tctuvan

New Member
Bài làm

Hè năm ngoái, tui được theo mẹ vào Sóc Trăng thăm bố. Bố tui là sĩ quan bộ đội Biên phòng miền Tây Nam Bộ.

tui được theo mẹ, theo bố đi xem nhiều cảnh đẹp và lạ: núi Bà Đen, cảng cá, chùa chiền của người Miên…tui được đi chơi chợ nổi, lạ quá , vui quá. Trên một vùng sông nước mênh mông, có hàng trăm chiếc thuyền chở hàng nông phẩm: rau, trái cây, gà vịt…Hầu như thuyền nào cũng có khoảng hai, ba con chó ngồi ở đầu mũi thuyền. Cảnh mua bán cực kì nhộn nhịp

Ấn tượng sâu sắc nhất của tui là những đứa bé miền Tây Nam Bộ, chúng theo ba má mình chở hàng ra chợ bán. Đứa nào cũng to béo, khỏe mạnh, bước từ thuyền này sang thuyền khác nhanh thoăn thoắt. Da ngăm đen, cặp mắt đen nhánh, mở thao láo. Tiếng nói lơ lớ, trọ trẹ, nghe rất vui.

Khi bố mẹ và tui bước lên một con thuyền mua hai con vịt xiêm và ít quả bưởi thì một thằng bé khoảng sáu, bảy tuổi từ khoang thuyền chạy ra. Nó tên là Xì – Mầy, tui nghe tía nó gọi. Chỉ mặc quần xà – lỏn, cổ đeo vòng bạc to, nước da màu gỗ lim. Trán rộng, mắt sáng, tóc húi ngắn. Nó xách dừa và bưởi ra, rồi vòng tay nói : “ Con kính chào cô, chú !”. Nó nắm lấy tay tui rồi cười…

Nó lễ phép, bạo dạn và lao động giỏi quá!

Trần Vũ Khánh, 2B
Trường Tiểu học Lương Tài – Bắc Ninh*
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top