Có lẽ trong cuộc sống ai cũng phải có một niềm đam mê riêng, nhưng đối với Nguyễn Anh Phước, một cựu sinh viên Đại Học Sư phạm Kỹ Thuật (Thủ Đức) có lẽ thú vui duy nhất chính là game.

Phước đến với game bất sớm nhưng cũng chưa phải là quá muộn. Ngay từ khi rời vùng quê miền cao nguyên Đơn Duơng, Lâm Đồng nơi mà chỉ cách Thành Phố Đà Lạt mộng mơ chưa đầy một giờ đi xe. Trong lúc những đứa bạn" mới "sinh viên như Phước vừa háo hức, bở ngỡ trước sự lạ lẩm về cuộc sống mới. Chiều chiều quần nhau cùng trái bóng tròn dưới cái nắng hè chói chang giữa khoảng sân trường hay rủ nhau đi tãn bộ, thưởng thức những tách cafe vào mỗi buổi tối ở làng Đại Học ở gần đó…thì riêng Phước, cậu lại bận bịu cùng bàn phím, màn hình, chuột!

Đời sinh viên của Phước là chuỗi đường dài bổn tẩu trong thế giới ảo của game online.

Cứ thế, những năm tháng đầu của đời sinh viên trong Phước trôi qua một cách trầm lắng trong cuộc sống đầy huyền bí của game online. Hàng ngày, Phước lại rong ruổi theo từng nẻo đường hành hiệp, khi lang thang Trường Bạch sơn đánh quái, lúc xông pha Giải cứu Nhị Kiều, rồi lại họp quần hùng lớn chiến với Tần Lăng…dần già phước tự mặc định công thức chơi game của mình “cày level - đánh boss - săn đồ - cày level”.

Ngày tháng trôi lặng lẽ, cứ tưởng cuộc sống của Phước sẽ mãi cuốn trôi cùng vòng xoáy game theo cách sai lầm như thế. Chợt một ngày, sau những giờ rong đuổi mệt nhoài cùng nhân vật ảo, Phước bỗng thấy trong lòng trống rỗng và tự hỏi: “Mình ngày đêm cắm cúi vào game như thế rồi sẽ được gì? Một cái danh hão trong thế giới ảo? Hay những giờ phút đắm đuối để tự nghĩ rằng mình là một người hùng? Hay đây chỉ là một cách chạy trốn khỏi thực tại?”…đến lúc ấy Phước mới giật mình.


Và rồi Phước nhận được gì từ trong cuộc sống ảo mà anh chấp nhận đánh đổi tất cả tương lai của mình vào đó !?

Cứ theo cái cách Phước chơi game từ bấy lâu nay thì có lẽ Phước vừa tiêu tốn thời (gian) gian, tuổi trẻ của mình theo một cách không ích. Phước trả toàn chẳng nhận được gì từ những trò game mình chơi, họa chăng chỉ là một vài cái danh hão để tự lừa mình. Vậy phải chăng game là một loại hình giải trí bất lành mạnh? Phải chăng niềm đam mê game của Phước là một sai lầm, một thú vui không bổ? Phước đang hoang mang tự hỏi câu hỏi ấy đến hàng trăm lần khi nhận ra cách chơi game của mình từ trước đến nay là một sự lãng phí nghiêm trọng.

Rồi sau quả của những đêm bất ngủ vì cuộc sống ảo của Phước dần dần đuợc thể hiện rõ qua các bài kiểm tra, bài thi. Thay vào cho những số liệu, công thức trong các bài học thì đó là những Bảo đao, Kiếm phách…rồi thêm nữa là cấp độ...Để có trước cho cuộc sống ảo của mình là sự đánh đổ cho những trưa hè chói chang “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” của bố mẹ. Với hy vọng đặt vào đứa con trai cả trong nhà về một cuộc sống trí thức, sung túc cho bản thân vào mỗi lần gửi trước cho con học lớn học...


Đệ nhất game thủ thật ra cũng chỉ là cái danh hão huyền nếu bạn quá lún sâu vào đó!

Chỉ hai năm đầu bước vào giảng đường, từ một cậu sinh viên chất phát hiền lành Phước vừa trở thành một game thủ có hạng ở Thủ Đức, đuợc các tay chơi khác kính nể. Không những game online, cứ mỗi buổi chiều lãng bộ qua các quán game Play station tại đuờng dân Dân Chủ, Hàn Thuyên cách bất xa mái truờng Sư Phạm là các trận đấu bóng, mà một tay game “miệt mài” như Phước bất khó để cậu chứng tỏ tiềm năng.

Và sau mỗi trận thắng Phước lại đuợc tung hô như một người hùng. Càng ngày Phước càng trở thành con nghiện game (nhiều) đa năng lúc nào bất biết...cho đến khi quyết định buộc thôi học đến với Phước như một cú sốc vừa báo truớc cho lối sống buông thả bất biết điểm dừng trong thế giới ảo mộng.

Bao kỳ vọng pha lê rạng ngời mà bố mẹ, gia (nhà) đình đang trông đợi vào cậu giờ đây tiêu tan như mây khói. Giống như lời một người bạn vừa nói về Phước: "Đời cậu ấy là một chuỗi nợ, nợ tình, nợ tiền, nợ môn học...vì là siêu game thủ mà !!!".


"Thế giới game trở nên méo mó bởi chính người chơi nó" - Một người bạn thân của Phước vừa khẳng định như vậy.

Thực sự qua câu chuyện này tui không có ý phê phán hay lên án văn hoá cuộc sống game online của các game thủ, nhưng ở khía cạnh mảng tối nào đó thì hệ luỵ của nó đối với cuộc sống là tác hại không cùng khó lường. Có lẽ bắt nguồn từ nhận thức sai lầm và giấc mơ luôn mong muốn đứng trên tất cả của các game thủ khi đến với game. Thay vì khám phá những nét đẹp, điều hay của trò chơi thì ngược lại, cứ ngày ngày cắm cúi luyện cấp một cách không tội vạ. Cứ thế ai nấy cùng đua cấp, khiến cho nhân vật mình chơi càng cao, càng mạnh…còn những nét đẹp của game, những bí mật (an ninh) sẽ mãi mãi ở đó, chẳng ai ngó ngàng!

Chính những điều này cho thấy, bản thân các game, nhất là những game thuộc hình thức thể thao điện hi sinh không phải là một hình thức giải trí không bổ. Sai lầm bất nằm ở game mà thực sự nằm ở cách của game thủ tiếp cận với game, tham gia (nhà) vào game. Chúng ta phải kịp thời (gian) nhận ra được điều ấy sau bao năm đắm chìm trong một thế giới game méo mó của chính mình. Đến bây giờ nghĩ về những năm tháng chơi game của mình, Phước lại hối tiếc. Phải chi thời (gian) gian ấy Phước có thể định hướng chơi game của mình một cách nghiêm túc và khoa học thì có lẽ những gì Phước học được từ game sẽ là rất nhiều cũng như bất có những sau quả đáng buồn như vậy.

Theo Game4V
*Ảnh trong bài viết chỉ mang tính chất minh họa
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top