạc Ngôn Hy không nói tiếng nào, nhấc chân bước lên một bước.



- Á… Đừng đến đây! … Anh… Anh là thằng điên!



Uyển Uyển liên tiếp đi giật lùi. Mạc Ngôn Hy dường như bị kích động, cứ lầm lũi bước tới, vươn tay ra chộp lấy cổ áo Uyển Uyển, từ từ nhấclên.



- Á… Cứu tui với!



Cả người Uyển Uyển bị Mạc Ngôn Hy nhấc bổng lên không, hai chân vùng vẫy loạn xạ, trông tội nghề như một con thỏ bị người ta cầm tai xách lên. Mễ Bôí thấy cặp mắt đỏ ngầu của Mạc Ngôn Hy, không dám nghĩ ngợi nhiều, xông tới ra sức kéo áo anh ta. Mạc Ngôn Hy quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt e sợ của Mễ bối, liền lắc mạnh đầu một cái, từ từ thả Uyển Uyển xuống:



- Đừng bao giờ để tui nhìn thấy cô nữa!



Mạc Ngôn Hy doạ dẫm. Uyển Uyển không dám thở mạnh, vội vàng bỏ chạy ra cửa.



Mễ bối nhìn theo bóng dáng của cô gái lẳng lơ đó khuất dần sau khúc quanh, nhất thời (gian) cũng không biết phải làm sao mới tốt. Mạc Ngôn Hy quỳ gục xuống sàn nhà, mặt cúi gằm, không nói tiếng nào.



- Mạc Ngôn Hy! Anh là con ác quỷ!



Tiếng Uyển Uyển bên ngoài vọng vào, khiến Mễ Bối vừa yên tâm phần nào lại giật thót mình. Uyển Uyển vẫn đứng bên ngoài biệt thự, ra sức gào thét, nhất định là cô ta không muốn sống nữa rồi.



- Mạc Ngôn Hy! Anh trẻ con vừa vừa thôi, muốn cho người khác ghen nên mới tìm tui phải không? Anh không phải là người! Anh tưởng tối chết rồi chắc! Đi mà điên một mình đi!







Sắc mặt Mạc Ngôn Hy vụt thay đổi, bàn tay nắm chặt lại. Mễ Bối dịu dàng ngồi xuống, lấy khăn tay lặng lẽ giúp anh ta lau mồ hôi trên trán.



Mùa đông, nhiệt độ trongphòng chốngcũng không cao quá, vậy mà trán Mạc Ngôn Hy ướt đẫm mồ hôi.



- Mạc Ngôn Hy! Nói cho anh biết, đừng có mà đụng đến tôi! Đừng tưởng tui yêu anh, tui yêu trước của nhà anh thôi! Anh mà đụng đến tôi, tui sẽ nói cho cả thế giới này biết cậu chủ nhà họ Mạc mắc bệnh AIDS… Ha ha ha… để xem anh còn sống được bao lâu nữa? Để xem anh còn lừa gạt được đám con gái ngây thơ kia nữa không? Mễ Bối, cô là con ngốc, cái gã bên cạnh cô ấy là một con quỷ, hắn bị AIDS đấy! Ha ha ha…! Thoải mái quá! Cuối cùng cũng nói ra được rồi! … Ha ha…



Khuôn mặt Mạc Ngôn Hy đầm đìa mồ hôi, thân hình đờ ra như bị đóng băng. Vú Lý nghe thấy, miệng lẩm bẩm niệm “A di đà phật”, chạy ra cổng đuổi Uyển Uyển đi.



Uyển Uyển đi rồi, nhưng tiếng cười của cô ta vẫn văng vẳng khiến người ta phải rợn tóc gáy… Mễ Bối trả toàn sững sờ, cô vừa nghĩ đến khả năng xấu nhất, y học càng ngày càng phát triển, có bệnh gì mà không chữa được chứ?Một người đang khoẻ mạnh làm sao mà dễ dàng chết… nhưng mà, AIDS… Mễ Bối có cảm giác như mình bị một nhát dao đâm thấu tim.



AIDS- căn bệnh như một con quỷ độc ác, tại sao lại nhằm vào một người khoẻ mạnh như Mạc Ngôn Hy cơ chứ?



Mễ Bối ngẩn người ra một lúc lâu, cánh tay đang giúp Mạc Ngôn Hy lau mồ hôi khẽ run rẩy. Mạc Ngôn Hy đang nhắm nghiền mắt, hàng lông mi khẽ giật giật, quỳ gục dưới đất, dường như vừa ngừng thở, dường như vừa hoá thạch.



Một giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn, rơi xuống đất.



“Tách!”



Trên sàn nhà xuất hiện một dấu tròn, xung quanh có vô số hạt nước li ti bắn ra. Mồ hôi?



Mễ Bối cúi đầu xuống, đột nhiên tim như thắt lại… mắt Mạc Ngôn Hy chảy mồ hôi?



Được MunXjnH sửa chữa / chuyển vào 15:17 ngày 24/04/2008
 

Armstrang

New Member
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

--- o0o --- 17 --- o0o ---





Mạc Ngôn Hy nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai. Một lát sau, trongphòng chốngvang ra tiếng đồ vật bị ném lung tung, cùng với tiếng gào thét đau khổ của anh. Cứ thế, suốt hai tiếng đồng hồ liền, căn biệt thự của nhà họ Mạc mới được yên tĩnh.



Mễ Bối đứng trước cửaphòng chốngMạc Ngôn Hy, được một lúc lại nhẹ nhàng gõ cửa, ôm hy vọng “có lẽ anh ấy sẽ mở cửa cho mình” cho đến tận khi bà Mạc về nhà. Bà Mạc vừa nghe tất cả chuyện từ trước đó, mái tóc giờ vừa có thêm mấy sợi bạc.



Nghe vú Lý kể lại sự tình, sắc mặt bà Mạc càng lúc càng trắng bệch ra, cuống cuồng chạy lên lầu, đập cửaphòng chốngcon trai ầm ầm.



- Con à! Là mẹ đây! Mở cửa ra! Mở cửa!



Bà Mạc nôn nóng đến nỗi mồ hôi túa ra ướt đẫm.



- Các người chết hết đi cho tôi!



Tiếng quát giận dữ của Mạc Ngôn Hy vọng ra, cùng với đó là tiếng đồ thuỷ tinh bị đập xuống đất, đập vào cửa phòng.



Mọi người giật bắn mình, lui lại một bước.



Bà Mạc vẫn không bỏ cuộc, lại đập cửa lần nữa, lần này thì không có tiếng động gì đáp lại. Thấy thế, bà Mạc lại càng lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm sao, đành vội vàng gọi điện cho chồng.



Một tiếng sau, trongphòng chốngvẫn im lặng như tờ. Ông Mạc đầm đìa mồ hôi trở về, sau lưng là một người thợ khoá, người nà cũng đang thở hồng hộc.



- Mau lên! Mau mở cửa ra!



Bà Mạc đưa tya quyệt mồ hôi trên trán, thúc giục người thợ khoá. Cửa mở. Tất cả ùa vào.



Tiếng hét, tiếng rú sợ hãi vang lên tận mây xanh. Dưới đất Mạc Ngôn Hy nằm đờ ra, sắc mặt trằng bệch, đầu ngọeo sang một bên. Bà Mạc vội vàng bổ đến bên cạnh con trai, thảm thiết kêu gào:



- Con… ơi! Con của mẹ! Con làm gì thế? Lam gì thế? Trời ơi! tui vừa làm gì thế này?



- Ông Tư! Chuẩn bị xe! Gọi điện cho bệnh viện bảo họ chuẩn bị trước đi!



Ông Mạc cũng không giữ nổi bình tĩnh, gương mặt nghiêm nghị hiện lên vẻ hoảng hốt hiếm thấy.



Vú Lý ở bên cạnh cậu chủ khóc ầm lên. Ông Tư vội vàng phóng như bay xuống nhà. Ông Mạc bước đến, bế xốc Mạc Ngôn Hy lên, chạy thẳng ra cửa. Cănphòng chốngcủa Mạc Ngôn Hy trong nháy mắt vừa không còn ai.



Chỉ còn lại mình Mễ Bối vẫn ngây ra như tượng đá.



Sắc mặt cô rất bình tĩnh, nhịp thở đều đặn, ánh mắt điềm tĩnh, tất cả đều hết sức bình thường. Dường như vừa rồi chỉ là một màn quảng cáo vô vị trên ti vi, chứ không phải là có người uống thuốc ngủ tự sát.



Chỉ có điều, sắc mặt cô lúc này vừa trắng như một tờ giấy, cả cặp môi cũng tái dại đi.







Trong mộtphòng chốngkaraoke, Mễ Bối lặng lẽ uống thứ rượu vang đỏ như máu, mệt mỏi phụ thuộc lưng vào chiếc sofa màu trắng sữa. Trên ti vi đang chiếu một đoạn nhạc thịnh hành, một thiếu phụ mặc bikini thong thả bước đi, miệng hát véo von nhưng toàn những lời trống rỗng, vô vị.



Mễ Bối lại nhấp miệng uống thêm một ngụm rượu, ngửa đầu ra sau. Cửaphòng chốngbật mở, cô vội quay ra nhìn. Là người phục vụ, Mễ Bối lại thất vọng cúi đầu xuống. Cô đang đợi một người.



Nửa tiếng trôi đi, cửaphòng chốnglại bật mở. Mễ Bối quay người lại, cô ta đến rồi. Mễ Bối vừa đợi ở đây hai tiếng đồng hồ, vậy mà cô ta vẫn lững thư lững thững, không có vẻ gì là vội vã.



- tui biết chắc cô sẽ tìm tui mà.



Uyển Uyển dưỡn dẹo bước qua mặt Mễ Bối, ngồi xuống rồi tiện tay đốt một điếu thuốc, động tác hết sức thành thục.



- Lúc nãy nghe điện thoại thì vừa thấy không đúng rồi, tui chưa bao giờ nghe giọng đó cả, có phải cô nhờ người gọi người gọi không?



Uyển Uyển thở ra một đám khỏi.



Mễ Bối gật đầu.



- Ừm, có phải cô muốn biết chuyện của Mạc Ngôn Hy trước đây không?



Mễ Bối lại gật đầu.



- … Ừm… Biết là cô sẽ đến tìm tui mà!



Uyển yển hút thuốc rất nhanh, cô ta phả ra một hơi khỏi, rồi phụ thuộc lưng vào thành ghế, nheo nheo mắt như đang nhớ lại chuyện xưa.



- tui vừa từng yêu anh ta. tui biết anh ta cũng từng yêu tôi.



Cô ta vừa lên tiếng, vừa khiến Mễ Bối cảm giác không thoải mái, ngồi thẳng người dậy.



- Sao hả? Không muốn nghe hả?



Uyển Uyển cười khan một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt ghế, tương tự như đang thưởng thức một thứ đồ chơi gì đó vậy.



Mễ Bối thở dài, rồi lắc đầu.



- Thế thì tui kể tiếp nhé. Thực ra những chuyện này… tui cũng chưa kể với ai bao giờ đâu. À… chưa bao giờ tui nghĩ rằng có ngày mình lại ngồi đối diện với một người yêu khác của Mạc Ngôn Hy để nói những chuyện này đâu.



Uyển Uyển nói với vẻ châm biếm. Mễ Bối thoáng biến sắc, trong đầu băn khoăn không biết có nên đứng dậy bỏ về không.



- Được rồi, được rồi, không bắt nạt cô nữa. Lần trước cô làm tui chịu khổ, tui không thanh toán thù một chút thì tâm lý không thăng bằng được! Ha ha!



Uyển Uyển phá lên cười.



Hai năm trước, tui còn đang học trung học thì vừa quen với Mạc Ngôn Hy rồi. Hồi ấy, chuyện yêu đương của con cái là vấn đề đau đầu của các bậc phụ huynh, vậy mà mẹ của Mạc Ngôn Hy lại rất thích tôi, còn bảo tui dọn hẳn đến nhà đó ở nữa. Lúc đó tui còn nhỏ, chỉ thích lãng mạn, thích được cùng người yêu sớm tối bên nhau, cảm giác trên đời này toàn là chuyện vui vẻ, hạnh phúc. Bình thường, Mạc Ngôn Hy rất thô lỗ, nhưng khi cô ốm đau một chút, anh ta sẽ chuyện bé xé ra to, quan tâm cô hết sức. Nguyên nhân thì chắc cô cũng biết rồi, bởi vì bản thân ngưòi bị AIDS rất yếu đuối, nên họ cho rằng người khác cũng tương tự mình. Còn mẹ của Mạc Ngôn Hy thì sao, bà ta chỉ muốn tìm đủ tất cả cách để tui và anh ta kết hôn, sinh cho nhà họ Mạc một đứa con trai. Để cho tui và Mạc Ngôn Hy có quan hệ với nhau, bà ta vừa phải tốn không ít công sức. Những chuyện này, tui nghĩ chắc cô cũng trải qua rồi.



Uyển Uyển vừa nói, vừa nheo nheo mắt nhìn Mễ Bối. Mễ Bối chỉ lặng lẽ gật đầu.



- Lúc ấy tui rất xấu hổ, còn Mạc Ngôn Hy thì từ đầu đến cuối vẫn không chạm vào tôi, cả tay không cho tui chạm vào nữa. Điều này làm tui rất buồn, cứ bám lấy anh ta hỏi có phải không thích tui nữa không? Vì những chuyện này mà tui đã bỏ nhà ra đi, tuyệt cú cú thực, đòi chia tay,cái gì cũng làm hết rồi, nhưng cũng không có kết quả. Có điều Mạc Ngôn Hy cũng bị tui làm cho phát ngấy lên, cuối cùng cũng nói ra sự thực về bệnh tật của mình. Cả đời này tui cũng không thể quên được nét mặt của anh ta lúc ấy. “Anh bị nhiễm HIV”. Mấy từ đó, anh ta nói nhanh lắm, vẻ mặt trả toàn bình thường, như không hề để ý… tui thì bị chấn động đến nửa tiếng sau mới định thần lại được. Lúc ấy, tui rất hoang mang, đầu óc lặp đi lặp lại mấy câu hỏi: “Sao lại thế được? Mình và anh ấy vừa quen nhau một năm rồi cơ mà?” Nhưng sự thật thì bày ra trước mắt… Phải một lúc lâu sau đó, tui mới dám khẳng định rằng Mạc Ngôn Hy không nói đùa. Bệnh AIDS, nghe vừa thấy rợn người phải không? Nhưng cô có thể tưởng tượng được tâm trạng của người mắc bệnh thế nào không? Cô có thể tưởng tượng lúc anh ta nói sự thật với tôi, nội tâm giằng xé và tự ti thế nào không? Còn cả sợ hãi nữa, anh ta sợ bị kỳ thị, sợ bị xa lánh. Vì vậy, anh ta vừa nói xong ,liền lập tức cầu hôn với tôi. tui cũng từng suy nghĩ về chuyện này, vì dù sao con người Mạc Ngôn Hy cũng rất lương thiện. Mẹ anh ta e sợ nhà họ Mạc bị tuyệt cú cú đường hương hoả, nên bất chấp chuyện con trai mình sẽ truyền bệnh cho người khác, tìm đủ tất cả cách để tui mang đứa con của họ Mạc, bởi vì cho dù người mẹ mắc AIDS, nhưng nếu dùng thuốc khống chế, tỷ lệ mắc bệnh của đứa con chỉ có 4% mà thôi. Rất rõ ràng là Mạc Ngôn Hy không đồng ý với cách làm của mẹ, nên anh ta thà nói cho tui biết sự thật để đánh cuộc một phen, có khi tui sẽ vì yêu anh ta mà từ bỏ sức khoẻ và sự sống của mình.mình. Cô có tin không? Trước khi tui biết sự thực này, thậm chí chúng tui còn chưa hôn nhau lần nào.



Uyển Uyển nói tới đây, liền ngẩng mặt lên nhìn ánh đèn mờ mờ trên trần. Hồi tưởng lại những chuyện vui vẻ trong quá khứ, có lẽ là chuyện đau lòng nhất. Gương mặt Uyển Uyển lúc này đẹp một cách lạ kỳ, trong sáng và thuần khiết.



- tui vừa đấu tranh với chính mình trong một thời (gian) gian rất dài,có lúc tui thậm chí vừa muốn nhận lời với anh ta. Bởi vì, lúc bình thường, anh ta là một kẻ rất ngang ngược không nói lý lẽ. nhưng tui biết ở sau thẳm trong lòng, anh ta rất lương thiện, rất yếu đuối, hơn nữa còn rất tự ti, không chịu nổi bất cứ sự đả kích nào. Trong thời (gian) gian đó, chúng tui không hề gặp nhau. tui sợ phải đối diện với ánh mắt đó, nhưng yêu là một chuyện, thương hại lại là một chuyện khác, sự sống của mìnhlại là chuyện khác nữa. Cuối cùng, tui đã tàn nhẫn lựa chọn rời bỏ Mạc Ngôn Hy, thậm chí không gặp nhau mà chỉ nói chia tay qua điện thoại. Anh ta cũng rất bình tĩnh nói: “Được thôi” .



Uyển Uyển kể đến đây, Mễ Bối mới chú ý thấy khoé mắt cô ta vừa ươn ướt. Chiếc đèn xoay trên trần nhà chiếu những chùm sáng nhiều màu lên gương mặt xinh đẹp của Uyển Uyển, hết màu này rồi lại màu khác, biến ảo, dị thường.



- Về sau, trong hai năm trời, tui sống trong áy náy không yên… Phù! tui biết, nói ra cô không tin. Nhưng tui thực sự cảm giác có lỗi với anh ta. Mỗi tối, trong đầu tui lại hiện ra hình bóng của anh ta! Mẹ nó! Thật khó chịu! tui thường đến mấy nơi như quán bar hay vũ trường để tiêu khiển, quen biết không ít đám bạn ăn chơi… Bọn chúng lừa cho tui hút thuốc phiện, rồi tui nghiện, không có tiền, thỉnh thoảng lại phải đổi thân lấy thuốc! Đê tiện đúng không?



Uyển Uyển cười ngặt nghẽo, chỉ Mễ Bối nói:



- Liệu có ai tin rằng ba năm trước con này còn ngây thơ hơn cả cô cơ chứ? Ha ha ha! Giờ thì tui già rồi, lão luyện rồi!



Uyển Uyển nói, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mạt đượm vẻ thê lương.



- Nghiện, hết tiền, phải làm sao? Đi lừa thôi! Ai vừa có trước lại vừa dễ gạt? Tất nhiên là nhà giàu mà lại yêu tui rồi. tui tìm đến nhà Mạc Ngôn Hy một cách rất tự nhiên. Đương nhiên, con người Mạc Ngôn Hy thế nào tui biết rất rõ, làm sao anh ta dễ dàng tin tui được? “Em yêu anh!” Yêu cái con khỉ ấy, mấy năm yêu đương chẳng bằng một bữa cơm no. Hơn nữa, bên cạnh anh ấy giờ vừa có cô rồi, đâu có đến lượt tui nữa? Hôm ấy, anh ta cố ý diễn trò với tui trước mặt cô thôi. Có điều anh ta ta bất chấp chuyện tui có bị nhiễm bệnh hay không! Lúc ấy, tui cũng hơi quá lố một chút! Nhưng mà…



Uyển Uyển mỉm cười, nhấp một ngụm rượu:



- Giờ nghĩ lại, thấy có qua có lại, cũng công bằng thôi.



- …



- Muốn biết tại sao anh ta mắc phải cái thứ đó không?



Uyển Uyển lau nước mắt, đôi mắt chợt sáng bừng lên:



- Đừng nghĩ người mắc bệnh này là có hành vi gì đáng kiểm điểm đấy nhé. Hồi nhỏ, Mạc Ngôn Hy rất ngoan,Nghe nói hồi đó, anh ta còn là một thần đồng âm nhạc của cả nước nữa cơ! Năm mười lăm tuối, anh ta gặp một xe hiến máu nhân đạo trên phố. Mạc Ngôn Hy thể hình cao lớn, lại nhiệt tình giúp đỡ người khác, nào sợ gì mất đi chút máu, bèn ngồi xuống cho đâm một kim… Nửa năm sau, trong một lần kiểm tra sức khoẻ , mới phát hiện ra trong máu có virus HIV. Thế là xong, một thanh niên tương lai rạng ngời vừa đi tong. Anh ta bắt đầu tự bỏ rơi mình, tính khí cũng trở nên quái đản, sợ truyền bệnh cho người khác, cả nhà cũng cảm giác không phải là nhà của mình nữa.



Kể tới đây, Uyển Uyển đưa mắt nhìn Mễ Bối đầy ý tứ.



Nói một câu khó nghe, nhưng là sự thật. tui rất hy vọng cô có thể ở bên cạnh Mạc Ngôn Hy, bởi vì, anh ta quá cô đơn rồi. Điều mà anh ta sợ nhất chính là phải rời xa người thân của mình. Mà trong lòng anh ta lúc này, địa vị của cô chỉ sợ là vừa vượt quá cả người thân rồi đó.



Mễ Bối tròn mắt nhìn Uyển Uyển, hơi thở nặng nề, chỉ muốn đem những điều trong lòng mình hét lên với tất cả tất cả người. tui không sợ, tui sẽ không rời khỏi anh ấy!



- Nói cho cùng thì tui đã làm anh ta tổn thương quá nặng nề. Vì vậy, cho dù anh ta yêu cô, cũng không dám tiếp nhận cô, anh ta sợ cô cũng sẽ rời xa anh ta tương tự như tôi. Ha ha, Mễ Bối, tui nói cho cô biết, cô đừng nhìn cái gã đó đi đâu cũng oai phong lẫm liệt, thực ra lòng anh ta… tui còn không biết hay sao? Tự ti muốn chết! Da mặt lại mỏng nữa, còn trẻ con nữa chứ!



Mễ Bối gật đầu đồng ý. Im lặng bao trùm trong khoảnh khắc. Mễ Bối dùng bút giấy vừa chuẩn bị trước, viết:



“Mạc Ngôn Hy còn sống đươc bao lâu?”



- Không biết được, có lẽ mười năm, hai mươi năm, cũng có lẽ là một giây, hai giây. Tử thần vừa nhắm trúng anh ta rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn tay của số phận đâu.



Mễ Bối không phản ứng gì.







Cô ngồi thêm một lúc nữa, nghe Uyển Uyển kể những chuyện ngu ngốc trước kia của Mạc Ngôn Hy, cười cười. Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên,Uyển Uyển che miệng thì thầm nói một lát rồi đứng dậy:



- tui đi trước đây! Cô tự thanh toán nhé!



Mễ Bối gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn kéo áo Uyển Uyển lại, viết vào giấy:



- Sau khi cô bỏ đi hôm trước, Mạc Ngôn Hy uống thuốc ngủ tự sát rồi.



Uyển Uyển cầm tờ giấy mà tay run run, Mễ Bối thấy cái thứ mà người ta thường gọi là nước mắt ấy ngập tràn trong khoé mắt cô ta.



Uyển Uyển lấy tay che mặt…



Một lát sau, lại ngẩng đầu, lại nở một nụ cười tươi tắn.



- Thank cô. tui đi đây. Bye bye



Mễ Bối nhìn theo bóng Uyển Uyển, một lúc lâu rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cô ta cười đùa với đám nhân viên nam của quán. Đột nhiên hiểu ra, tại sao Mạc Ngôn Hy lại nói, không nhất định là phải vui mới cười.



 
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

Rất cảm động Mun ạ. Ngày nào a cũng chờ e post lên để đọc đấy. Thanks a lot, e nhé.



Đang chờ e post tiếp !



 

minhthien101988

New Member
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

@ tuanlh 12: sắp hết rồi a a, e sẽ cố hnay post hết



---------------------------------------------------------------------------------------









--- o0o --- 18 --- o0o ---





Mạc Ngôn Hy uống quá nhiều thuốc an thần nên vừa mất đi tri giác, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cũng may là kịp thời (gian) phát hiện, nên chưa nguy đến tính mạng.



Sau mấy tiếng, Mạc Ngôn Hy mở mắt, thấy đang được truyền dịch, xung quanh trắng toát một màu, liền lập tức hiểu ra mình đang ở đâu.



Đối với anh ta, bệnh viện là địa ngục quen thuộc nhất. Cả bố và mẹ đều ở đó. Ông Mạc thấy con trai tỉnh lại, thì không nói tiếng nào, đứng dậy bỏ Nhưng trước đó, Mạc Ngôn Hy vừa nhận ra sự quan tâm e sợ hiện rõ trên gương mặt khắc khổ của ông. Ông lúc nào cũng nghiêm nghị như vậy, Mạc Ngôn Hy từ nhỏ vừa sợ bố,luôn cho rằng bố không yêu mình.



- Con à! Con điên rồi hay sao! Làm mẹ sợ chết khiếp! Làm mẹ sợ chết khiếp! Sao con để nhiều thuốc an thần trongphòng chốngnhư thế? Có phải con chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ bố mẹ mà đi không? Con ơi!



Bà Mạc bổ đển bên giường bệnh, dịu dàng xoa lên gương mặt tiều tuỵ của con trai, nước mắt chảy lã chã.



- Mẹ già rồi, mẹ không chịu nổi nữa đâu! Nếu con mà đi thật, mẹ biết phải làm sao hả con?



Khoé mắt Mạc Ngôn Hy cũng đỏ hoe lên, môi mím chặt lại, không nói tiếng nào. Cặp mắt Mạc Ngôn Hy bắt đầu chuyển động, ánh mắt đảo khắp phòng, nhưng không thấy thứ muốn tìm, liền khẽ chau mày lại, sự e sợ hiện ra trên khuôn mặt trắng nhợt, đôi môi khô khốc dính chặt lại với nhau khẽ động đậy, một tia máu từ từ rỉ ra.



Bà Mạc vội vàng lấy nước cho con trai:



- Con muốn nói gì hả?



Mạc Ngôn Hy nhấp một ngum nước, cảm giác dễ chịu hơn phần nào, khẽ mấp máy miệng, định nói rồi lại thôi … do dự một lúc, mới hỏi:



- Mẹ… Mễ Bối đến chưa?



- …



Bà Mạc ngẩn ngưòi, lặng lẽ giúp con trai đắp lại chăn, không trả lời.



- Mẹ… có phải…



- Con à! Con ngoan của mẹ! Chúng ta đừng nói tới đến Mễ Bối nữa được không?



Bà Mạc cảm giác sống mũi hơi cay cay, ôm chặt đứa con trai đáng thương của mình vào lòng, đau đớn rên rỉ:



- Chúng nó chắng đứa nào có lương tâm cả! Sau này có mẹ ở bên con! Lúc nào con đi, mẹ sẽ theo con xuống đó gặp Diêm Vương.



Giọng bà rất chân thành, khiến người ta cảm động đến tận tâm can, càng về sau, tiếng nói càng nghẹn ngào, nghe không ra tiếng nào.



- Quả nhiên là… không đến… quả nhiên đúng như vậy … sau khi biết sự thật… tất cả tất cả người đều trốn tránh con, cho dù trước đây tốt với con thế nào cũng thế… mẹ, đột nhiên con cảm giác trước đây mình thật ngu ngốc.



Mạc Ngôn Hy bất ngờ nghiêm mặt nói với mẹ, dáng vẻ đờ đẫn như người mắc chứng thiểu năng trí tuệ:



- Cứ ngõ rằng tình yêu là vạn năng, có thể chiến thắng tất cả, hoá giải tất cả thứ khúc mắc trên đời. Con đúng là thằng ngu, vừa bị một lần rồi mà lần sau vẫn cam tâm tình nguyện chen chân vào cái bẫy đó. Ha ha, ít nhất cũng chứng minh được rắng con là một thằng ngu dũng cảm.



Bà Mạc ôm mặt con trai, lắc đầu mà lòng đau như cắt.



- Lần nào cũng vậy, mà vẫn dẫn tới. Mẹ, mẹ nói xem con trai mẹ có dũng cảm không? Có phục con không?



Đột nhiên cảm giác mắt nóng bừng, Mạc Ngôn Hy vội vàng ngước mặt lên trần nhà, cố kìm không cho hai hàng nước mắt chảy ra. Anh ta tự sát, chính là vì sợ phải nhìn thấy Mễ Bối ra đi. Kết quả là cô vẫn bỏ đi. Anh ta nhìn lên trần nhà, là để nước mắt không chảy ra… Nhưng cái gì đến, thì vẫn sẽ đến, muốn tránh cũng không được.Một hàng lệ trong suốt rơi ra từ khoé mắt Mạc Ngôn Hy.



- Chắc là vú Lý mang mấy món con thích ăn nhất đến đấy!



Bà Mạc nói, rồi lau nước mắt đứng dậy ra mở cửa.



Ngoài cửa là một cô gái trẻ, cô thò đầu vào, gương mặt thanh tú, cặp môi hồng như hoa đào, làn da trắng như hạt gạo trân châu. Mễ Bối.



Mạc Ngôn Hy ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt thoáng hiện ra vẻ mừng rỡ, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi lại biến mất.



- Mễ Bối, em đến tạm biệt anh phải không? Coi như em cũng có lương tâm, thấy anh sắp chết, trước khi bỏ đi cũng đến chào một tiếng.



Mạc Ngôn Hy giễu cợt.



- Hy Hy, con không được nói bậy.



Bà Mạc vội ngăn con trai lại, rồi nhìn sang Mễ Bối, ngờ vực hỏi:



- Mễ Bối, con không đi sao?



Mễ Bối bình tĩnh lắc đầu. Vẻ mừng rỡ lại hiện lên trên gương mặt Mạc Ngôn Hy. Bà Mạc thấy con trai như vậy, lòng như thắt lại, kéo Mễ Bối ra ngoài, nghiêm mặt nói:



- Mễ Bối, bệnh của Hy Hy chắc con cũng vừa biết rồi, bệnh AIDS là bệnh truyền nhiễm, hơn nữa lại không thể chữa được. Con muốn đi, tất cả chúng ta đều có thể hiểu được. Nhưng xin con…



Người mẹ này nói tới đây, lại không nén nổi hai hàng nước mắt:



- Xin con hãy đi cho nhẹ nhàng, đừng làm tổn thương đến… đến đứa con tội nghề của mẹ! Ôi…



Bà Mạc, cuối cùng cũng không nén nổi đau thương, bật khóc thành tiếng, lại sợ con trai nghe thấy, nên chỉ có thể ra sức bụm chặt miệng mình lại, cố gắng không phát ra âm thanh nào.



“Con không đi đâu hết!”



Mễ Bối dùng tay ra hiệu.



“Con sẽ ở bên anh ấy!”



Bà Mạc vừa học qua thủ ngữ, nên hiều được ý Mễ Bối, cảm kích đến rơi lệ, quên hết tất cả chuyện, ôm chặt cô vào lòng, thất thanh thốt lên:



- Con ơi! Mẹ biết con là người tốt mà! Mẹ biết con không nỡ rời xa Hy Hy của mẹ mà! Mẹ biết mà…



Bà Mạc lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần:



- Thật khổ cho con quá,vì Hy Hy mà con phải chịu khổ… Kiếp sau, mẹ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho con!



Mắt Mễ Bối đỏ hoe, ra sức lắc đầu. Khoảng thời (gian) gian sau đó, Mễ Bối hầu như đều ở trongphòng chốngbệnh chăm nom Mạc Ngôn Hy, lúc cô có mặt, không ai được bước vào trongphòng chốngNgôn Hy biết cô sợ người khác cũng vô tình bị nhiễm bệnh, trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không nói ra.



Cho dù là giữa trưa hay nửa đêm, chỉ cần Mạc Ngôn Hy kêu đói, là Mễ Bối đều vội vàng, tự tay nấu đồ ăn mang tới.



- Anh muốn em đút cho cơ!



Những lúc ấy, Mạc Ngôn Hy thường nhõng nhẽo như đứa trẻ, dẩu môi lên nói. Mễ Bối sẽ mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu, sau đó cẩn thận bón từng thìa nhỏ cho người yêu. Mỗi lần như vậy, Mạc Ngôn Hy lại ngẩng đầu lên nhìn. gặp phải ánh mắt trong sáng ngây thơ của Mễ Bối, lòng anh ta lại như bị dao cứa.



- Ôi! Mễ Bối! Cứ như vậy sớm muộn gì em cũng kiệt sức thôi!



Mạc Ngôn Hy có lúc cũng chán nản nói. Mễ Bối sẽ mỉm cười, dịu dàng lắc đầu. Có lúc Mạc Ngôn Hy cũng nhớ đến chồng chưa cưới của Mễ Bối, sau đó lại e sợ lại:



- Có đúng là hai người vừa từ bỏ hôn ước không?Thật không? Không gạt anh chứ?



Mễ Bối ngoan ngoãn gật đầu. Thấy dáng vẻ mừng rõ của Mạc Ngôn Hy, nỗi u buồn trong lòng Mễ Bối lại càng không thể xoá nhoà. Kỳ hạn cô trở lại Thiên đình chỉ còn một tháng ngắn ngủi, hơn nữa, cô vừa phải nói rõ tất cả chuyện với Cửu Hoàng tử, phải lập lời thề mới có thể tiếp tục ở lại vói Mạc Ngôn Hy trong những ngày tháng cuối cùng này. Một tháng sau, cô biết phải nói thế nào với Mạc Ngôn Hy đây?... Em phải lên trời, em phải kết hôn với con trai của Ngọc Đế… Truyện cười à? Ai tin chứ?



Cứ biến mất như vậy, Mạc Ngôn Hy có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Mễ Bối nghĩ đến tình cảnh sau một tháng nữa, càng nghĩ càng thẫn thờ.



- Nghĩ gì vậy? Nhớ anh à?





Mạc Ngôn Hy hươ huơ tay trước mặt Mễ Bối.



Mễ Bối mỉm cười, gật gật đầu.



Mạc Ngôn Hy sẽ rất vui vẻ, chỉ như vậy cũng đủ khiến anh ta thoả mãn rồi.



Có lúc, Mạc Ngôn Hy lại đỏ mặt nắm tay Mễ Bối, ngại ngùng nói:



- Chỉ cần em ở bên anh thế này, dù có chết, anh cũng cam lòng! Trước đây, anh thật không tốt với em. Mễ Bối, sao em lúc nào cũng tốt với anh như vậy?



Sau đó, anh ta lại ngước mặt lên suy nghĩ:



- Ôi, em thử nghĩ xem, nếu anh là một người khoẻ mạnh thì tốt biết bao! Anh yêu em, em cũng yêu anh. Mỗi ngày anh đều cầm tay em, dẫn em đi khắp nơi, anh cũng có thể nấu cơm cho em ăn, anh sẽ nuôi cho em béo như chú heo con vậy!



Sau đó, chúng ta sẽ sinh ra thật nhiều heo con khác nữa…



Mạc Ngôn Hy vừa nói, nước mắt vừa chảy dài trên má.



- Mễ Bối!



Anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, thái độ chân thành vô cùng:



- Em có cảm giác anh rất ích kỷ không? Anh yêu em, thì cứ bám lấy em, mặc kệ em có bị bệnh hay không… Thực ra, có nhiều lúc, anh chỉ muốn lớn tiếng mắng chửi em, đuổi em đi thật xa. Nếu anh đuổi em đi, em có đi không?





Mạc Ngôn Hy thẫn thờ hỏi.



- …



Mễ Bối cũng đờ người ra, khe khẽ lắc đầu, rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định.



- Ha ha, anh biết mà! Bởi vì em là một con ngốc!



Mạc Ngôn Hy vuốt vuốt mái tóc dài đen mượt của Mễ Bối.



- Nhưng nói thật lòng, anh chưa từng nghĩ chuyện của chúng ta có thể tiến xa hơn. Anh vừa thế này, còn có thể cầu mong được gì nữa? Chỉ cần em ở bên anh là anh vừa thoả mãn, vừa cảm kích lắm rồi. Thực ra, điều anh mong muốn nhất, chính là được như bây giờ vậy. Đến khi nào anh phát bệnh, anh nhất định sẽ đuổi em đi. Lúc ấy, em đừng trách anh tàn nhẫn!



Mễ Bối cảm giác sống mũi cay cay, gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu… ý muốn nói, mình sẽ không bỏ đi.



- Chà… em có cảm giác anh đột nhiên trở nên lắm lời hay không?



Mạc Ngôn Hy bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Mễ Bối hỏi.



Lắc đầu.



- Anh cũng không biết vì sao nữa! Hôm nay đột nhiên lại có rất nhiều chuyện muốn nói với em ! Dù có đau đến mấy anh cũng phải nói…



Vừa nói, Mạc Ngôn Hy vừa nhìn ra cửa sổ:



- Chỉ sợ bây giờ không nói, sau này không còn thời cơ nói nữa. Mễ Bối chợt cảm giác chua xót, quay mặt đi không dám nhìn vào ánh mắt chân thành đó nữa.



Hai tuần nữa qua đi.



- Mễ Bối! Anh cảm giác mình vừa khoẻ nhiều rồi! Có thể xuất viện được rồi ! Sau khì xuất viện,anh nhất định sẽ nghe lời em, học hành chăm chỉ!



Mạc Ngôn Hy ngồi dậy, cười hì hì nói.



Mễ Bối chán nản lắc đầu.



Mạc Ngôn Hy trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên bật dậy, nhảy tưng tưng trên giường nói:



- Còn không được à? Em thấy anh ta trả toàn khoẻ hẳn rồi mà!



Anh muốn ra viện,anh muốn ra viện.



Mạc Ngôn Hy khá cao, nhảy nhót trên giường, đầu suýt chút nữa thì chạm phải trần nhà. Thấy dáng vẻ loi choi như chú khỉ con của Mạc Ngôn Hy, Mễ Bối giật mình biến sắc.Cô vội vàng giữ chặt Mạc Ngôn Hy lại, không cho anh ta nhảy nhót lung tung nữa. Bà Mạc nghe tiếng, liền chạy tới.



- Mẹ! Con muốn ra viện! Côn vừa khoẻ hẳn rồi!



Mạc Ngôn Hy nhún vai.



- Con sắp phát điên lên rồi!



- Ừ…



Bà Mạc lưỡng lự nhìn Mễ Bối, vừa hay gặp phải ánh mắt cầu cứu của cô.



Thực ra, từ một tuần trước, bác sĩ vừa đưa kết quả xét nghiệm cho bà Mạc. Mạc Ngôn Hy vừa chuyển từ giai đoạn nhiễm HIV sang AIDS. Để Mạc Ngôn Hy không nghi ngờ, đến khi anh ta ngủ say, tất cả ngưòi mới bí mật (an ninh) chuyển cả giường bệnh sang một cănphòng chốngcách ly được bày bố tương tự hệt như cănphòng chốngcũ, mỗi ngày đều có y tá đặc biệt đến tiêm và đưa thuốc. Muốn xuất viện , chỉ sợ không dễ dàng như vậy.



- Sao hả?



Mạc Ngôn Hy nhận ra vẻ khó xử trên mặt hai người, ngẩn ra trong giây lát, sau đó gượng gạo nói đùa:



- Lẽ nào tình hình quân địch có thay đổi?



- Không có! Con đừng có nghĩ ngợi vẩn vơ cả ngày như thế. Con ấy à, cứ ở đây dưỡng bệnh đi đã, có Mễ Bối ở bên cạnh rồi còn gì nữa. Bác sĩ nói, bên ngoài đang giao mùa, không thích hợp với thế trạng của con đâu.



Bà Mạc vội lấp liếm. Mạc Ngôn Hy cúi đầu suy nghĩ, rồi lại vui vẻ cười nói.



- Vậy cũng được, chỉ cần có Mễ Bối ở bên con là được rồi!



- Hư đốn!



Bà Mạc vỗ nhẹ lên đầu con trai, ngồi thêm một lát rồi về nhà. Trongphòng chốngbệnh chỉ còn Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy.



- Bà Mạc vỗ nhẹ lên đầu con trai, ngồi thêm một lát rồi vè nhà. Trongphòng chốngbệnh chỉ còn lại Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy.





- Ở với anh em có buồn không?



Đột nhiên, Mạc Ngôn Hy lên tiếng, giọng nói đượm vẻ đau xót, muốn đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng không hiểu tại sao, lại đờ ra đó, cuối cùng thì rũ xuống.



Mễ Bối lắc đầu.



Mạc Ngôn Hy giờ mới yên tâm nằm xuống, được một lát thì ngủ thiếp đi. Anh ta bắt đầu sốt nhẹ, đi tả, hơn nữa càng lúc càng thèm ngủ. Cho dù ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy, Mạc Ngôn Hy vẫn cảm giác toàn thân rã rời, chỉ vài ngày, thân thể vừa gầy rộc đi. Tất cả tất cả người đều rất đau lòng, nhưng đều không biết phải làm sao.



Thời hạn phải trở về Thiên đình mỗi lúc một cận kề, khiến cho Mễ Bối càng thêm hoảng hốt. Một hôm, Mạc Ngôn Hy đột nhiên cảm giác khuỷu tay mình ngưa ngứa, bèn lấy tay kia gãi gãi. Hai tiếng sau, vẫn cảm giác ngứa, bèn lật lên xem thử, không khỏi giật mình đánh thót, thì ra trên da anh ta vừa nổi ban đỏ lốm đốm, hơn nữa còn đang lan ra rất nhanh.



Lòng Mạc Ngôn Hy như chùng xuống, lập tức hiểu ra, thời (gian) gian tử thần đếntìm mình không còn bao lâu nữa, anh đưa mắt nhìn Mễ Bối vừa say ngủ vì mệt mỏi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, giật giật. “Thì ra cô ấy vì mình mà cả một giấc ngủ ngon cũng không thể có”.



Toàn thân Mạc Ngôn Hy bắt đầu run lên. Thì ra, khi tử thần còn ở xa, nói đến cái chết, cảm giác cũng chăng có gì đáng sợ, nhưng khi bóng đen của ông ta vừa đến bên cạnh, thử hỏi có bao nhiêu người có thể thoải mái yên tâm ra sức đi được cơ chứ?



“Em biết không, người anh không nỡ rời xa nhất, chính là em đấy!”



Mạc Ngôn Hy chămchú nhìn cô gái mình yêu thương, thầm chúc cho cô được khoẻ mạnh, bình yên sống nốt quãng đường còn lại.



Đã nhìn Mễ Bối nửa tiếng đồng hồ, nhưng ánh mắt Mạc Ngôn Hy vẫn lưu luyến không nỡ nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cố nén nỗi đau trong lòng, anh đánh thức cô dậy:



- Mễ Bối! Anh đói rồi! Anh muốn ăn cháo đậu xanh do chính tay em nấu!



Hiếm khi thấy Mạc Ngôn Hy lại thèm ăn như vậy, Mễ Bối liền mừng rỡ đứng dậy chạy về nhà chuẩn bị. Mạc Ngôn Hy xuống giường, đứng bên cửa kính, nhìn bóng cô gái xinh đựp như tiên ấy đi xa dần trong ánh mắt trời rực rỡ, bím tóc đuôi ngựa đáng yêu đung đưa theo nhịp…



" Tạm biệt, tình yêu của anh” .



Đó sẽ là lần cuối cùng, Mạc Ngôn Hy nhìn thấy bóng dáng ấy.



Mạc Ngôn Hy giật ống truyền dịch khỏi tay, móc trong lọ nước gội đầu rỗng một cái lọ nhỏ, anh ta vừa giấu thứ đó ở đây lâu lắm rồi. Kế hoạch này, Mạc Ngôn Hy vừa chuẩn bị rất kỹ lưỡng.



Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn viên thuốc, rồi mỉm cười chua chát, cho vào miệng, nhấp thêm một ngụm nước. Sau đó thì chỉ chuyện đợi, tử thần nhất định sẽ đến.



Mạc Ngôn Hy yếu ớt nằm xuống, cảm giác ngứa ngáy khắp người thật vô cùng khó chịu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Mễ Bối, là lại như có một dòng nước mát rượi tưới khắp người.



“Mễ Bối xinh đẹp… Cô ấy đang trên đường về nhà. Khi cô ấy nấu xong cháo, vui vẻ mang đến thì có lẽ mình vừa nằm ở nhà xác rồi”.



“Mễ Bối… Có phải anh chưa từng nói… anh yêu em… đó là… sự nuối tiếc lớn nhất trong đời anh".



Hai tiếng sau, y tá đến tiêm phát hiện toàn thân Mạc Ngôn Hy vừa lạnh toát ,miệng sùi bọt mép. Bác sĩ muốn cấp cứu cũng không được, bởi vì tim vừa ngừng đập nửa tiếng. Bác sĩ điều trị còn nhớ rất nhớ ngưòi con trai này, rất đẹp trai nhưng cũng rất ngang ngược, anh ta chính là người duy nhất vừa chỉ vào mặt ông mà mắng: “Rốt cuộc thì ông có biết chữa bệnh hay không?”



Có lẽ giờ đây, tâm hồn của Mạc Ngôn Hy vừa được yên bình rồi.



 

nhok_xu_iu_anh

New Member
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

--- o0o --- 19 --- o0o ---





- Bối Bối! Chúc mừng nàng trở lại Thiên giới! Chúc mừng nàng vừa kết thúc kỳ hạn chịu khổ ở nhân gian!



Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối vừa mãn hạn ở nhân gian, giờ cho phục hồi tiên thuật, trở lại thiên đình.



Các vị tiên nể mặt Cửu Hoàng Tử, đều ra cổng Thiên đình đón tiếp nàng.



Tất nhiên, người vui mừng nhất chính là Cửu Hoàng tử.



- À! Hai mươi ngày này qua thật nhanh! Hoàng tử vỗ nhẹ lên vai Mễ Bối.



Một ngày trên trời, một năm dưới trần.



“Hai mươi năm của mình, qua đi vừa chậm rãi lại vừa vội vã, vừa chân thực lại vừa phong phú, cảm động, vui vẻ… Cuộc sống của tiên nhân có nhàn nhã hơn nữa, cũng không thể bì được một chữ tình ở nhân gian.”



Mễ Bối thầm nghĩ.



Trong buổi tiệc, các tiên đều vui vẻ ăn uống, không ai chú ý đến Mễ Bối một mình lẻn vào nơi ở của Ngọc Đế.



- Đào Hoa Tiên Tử, cô muốn cứu kẻ vừa chết hai tiếng đồng hồ đó, chỉ phụ thuộc vào Đại Hoàn Đơn thì không đủ đâu.



Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt hàng râu bạc trắng như cước, chậm rãi nói.



- Vậy phải làm sao? Phải làm sao mới được? Lão Quân mau nói đi?



- Trừ phi… là dùng đến Long châu của Ngọc Đế! Có điều Long Châu là linh vật đệ nhất của Thiên giới, muốn nhìn thấy vừa khó, huống chi là lấy dùng. Tuy cô là con dâu của Ngọc Đế, nhưng e là cũng không phải dễ!



- Long châu ở đâu?



Mễ Bối không sợ nguy hiểm, không hề do dự hỏi.



- Ở trong cung của Ngọc Đế, ngay chính giữa Long sàng.



Còn chưa nghe hết, Mễ Bối vừa co chân chạy đi.



- Này! Mễ Bối! Phải nhớ cho kỹ! Long châu là linh vật, đem xuống nhân gian sẽ mất đi sức mạnh! Muốn cứu người,thì phải ngậm trong miệng! Nhưng làm vậy, miệng cô sẽ bị thiêu cháy đó!









- Kẻ nào? Kẻ nào vừa trộm Long châu của ta? Ngọc Đế thấy bảo vật bị mất, liền nổi giận lôi đình.



- Bẩm… bẩm Ngọc Đế… vừa rồi… Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối… miệng ngậm thứ gì đó, đánh bị thương Thiên Tướng, trốn xuống trần gian rồi!



- Hả?



- Hả?



Ngọc Đế và Cửu Hoàng Tử đồng thanh hét lên.



- Không thể được! Mễ Bối…



Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên.



- Người đâu! Phái Tứ Đại Thiên Vương xuống bắt Mế Bối lên thiên đình…









Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. Vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen vừa phủ kín cả bầu trời. Đúng là thời (gian) tiết tháng Sáu như trẻ con. Muốn cười là cười. Muốn khóc là khóc.



Bà Mạc vừa ngất đi mấy lần, lúc này đang gục đầu vào ngưòi chồng, thỉnh thỏang lại nấc lên nghẹn ngào, nhìn bác sĩ đưa con trai mình vào nhà xác.



Đột nhiên, mùi hoa đào bay khắp không gian, rồi một quầng ánh sáng hồng rực lướt qua, bên trong ẩn hiện những cánh hoa đào nhỏ nhắn đáng yêu, quầng sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất.



Nửa phút sau, thi thể vừa lạnh của Mạc ngôn Hy đang được đẩy vào nhà xác bị một cô gái cản lại.



Má cô gái phồng lên như đang ngậm cả một chiếc màn thầu to, trông rất quái dị và xấu xí, dường như không thấy mũi đâu nữa.



- Cô … cô là ai? … Hy Hy vừa rời bỏ chúng tui đi rồi… cô đừng làm phiền nó nữa!



Bà Mạc bước lên, định kéo cô gái ra, nhưng vì qúa đỗi thương tâm, bà lại gục đầu vào vai cô, khóc lên nức nở. Nói ra cũng kỳ lạ, cô gái lạ này mang cho bà một cảm giác vô cùng thân thiết.



Mễ Bối không phản ứng gì, cặp mắt bị méo cho híp tịt lại, miệng vẫn ngậm viên Long Châu, quai hàm bạnh ra .



Cô nhẹ nhàng vung tay đẩy các bạn sĩ ra.



- Đừng đụng vào con tôi!



Bà Mạc đau đớn kêu lên.



Mễ Bối bước tới. Mọi người dường như bị ai đó khống chế tinh thần, đều không hẹn mà cùng lùi lại nhường đường cho cô. Mễ Bối nhẹ nhàng giở tấm vải trắng che mặt Mạc Ngôn Hy lên, sau đó làm một chuyện khiến tất cả tất cả ngừời có mặt ở đó đều giật mình.



Cô cúi xuống hôn lên môi Mạc Ngôn Hy.



Trong chớp mắt, một viên ngọc từ trong miệng cô chui miệng Mạc Ngôn Hy.



Cô vẫn hôn lên môi người chết.



Gió, mang theo mùi hoa đào thoang thoảng, hất tung mái tóc dài đen mượt, một sợi khẽ phất phơ qua mặt Mạc Ngôn Hy. Da mặt anh khẽ giật giật.



Bà Mạc muốn kêu lên thật lớn, nhưng lại sợ làm kinh động đến đôi tình nhân, vội vàng đưa tay bụm miệng lại.



Cô tiếp tục hôn.



Đầu lưỡi đột nhiên cảm giác có gì động đậy, càng lúc càng mạnh. Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của cô vừa được đáp lại, Mạc Ngôn Hy bắt đầu hút lấy lưỡi cô. Mùi máu tanh bắt đầu toả ra xung quanh hai ngưòi, nhưng Mạc Ngôn Hy không hề có cảm giác, vẫn tham lam ôm chặt lấy cô.



- Có phải… anh đang mơ … không… Mễ Bối!



Mạc Ngôn Hy cất tiếng.



- ...!!



Mễ bối gật đầu, rồi buông tay.



- A! Hy Hy của chúng ta sống lại rồi! Cô là tiên nữ phải không?



Bà Mạc mừng rỡ như phát cuồng, nhìn cô trân trối.



- Hy Hy, con sống lại rồi! Tử thần không đem con của mẹ đi rồi!



- Ư…



Mạc Ngôn Hy từ từ mở mắt, đầu óc quay cuồng, tương tự như người ở lâu trong bóng tối chưa thể nào thích ứng được ánh sáng. Anh ta nheo nheo mắt cố nhìn thử, liền bị quái vật trước mắt làm cho giật thót mình… Đây hìnhcoi nhưquái vật biến đổi gen chứ nào phải Mễ Bối xinh đẹp của mình? Anh ta phẫn nộ đẩy cô ra:



- Cút đi! Ai cho động vào tôi!



Mễ Bối lảo đảo lùi lại mấy bước, nhìn Mạc Ngôn Hy như không dám tin rằng đây là sự thật, vết bỏng ở miệng có đau đớn gấp trăm ngàn lần, cũng không bằng hai tiếng “cút đi” lạnh lùng vô tình của anh ta. Một giọt nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt vừa biến dạng thảm hại của cô. Vì độ dốc quá lớn, nên nó rơi thẳng xuống đất.



Mạc Ngôn Hy nhẹ nhàng nhảy xuống giường, phủi phủi bụi trên người mình, rồi trừng mắt nhìn cô gái trước mặt:



- Cô là ai?



Anh ta lạnh lùng lừ mắt nhìn cô một cái. Cô gái này xấu đến kinh hồn, mí mắt phù lên làm đôi mắt híp tịt lại, chỉ còn một đường nhỏ như sợi chỉ. Từ khe hở nhỏ xíu đó, Mạc Ngôn Hy nhận ra được ánh mắt quen thuộc... Ánh mắt ấy, tràn ngập sự uất ức, u buồn và trong sáng, tương tự Mễ Bối đến lạ kỳ.



- Cô là….



Mạc Ngôn Hy từ từ lại gần.



Mễ Bối không muốn để Mạc Ngôn Hy nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, liền ngượng ngùng cúi mặt, khẽ lắc đầu, quay người đi. Động tác này càng khiến Mạc Ngôn Hy khẳng định thêm… Không phải Mễ Bối thì còn ai vào đây được nữa?



Anh lao tới, hai tay giữ chặt ngưòi cô, ép cô phải nhìn thằng vào mắt mình,rồi khịt khịt mũi:



- Mùi hương trên người em nói cho anh biết em chính là Mễ Bối!



Bà Mạc kinh ngac kêu lên khe khẽ.



“Cô gái này đúng là Mễ Bối?”



“Anh sống lại rồi!” Mễ Bối khẽ vuốt ve gương mặt Mạc Ngôn Hy, thầm nói với lòng. Do ngậm Long Châu quá lâu, nên miệng cô vừa bị tổn thương nghiêm trọng, cả gương mặt phù nề lên trông thật đáng sợ.



Thấy Mạc Ngôn Hy cuối cùng vẫn nhận ra mình, Mễ Bối cảm giác tất cả đau khổ mà mình phải trải qua đều không sánh được với niềm vui lúc này, khoé mắt long lanh ngấn lện ngẩn ra nhìn Mạc Ngôn Hy.



Mạc Ngôn Hy cảm giác cô gái trước mặt mình đột nhiên xinh đẹp vạn phần, cúi người xuống, hôn lên gương mặt dị dạng khả ái kia.



Cả bệnh viện xôn xao ồn ào! Người vừa chết ba tiếng đồng hồ, còn sống lại nói cười được hay sao?



Bác sĩ điều trị cho Mạc Ngôn Hy không khỏi nhớ lại câu anh ta mắng mình, bắt đầu hoài nghi chính bản thân.



Lúc này, một hàng lệ chảy xuống, lọt vào miệng hai người.



- Mễ Bối, em khóc à? Anh chưa bao giờ thấy em khóc cả?Sao lại khóc vào lúc này?



Mạc Ngôn Hy vỗ nhẹ lên gáy người yêu, lớn tiếng mắng.



Phải rồi! Cô vừa chảy nước mắt! Nước mắt chảy qua miệng mát rượi!









- Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá!



- Hừm hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra thì ta cũng không biết nữa, chắclà ngọt.





Thì ra nước mắt không như trong tưởng tượng của cô, không ngọt cũng không dễ nuốt, nó vừa đắng, vừa chát, lại vừa mặn.



- Hả ? Sao lúc cần vui em lại cứ khóc vậy? Lại còn khóc dữ nữa? Mạc Ngôn Hy trừng mắt lên mắng yêu.



“Cười không nhất định là phải vui, khóc không nhất định là phải buồn".



Có một người con trai vừa nói với cô điều này.



Giờ cô đang vì xúc động và rơi lệ.



“Tử thần vừa nhắm trúng anh ra rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn tay của vận mệnh đâu”.



Uyển Uyển vừa nói như vậy.



Thế nhưng, Mễ Bối vừa thành công!



Cả em và tử thần đều muốn có anh, có điều em có ưu thế hơn ông ta, bởi vì em yêu anh, yêu anh sâu sắc.









- Tứ Đại Thiên Vương! Tại sao lại trở về tay không?



Ngọc Đế tức giận, vỗ bàn quát lớn.



- Bẩm Ngọc Đế, khi chúng tui đến, Đào Hoa Tiên Tử vừa rơi lệ… vừa trở thành người phàm, không thể trở về Thiên đình được nữa.



- A...



Cửu Hoàng Tử kêu lên một tiếng rồi ngất đi.



Thấy con trai đau lòng vì Đào Hoa Tiên tử, mà nàng lại nhẫn tâm bỏ xuống hạ giới, Ngọc Đế vừa đau xót vừa tức giận:



- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, vi phạm Thiên Quy, qủy thần không dung, đánh cho trở lại nguyên hình!



 

Zhou

New Member
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

--- o0o --- 20 --- o0o ---





Hoàng hôn, một thanh niên cao lớn, đẹp trai ngồi trongphòng chốngkính trồng hoa trên lầu ba, tay cầm một quyển Thủ ngữ chỉ nam chăm chú đọc.



- Con à, xuống ăn cơm đi, đừng xem nữa!



à Mạc bước đến, vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy:



- Mễ Bối sẽ không trở lại nữa đâu. Cô ấy không thuộc về nơi này.



- Không, con tin rằng Mễ Bối nhất định sẽ trở về bên con, cô ấy chỉ đang ở đâu đó quanh đây mà thôi.



Mạc Ngôn Hy khịt khịt mũi:



- Bởi vì, con ngửi thấy mùi hương của cô ấy.



- Con trai của mẹ…



Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đẩu thở dài.



Mạc Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc mọc thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khoẻ mạnh.



Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đẩu thở dài. Mạc Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc mọc thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khoẻ mạnh.



- Vú Lý, cây gì vậy?



Mạc Ngôn Hy tò mò hỏi. - Vú trồng đấy à?



- Không phải, cậu chủ ạ… Đây, hìnhcoi nhưcây đào!



Đào? Mạc Ngôn Hy đắm chìm trong suy nghĩ.



Nơi cây đào mọc lên, khônghiểu vì sao lại có một chiếc nịt cổ tay màu đen, biểu tượng hãng NIKE ở trên đó như mặt người đang nhoẻn miệng cười vui vẻ.



Gió mang theo mùi hương hoa thoảng nhẹ lướt qua, môt chiếc lá nhỏ dưới đất bị gió thổi tung bay lên dính vào quần Mạc Ngôn Hy, tựa như cô gái nhỏ đang nũng nịu bám lấy người yêu.



Mạc Ngôn Hy ngẩn người ra, một cảm giác thân thuộc dâng lên trong tâm khảm , anh bâng khuâng cúi xuống ngắm nhìn cây đào nhỏ:



- Tại sao? Tại sao em đẹp hơn tất cả các loài hoa khác?



-…



Gió thổi, những chiếc lá xanh mơn mởn , khẽ rung rung .



Bởi vì, nó vừa được tưới bằng tình yêu của con người.







----- THE END -----







Được MunXjnH sửa chữa / chuyển vào 10:05 ngày 25/04/2008
 

meo_khung_1201

New Member
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

Mun ơi, truyện hay quá ! Thank em nhiều nhé. Hy vọng em sẽ post nhiều truyện hay nữa cho anh và tất cả người cùng đọc. Thanks for share



 
Yêu anh hơn cả tử thần - Tào Đình

Trích từ bài của dangduongk46av viết lúc 13:46 ngày 03/06/2008:


Post tiếp đi bạn ơi





Ơ, hết rồi còn đâu mà post



 

Các chủ đề có liên quan khác

Top