tui vừa quen em cách đây 2 năm nhưng kể từ buổi gặp mặt đầu tiên đến 9 tháng sau tui mới theo đuổi em. Trong 9 tháng đó tui đã chạy theo những cuộc tình chớp nhoáng mà bất liên lạc gì với em hết.
Em là cô gái rất xinh đẹp, nết na. Vệ tinh bám theo em rất nhiều. Tuy tui đã theo đuổi và nói lời yêu nhưng em vừa không chọn tôi. Người em chọn lại là người rất bình thường.
Trong buổi nói chuyện cuối cùng tối nay. Em vừa nói thật, những lời em nói khiến tim tui nhói đau, tui hối hận không cùng! Thật tui chẳng ra gì.
Em nói:
Em vừa mến anh ngay từ buổi đầu tiên, em vừa yêu đơn phương tui suốt 9 tháng đó nhưng là thân gái nên bất dám biểu lộ điều gì. Chỉ hỏi thăm tui qua những người bạn và nhìn trộm tui khi tui đi công tác (nơi tui công tác gần nhà em nhưng hiếm khi gặp được vì ai cũng có công chuyện riêng). Tuy tui có xin số điện thoại của em ngay hôm đầu tiên nhưng em thấy tui chẳng liên lạc gì nên ngày càng thất vọng. Trong 9 tháng đó em vừa không nhận lời ai vì hi vọng ở tôi.
Mặt khác em chỉ là người lao động chân tay bình thường nên mặc cảm trước tôi, bất dám tiếp cận.
Khi tui theo đuổi em, thực tình tui cũng chỉ say mê sắc đẹp chứ bất thật lòng lắm. (tui nghe 1 số người nói em hay hỏi thăm tui nên tui quyết định thử 1 lần)
tui đáng nhận sau quả. Người em chọn bất phải là tôi.
tui vừa cố níu kéo nhưng em trả lời thẳng: Chuyện em yêu anh là có thật nhưng chỉ là quá khứ. Bây giờ em vừa có tình yêu thật sự của mình, em bất nghĩ đến ai khác. Em bất thể đứng núi này trông núi nọ. Em phải vun đắp cho tình yêu của mình để tiến tới hôn nhân cho dù C (người yêu của cô ấy) nhà ngoài quê, so về tất cả mặt đều bất bằng anh nhưng em chấp nhận dù có cực khổ sau này em cũng chịu.
Những câu nói này của em mới toát lên nhân cách tốt đẹp của em, cái mà truớc đây tui đã cảm nhận rất mơ hồ, tui chỉ chú ý đến hình thức mà thôi.
Giờ tui tự trách mình vừa quá hững hờ, vừa bỏ lỡ 1 người con gái tốt đến như vậy. Giờ tui mới biết tình yêu thực sự là thế nào, trước đây tui không bao giờ nghĩ tình yêu nó là như thế. tui luôn nghĩ nó tầm thường lắm vì tui đến và đi với các cô gái như cơn gió, như người lữ khách tạm dừng chân trên con đường dài lúc mệt mỏi. tui thầm trách các cô gái dễ dãi kia vừa làm "hư" tôi.
tui vừa đánh mất một cái gì đó quý nhất. Biết làm sao được khi em vừa nói vậy. tui đành chúc họ hạnh phúc và tự mình ra đi.
Thực ra đây cũng bất phải câu hỏi, mà chỉ là bài học sẻ chia cùng các bạn. các bạn hãy nêu cảm nghĩ của mình nhé và có lời khuyên dành cho tui vì lúc này tui luôn có cảm giác hối hận và trống vắng, thật chẳng biết làm sao cả.
Thank các bạn.!