rica17

New Member
Dàn ý và bài văn mẫu cho Người ấy sống mãi trong lòng tôi...

* Lập dàn ý:
a. Mở bài: Giới thiệu về người ấy và cảm xúc của mình đối với người ấy.
b. Thân bài:
- Giới thiệu về người ấy: hình dáng, tính nết.
- Kể về kỉ niệm sâu sắc giữa mình và người ấy.
c. Kết bài: Nêu ấn tượng của bản thân về truyện ngắn (hay nêu những cảm nghĩ về nhân vật “tôi” trong sự liên hệ với bản thân).


Bài văn mẫu cho các bạn trẻ
Hè sang, ánh nắng vàng ươm trải dài trên khắp nẻo đường. Bỗng nhiên từ đâu một đám mây đen ùn ùn kéo đến xám xịt cả bầu trời. Mưa! Từng hạt mưa thi nhau nhảy múa giữa không trung. Ngồi bên cửa sổ, khẽ đưa tay ra hứng lấy từng giọt mưa mát lạnh, những kí ức về Tuyên – cô bạn nhỏ mà tui nhớ mãi không bao giờ quên - lại hiện về trong tâm trí như con sông dập dềnh nước.

Mùa hè năm ấy, cũng vào một ngày mưa, tui gặp được Tuyên.

tui còn nhớ như in hôm ấy trời mưa rất to. Lấy hết sức bình sinh, tui cố chạy thật nhanh, đảo mắt tìm một chỗ trú mưa. “Bực mình! Trời đang nắng gắt tự nhiên lại giở chứng đổ mưa”. Lấy tay phủi phủi những giọt mưa còn đọng trên quần áo, tóc tai, tui nhủ thầm. Mưa càng lúc càng nặng hạt, trắng xóa cả đất trời, tưởng như không bao giờ dứt. tui bắt đầu lo lắng, chẳng biết làm thế nào, chả lẽ đợi mãi. Bất chợt, một giọng nói vang lên, cắt ngang suy nghĩ của tôi:

- Bạn gì ơi, bạn cầm lấy cái ô này mà dung nè.

tui quay ngoắt lại. Nhỏ nhìn tui thật trìu mến, tay cầm chiếc ô đưa về phía tôi. Chả biết tui có đồng ý không, nhỏ dúi nó vào tay tui rồi vụt chạy vào nhà.

Trên đường về, lòng tui tràn ngập biết bao suy nghĩ. Hình ảnh nhỏ bỗng hiện ra rõ mồn một trong tâm trí. Nhỏ thật dẽ thương, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn lúng liếng, cái mũi xinh xinh. Mái tóc nhỏ đen dài, được thắt thành hai bím trông thật dễ thương. Làn da nhỏ trắng hồng, cùng đôi má phúng phính trong chẳng khác gì một thiên thần nhỏ. Mãi suy nghĩ vẩn vơ, mưa tạnh lúc nào tui không hay.

Sáng hôm sau, cầm chiếc ô trên tay, tui kiễng chân bấm chuông nhà nhỏ. Nhỏ bước ra. tui ấp úng:

- Hôm nay…mình….đến trả ô ….cho cậu.

- Cậu vào nhà mình chơi.

- Nhỏ nhoẻn miệng cười. tui gật đầu, lí nhí cảm ơn, cố giấu đi sự vụng về.

- Tớ tên là Tuyên. Còn cậu?

- Mình tên là Trúc.

- Bọn mình làm bạn nha.

- Ừ.

tui nói không chút đắn đo. Tình bạn của chúng tui bắt đầu một cách nhanh chóng và thật kì lạ. Những ngày sau đó, ngày nào tui với nhỏ cũng dính nhau như đôi sam. Hôm thì chúng tui đi tắm mưa, hôm thì đi chơi năm mười… Cũng có khi chúng tui tâm sự với nhau hàng giờ liền. Những buổi chiều mát, tui và Tuyên rủ nhau đi thả diều, tiếng cười vang cả góc phố. tui và Tuyên bên nhau vô tư, trong trẻo như mây và gió trên bầu trời xanh kia. Nhưng ai dám chắc mây và gió là bạn của nhau mãi mãi. Đến một ngày mây cũng phải rời xa gió. Tuyên cũng đã xa tui trong một buổi chiều mưa mà không kịp nói lời tạm biệt. Thì ra bố mẹ Tuyên li hôn, Tuyên phải theo mẹ về quê ngoại tận Sài Gòn. Trời đổ mưa. tui đến nhà Tuyên và biết rằng không bao giờ có thể gặp Tuyên nữa. Lủi thủi trong màn mưa, tui ước sao có người lại dúi vào tay tui cái ô và cười trìu mến. Mưa lạnh buốt phả vào mặt. Mưa hay nước mắt tui đang rơi?

Tuyên đến với tui nhanh như một cơn mưa hè và ra đi cũng như thế. tui cũng không biết bao giờ tui mới gặp lại Tuyên, chỉ biết rằng không có người bạn nào có thể thay thế Tuyên trong lòng tôi. Hình ảnh Tuyên và những kỉ niệm êm đềm sẽ sống mãi trong lòng tôi, để rồi mỗi khi mưa rơi, tui lại thổn thức và hình ảnh Tuyên tràn ngập trong tâm trí. Biết ở phương nào, nhìn mưa, Tuyên có nhớ tui không?

- Đỗ Thị Thu Hà -

Giáo viên Ngữ Văn - Trường THCS Nguyễn Khuyến - Đà Nẵng

Trong cuộc đời của mỗi con người thì có lẽ thời gian đẹp nhất chính là tuổi thơ
và tui cũng vậy. Tuổi thơ của tui cũng như bao người khác cũng vui chơi, cũng có bạn
bè, cũng có nhưng kỉ niệm thât đẹp ... Nhưng có lẽ sẽ không bao giờ quên được 1 kỉ
niệm đã làm tui nhớ mãi.
Có lẽ tui sẽ không bao giờ quên đươc kỉ niệm ấy, một kỉ niệm buồn nhưng tôi
không sao quên được. Khi ấy tui có 1 cô bạn thân, có thể nói là thân lắm. Nhưng con
nít thì vẫn có những lúc giận hờn vu vơ rồi lại làm lành. tui nhớ có 1 lần bạn ấy vô
tình làm hư con búp bê mà tui thích nhất đã cho bạn mượn hôm trước và cũng đã xin
lỗi nhưng vì quá thích con búp bê ấy nên tui quá nên tui đã giận bạn ấy. Cũng 1 thời
gian khá dài chúng tui không nói chuyện với nhau, thực ra thì lúc ấy tui buồn lắm
nhưng những suy nghĩ trẻ con của tui là bạn ấy sai thì phải năn nỉ mình chứ. Sau đó
tui đã suy nghĩ về hành động của mình nhưng vẫn đánh giá là mình đúng. Rồi mẹ tui thắc
mắc là vì sao 2 đứa chúng tui không cùng đi chơi nữa và tui đã kể hết mọi chuyện cho
mẹ nghe. Mẹ tui nói rằng :"Con cũng biết là bạn ấy không có cố ý rồi mà,vì sao còn
giận bạn ấy nữa. Dù sao thì bạn ấy cũng đã xin lỗi con rồi mà". tui đáp lại mẹ " Con
không biết nữa nhưng có thể là bạn ấy ghen tị vì con có 1 con búp bê đẹp nên đã làm
hư nó". Mẹ tui từ tốn khuyên " Nếu bạn ấy ghen tị với con thì đã không cần xin lỗi
con mà phá hư xong thì thôi ". Lúc ấy tui vẫn khăng khăng cho rằng mình làm đúng
và mẹ nhẹ nhàng nói " Trong cuộc sống không ai không phạm sai lầm nhưng quan
trọng là họ biết tự nhận ra sai lầm của họ. Cũng như bạn con biết bạn ấy sai và xin lỗi.
Còn con, con có biết mình đang sai để nhận ra không ?" tui vẫn cãi " Con sai nhưng
nếu con xin lỗi thì bạn ấy chắc cũng sẽ không tha cho con đâu". Mẹ đã nói "Con người
đều có lòng vị tha con à và mẹ tin rằng bạn ấy sẽ không giận con nữa đâu vì con đã
nhận ra sai lầm của mình mà". Sáng hôm sau tui đã xin lỗi bạn ấy nhưng nghĩ rằng
bạn ấy sẽ không tha cho tui đâu vì tui đã làm sai mà. Nhưng khi vừa nghe câu xin lỗi
của tui thì bạn ấy đã mỉm cưới và nói " Bạn không có sai, tất cả là do mình. Mình đã
làm hư con búp bê của bạn." tui chỉ cười và nghĩ thầm những gì mẹ đã nói đúng. Và
sau đó chúng tui lại thân thiết với nhau như ngày nào. Những ngày không đến trường
chúng tui thường cùng nhau ra công viên thả diều, nhay dây,... Nhưng rồi 1 ngày, tai
họa cũng đổ lên đâu chúng tôi. Cũng như bao ngày khác, chúng tui cùng nhau ra công
viên chơi ném bóng, lúc ấy bạn ấy lỡ tay ném trái bóng mạnh tay quá nên cũng văng
đi khá xa, tui giận quá đã hét lên " Mình không chơi với bạn nữa, bạn ném mạnh vây
sao mình chụp được ?" Và bạn ấy đã chạy ra nhặt trái bóng và 1 chiếc ô tô lao đến
tông thẳng vào bạn rồi vọt đi luôn. Lúc ấy tui hoảng quá không biết phải làm gì và
chạy đến bên bạn ấy. Bạn ấy đã mỉm cười và nói với tui :"Chúng ta mãi là bạn thân
nha, tha lỗi cho mình đi. Mình nhặt lại đước bóng cho bạn rồi nè". Nói xong thì bạn
nhắm mắt lại và tui đã nghĩ răng bạn ấy chỉ ngủ quên mà thôi. tui gọi mãi mà bạn vẫn
không tỉnh dậy rồi mẹ tui chạy ra gọi tui về như thường ngày. tui kể cho mẹ nghe mọi
chuyện và mẹ đã gọi ba mẹ bạn ấy đền rồi đưa tui về nhà. Mấy ngày sao, không thấy
bạn ấy đi học cũng không thấy qua nhà rủ tui đi chơi. tui hỏi mẹ thì mẹ nói :" Bạn ấy
đã đến 1 nơi rất xa, xa nơi này nhiều lắm con à". Lúc ấy tui thầm trách bạn ấy đã đi
chơi xa mà không rủ mình, thật quá đáng mà không biết nơi bạn ấy đi chơi có đẹp
không nhỉ? Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy đã thực sự biến mất trong đầu tui khi tui đã hiểu
ra rằng, cái nơi xa ấy không là gì khác mà có lẽ là thiên đường vì mẹ tui đã nói, người
tốt nhất định sẽ được lên thiên đường mà.
Cho đến bây giờ,có thể nói tui đã khôn lớn nhưng tui vẫn không hiểu tại sao
trên đời này lại có những người quá vô tâm đối với người khác và quá vô tâm đối với
bạn tôi, cướp đi sinh mạng của bạn ấy và rồi lao vút đi. tui không biết họ có ăn năn,
hối hận về nhưng gì đã gây ra cho người khác không nhưng tui nghĩ sẽ là không. Nếu
mọi người trên thê giới này đều không quá vô tâm như vậy thì có lẽ sẽ không phải quá
nhiều người phải chết như vây. Giá mà lúc ấy, người lái chiếc ô tô đâm chết bạn tôi
dừng lại và đưa bạn ấy vào bệnh viện thì có lẽ bạn ấy đã được cứu sống nhưng mà
người ấy đã không làm như vậy. Tại sao lại thế ? tui nghĩ bản thân mình phải sống
thật tốt và có ý nghĩa vì luôn có 1 thiên thân bên cạnh luôn ủng hộ cho tui mà. tui chỉ
có 1 ước muốn là tát cả mọi người đều phải có trách nhiệm trước những việc mình
làm vì ai cũng sẽ phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ sẽ sửa chữa sai lầm đó như thế
nào.
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top