Tội nghề làm sao vừa mất cha mẹ, thiếu thốn tình yêu thương mà bây jờ lại phải bị xã hội xa lánh! Sao tất cả người không thể yêu thương các e như bao em bé khác, sao không hiểu cho các e. Đồng ý rằng phụ huynh e sợ cho con e mình khi học chung với các em nhiễm HIV, nhưng sao không hiểu khi chấp nhận cho các e hòa nhập cộng cùng thì nhà trường và xã hội vừa lường hết tất cả việc.
Háo hức đi học, háo hức có bạn có bè, háo hức gặp thầy cô .
Yêu sao phút giây các e háo hức với những điều mà ngỡ rằng hết sức bình thường với trẻ khác lại trở nên quá đỗi xa vời với các e vì kỳ thị của xã hội.
Thanh Tuyền - một em từ Trung tâm Mai Hòa - thổ lộ: “Tối bữa trước tụi em rất vui. Bình thường 8g vừa ngủ nhưng tối đó tới hơn 9g mới ngủ. Em nằm mà cứ tưởng tượng sáng mai đến trường sẽ như thế nào? Được ngồi ở bàn ghế đàng hoàng, được gặp thầy cô, bạn mới... Em thích được nghe tiếng trống trường, được đứng trước cổng trường lắm... Học ở đó sẽ có rất nhiều bạn bè, có nhiều thầy cô, được học hỏi nhiều, được thi đua với các bạn nữa... Em muốn có cảm giác được tới trường”. Nhưng em vừa không có được giấc mơ đó.
Cuội ước gì có một phép màu xóa sạch tất cả định kiến về các e, để các e được sống đúng với những jì mà các e đang có, được có một ký ức đẹp trước khi các e rời xa thế jới này, các e đâu sống được bao lâu nữa. Các e mất mát quá nhiều rồi….