Download Tiểu luận Góp ý Dự thảo Luật Tố tụng hành chính: Luật tốt, dân không ngại đến Toà miễn phí





Điều 102 về “Điều kiện khởi kiện VAHC” của Dự thảo đã được thiết kế theo quan điểm rất tiến bộ của UBTVQH là có thể khởi kiện thẳng ra Toà án mà không bắt buộc phải thông qua thủ tục giải quyết khiếu nại. Đây là điểm khác với các dự thảo trước đây, yêu cầu một số vụ việc bắt buộc phải thông qua thủ tục khiếu nại trước khi khởi kiện. Theo lý giải tại Tờ trình Quốc hội về Dự án Luật Tố tụng hành chính số 46/TTr-TANDTC ngày 19/4/2010 của TAND tối cao - cơ quan chủ trì soạn thảo: “đối với một số loại việc có tính chuyên môn cao (như: các QĐHC trong lĩnh vực về thuế, sở hữu trí tuệ, quản lý đất đai và các lĩnh vực khác được luật chuyên ngành quy định) thì nên để các cơ quan hành chính giải quyết khiếu nại trước khi cho phép khởi kiện ra Toà án. Bên cạnh đó, khiếu kiện đối với HVHC ở bất cứ lĩnh vực nào thì cũng cần qua thủ tục khiếu nại trước, vì việc thực hiện hay không thực hiện nhiệm vụ, công vụ của cơ quan hành chính, người có thẩm quyền trong cơ quan hành chính nên để cơ quan hành chính đó xem xét trước, tránh việc khiếu kiện tràn lan và việc để cơ quan hành chính giải quyết khiếu nại đối với HVHC trước khi cho phép khởi kiện ra Toà án sẽ tạo điều kiện cho các đương sự có thêm chứng cứ bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình; bởi lẽ, theo định nghĩa tại Điều 2 của Dự thảo Luật thì HVHC có thể là hành động hay không hành động và như vậy, khi Toà án thụ lý giải quyết vụ án thì sẽ gặp khó khăn không chỉ ở việc xác định hành vi bị khiếu kiện có phải HVHC hay không mà còn khó khăn trong việc thu thập và đánh giá chứng cứ”.



Để tải bản DOC Đầy Đủ thì Trả lời bài viết này, mình sẽ gửi Link download cho

Tóm tắt nội dung:

Góp ý Dự thảo Luật Tố tụng hành chính: Luật tốt, dân không ngại đến Toà
Đại biểu Quốc hội Võ Minh Phương phát biểu ý kiến tại hội trường về Dự án Luật Tố tụng hành chính tại kỳ họp thứ 7, Quốc hội khóa XII
Giải quyết mâu thuẫn trong quan hệ hành chính bằng Toà án có thể nói là một cơ chế văn minh, hiệu quả. Vấn đề cơ bản là luật phải làm sao để người dân sẵn sàng đưa tranh chấp ra toà và tin tưởng vào cơ chế xét xử của Toà án. Dự án Luật Tố tụng hành chính cần tiếp tục được hoàn thiện để đáp ứng tốt hơn mục tiêu này.
1. Mở rộng thẩm quyền của Toà án
Trên thực tế, những vụ việc tranh chấp liên quan đến các quyết định hành chính (QĐHC) phát sinh với số lượng rất lớn và ngày càng đa dạng. Tuy nhiên, việc giải quyết tranh chấp, vướng mắc còn chậm trễ, kém hiệu quả, gây ra nhiều bức xúc cho công dân và các tổ chức có quyền, lợi ích bị xâm phạm. Vì vậy, một trong những đòi hỏi hợp lý của việc giải quyết các tranh chấp này là cần tập trung vào cơ quan chuyên trách có khả năng giải quyết tranh chấp là Toà án.
Với quan điểm mở rộng thẩm quyền của Toà án trong giải quyết các vụ án hành chính (VAHC), Điều 27 về “những khiếu kiện thuộc thẩm quyền giải quyết của Toà án” của Dự thảo 4 Luật Tố tụng hành chính đã đưa ra bốn loại khiếu kiện hành chính thuộc thẩm quyền xét xử của Toà án, gồm:
“1. Khiếu kiện QĐHC, hành vi hành chính (HVHC), trừ các QĐHC, HVHC trong các lĩnh vực quốc phòng, an ninh, ngoại giao theo danh mục do Chính phủ quy định và các HVHC mang tính nội bộ của cơ quan hành chính nhà nước;
2. Khiếu kiện về danh sách cử tri bầu cử đại biểu Quốc hội và danh sách cử tri bầu cử đại biểu Hội đồng nhân dân;
3. Khiếu kiện quyết định kỷ luật buộc thôi việc công chức giữ chức vụ từ Vụ trưởng và tương đương trở xuống;
4. Khiếu kiện quyết định giải quyết khiếu nại về quyết định xử lý vụ việc cạnh tranh”.
Như vậy, Dự thảo chấp nhận gần như tất cả các QĐHC, HVHC, và cộng thêm ba loại việc khác thuộc thẩm quyền giải quyết của Toà án, chỉ trừ “các QĐHC, HVHC trong các lĩnh vực quốc phòng, an ninh, ngoại giao”. Nội dung của quy định về thẩm quyền này đã loại bỏ phương pháp liệt kê như đã được thể hiện trong các dự thảo trước và thể hiện theo phương pháp loại trừ vụ việc không thuộc thẩm quyền như quan điểm của Uỷ ban Tư pháp và Uỷ ban Thường vụ Quốc hội (UBTVQH). Phương pháp loại trừ này tránh được những hạn chế của phương pháp liệt kê là dễ bị lạc hậu, hạn chế quyền khởi kiện của các đương sự, thậm chí là “trói chân trói tay”, tước đoạt quyền “tự vệ” chính đáng của công dân, tổ chức bị QĐHC xâm hại.
Tuy nhiên, theo phương pháp loại trừ như Dự thảo, thì bản thân Toà án cũng sẽ lúng túng khi thụ lý vụ án, còn người dân thì càng không biết đằng nào mà lần. Cuối cùng cũng vẫn phải có các văn bản hướng dẫn cụ thể về các loại vụ việc. Như vậy, mục tiêu thiết kế theo phương pháp loại trừ vẫn không đạt được điều mong muốn. Do đó, chúng tui cho rằng, hợp lý nhất là cần kết hợp cả hai phương pháp đó để đạt được các ưu điểm và loại trừ được các hạn chế của cả hai phương pháp. Cụ thể, có thể thiết kế điều luật này như sau: Khoản 1 là nội dung loại trừ và khoản 2 là liệt kê các vụ việc thuộc thẩm quyền giải quyết của Toà án, trong đó điểm cuối cùng phải là câu: “Những vụ việc khác không thuộc trường hợp loại trừ tại khoản 1”. Chỉ như vậy mới đáp ứng được trọn vẹn vấn đề và luật mới thật sự cụ thể, rõ ràng, minh bạch, dễ hiểu, dễ thực hiện và hữu ích. Đồng thời, nội dung khoản 1 về vụ việc loại trừ cũng phải được quy định một cách cụ thể, cái gì chưa rõ thì mới giao cho Chính phủ, chứ không phải giao toàn quyền cho Chính phủ để cho lập pháp và tư pháp “chạy theo” hành pháp như Dự thảo. Tương tự, việc liệt kê càng cụ thể càng tốt (tương tự như quy định tại Điều 11 của Pháp lệnh Thủ tục giải quyết các VAHC hiện hành). Đối với những loại vụ việc tương đối phổ biến, đã rõ ràng thuộc thẩm quyền giải quyết của Toà án, thì không có lý gì mà lại không chỉ rõ để thực hiện. Chỉ có những loại việc chưa rõ về thẩm quyền, chưa phát sinh, thì khi đó mới cần xem xét đối chiếu với quy định của pháp luật. Điều quan trọng là việc liệt kê trong trường hợp này vẫn không sợ mắc phải lỗi bỏ sót, cũng như không sợ mất đi tính ổn định của Luật.
Đặc biệt, một trong những đối tượng cần được cho phép khởi kiện là văn bản quy phạm pháp luật xâm phạm đến quyền lợi của cá nhân, tổ chức. Trước mắt, có thể chưa cho phép khởi kiện luật trái Hiến pháp, nghị định trái luật, nhưng không thể cấm việc khởi kiện các thông tư của bộ và các văn bản quy phạm pháp luật của chính quyền địa phương trái luật và nghị định. Nếu không thì bao nhiêu năm nữa chúng ta mới thực thi được một nền hành chính dân chủ, chuyên nghiệp, công bằng? Ví dụ, người bị thiệt hại phải được quyền khởi kiện Bộ Thông tin và Truyền thông về Thông tư quy định đại lý game online phải cách cổng trường học ít nhất 200 mét, nếu như thiếu cơ sở pháp lý. Hay có thể khởi kiện Uỷ ban Nhân dân thành phố Hà Nội về quy định không cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho các thửa đất dưới 30m2 nếu quy định này không đúng luật.
Liên quan đến việc mở rộng thẩm quyền như trên, một số ý kiến lo ngại việc Toà án bị quá tải là có phần đúng. Tuy nhiên, không thể giảm tải bằng cách dễ dãi là giảm quyền của dân, tức là ngăn cản con đường đi tìm công lý một cách tất yếu, chính đáng. Xét về thực tế, so với các Toà chuyên trách khác, Toà Hành chính vẫn còn “ngồi chơi, xơi nước”, thường xuyên đi làm án hình sự, dân sự, lao động trong mười mấy năm nay, thì cũng không phải quá lo đến việc quá tải. Theo Báo cáo tổng kết của Tòa án nhân dân (TAND) tối cao, sau 12 năm hoạt động, từ 1996 đến 2008, Toà Hành chính đã thụ lý 12.222 vụ, xét xử 10.132 vụ[1]. Như vậy, tính bình quân toàn ngành, thì mỗi Toà Hành chính chỉ thụ lý được khoảng 16 vụ/năm và xét xử được khoảng 13 vụ/năm. Và cứ mỗi năm, chừng 84.000 dân thì mới có một VAHC khởi kiện ra Toà. Theo số liệu thống kê, thì những năm đầu, án hành chính còn tăng lên đáng kể, còn suốt 7 năm gần đây vẫn chỉ loanh quanh con số 1.300 đến 1.700 vụ/năm.
Tuy nhiên, số vụ kiện nhiều hay ít không quan trọng bằng kiện về những việc gì và tỷ lệ thắng kiện là bao nhiêu. Kiện khó, kiện thua hay chỉ thắng trên giấy mà vẫn bại trên thực tế, thì mấy ai muốn kiện? Đáng tiếc là không thấy có thông tin gì về vấn đề này trong các Báo cáo tổng kết của ngành Toà án, Viện Kiểm sát và Bộ Tư pháp. Như vậy, nền hành chính của ta thuộc loại tốt nhất thế giới, vì rất ít vụ kiện hay là vì người dân không dám kiện, không muốn kiện và không thể kiện? Chúng tui cho rằng, lý do nằm ở vế thứ hai. Vì vậy, không thể tiếp tục duy trì các quy định ngăn cản việc giải quyết tranh chấp tại Toà án, hạn chế quyền khởi...
 
Các chủ đề có liên quan khác
Tạo bởi Tiêu đề Blog Lượt trả lời Ngày
H [Free] Tiểu luận Đánh giá chế độ thừa kế tài sản giữa vợ và chồng trong bộ Quốc triều hình luật Tài liệu chưa phân loại 0
M [Free] Tiểu luận Bình luận vai trò của ASEAN trong việc giải quyết các tranh chấp khu vực Tài liệu chưa phân loại 0
K [Free] Tiểu luận Nghiên cứu các quy định của Luật Doanh nghiệp về công ty hợp danh Tài liệu chưa phân loại 2
J [Free] Tiểu luận Quy định của pháp luật về lãi xuất Tài liệu chưa phân loại 0
D [Free] Tiểu luận Phân tích những yếu tố ảnh hưởng đến việc thực thi pháp luật thuế nhập khẩu ở Việt Tài liệu chưa phân loại 0
H [Free] Tiểu luận Các biện pháp bảo đảm đầu tư tại Chương II Luật Đầu tư Tài liệu chưa phân loại 0
T [Free] Tiểu luận Phân biệt hai loại hình kinh doanh: doanh nghiệp tư nhân và hộ kinh doanh Tài liệu chưa phân loại 0
T [Free] Tiểu luận Trách nhiệm dân sự do vi phạm nghĩa vụ dân sự Tài liệu chưa phân loại 2
T [Free] Tiểu luận Pháp luật tư sản và sự phát triển của nó Tài liệu chưa phân loại 0
N [Free] Tiểu luận Quy luật của quan hệ sản xuất phù hợp với tính chất và trình độ phát triển của lực Tài liệu chưa phân loại 0

Các chủ đề có liên quan khác

Top