huynhvanthong

New Member
Tưởng tượng và kể lại câu chuyện mười năm sau khi về thăm trường cũ.



*Bài viết



Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoắt mới đó mà đã mười năm. Giờ đây tui đã lớn khôn, đã trở thành sinh viên năm thứ nhất đại học. Hôm nay, có dịp về thăm ngôi trường cũ thân yêu, trong tui dâng ngập một cảm giác xao xuyến và bỡ ngỡ khôn cùng.



Ngôi trường cũ hiện ra trước mắt tui với nhiều nhiều kỉ niệm vừa quen thuộc vừa xen chút lạ lẫm. Con đường đầy sỏi đá năm xưa đã được thay thế bằng một con đường trải đá phẳng lì, êm ru.



Xe tui chạy chầm chậm trên con đường nhỏ mà cảm giác vui sướng vô cùng. Chiếc cổng trường năm xưa giờ đã được thay thế bằng chiếc cổng xây kín đáo và phía trên ghi rõ hàng chữ Trường THCS…. tui còn nhớ rõ ngày ấy, mỗi lần đi học muộn, cánh cửa lại đóng sập lại, tui phải năn nỉ mãi bác bảo vệ mới cho vào.



Bước vào sân trường sự thay đổi ấy càng hiện lên rõ hơn. Dãy lớp tui học năm xưa giờ được thay thế bằng một nhà cao tầng khang trang, sáng sủa. Lớp cũ năm xưa không còn nhưng tui vẫn như thấy đâu đây hình ảnh của các bạn cùng lớp. Cái Lan toét, cái Hồng cụ, thằng Sơn tê ta… Ngày ấy cũng ở góc sân trường này, chúng tui thường chơi đùa. Cây bàng năm xưa vẫn còn nhưng nó đã già hơn trước. tui bước lại gần, những nét chữ khắc vào thân cây vẫn còn nhưng những dòng chữ của chúng tui không còn nữa, có lẽ thời gian đã làm mờ dần.



tui bước tới khu hiệu bộ, căn nhà cũng được sửa lại đôi chút nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng năm xưa, nằm uy nghiêm giữa hai bên hàng cây mát rượi. Đây chính là hàng cây ngày xưa chúng tui trồng khi trường mới xây xong mà. Ôi! Giờ đây nó đã cao lớn quá, tui phải ngước mắt lên mới thấy ngọn của nó. Trong tiếng gió tui nghe những lời rì rầm như những tiếng chào. Dưới gốc cây vẫn còn chiếc biển đề quen thuộc "Cây kỷ niệm lớp...khoá...".



Sân trường đang giờ học im ắng đến lạ thường. tui nghe tiếng thầy cô âm vang, trầm ấm trong lớp học. Nỗi nhớ thầy cô các bạn dâng ngập hồn tôi, từ ngày chia tay mỗi người một ngả không biết cuộc sống của họ ra sao. Và các thầy cô của tui nữa, tui nhớ cô Thanh dạy văn cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm, ngày ấy cô rất nghiêm khắc, không ít lần cô đã mắng chúng tui khi chúng tui không chịu nghe giảng. tui biết lúc đó đã có một số bạn tỏ ý không bằng lòng với cô nhưng chính những người bạn đó sau này đã tâm sự với tôi: Đến khi xa cô rồi mới thấm thía lời cô dạy.



Thực ra ngày đó chúng tui còn nhỏ quá chỉ thích chơi thôi. Giờ đây lớn khôn tui chỉ mong có dịp gặp lại cô để nói hết những tâm sự của mình.



Đang mải mê với dòng suy nghĩ của mình thì tui gặp cô Thanh, tui vô cùng sung sướng và bất ngờ vì bao năm rồi cô vẫn dạy ở nơi đây. tui chạy lại, vui mừng:



- Em chào cô! Cô có nhận ra em không ạ?



Cô nheo đôi mắt, sửa lại cặp kính:



- Em là Lan học sinh lớp 6A, khoá học cách đây mười năm rồi phải không?



- Em Thank vì cô vẫn còn nhận ra em.



Thế là cô trò tíu tít nói chuyện. Đến lúc này tui mới có dịp ngắm nhìn lại gương mặt cô, năm tháng trôi đi, trên khuôn mặt của cô đã có nhiều nếp nhăn, đôi mắt cũng không còn sáng như xưa nữa nhưng cái nhìn của cô vẫn thật dịu dàng. Mái tóc đen năm xưa giờ đã có khá nhiều sợi bạc. tui bỗng thấy thương cô vô cùng bởi tui biết cuộc đời riêng của cô không mấy hạnh phúc nên bao nhiêu tình cảm cô dành hết cho tất cả các học sinh.



tui và cô đi dạo quanh sân trường, cô trò nhắc lại bao chuyện cũ, đi bên cô tui thấy mình như nhỏ lại, như được trở lại tuổi học trò thơ ngây bé nhỏ. tui vẫn thấy cô dịu dàng và ân cần như ngày tui còn đi học. tui đã tâm sự hết với cô về những tình cảm của các bạn của lớp dành cho cô như thế nào. Cô rất xúc động, cô nói:



- Những gì cô dạy dỗ các em năm xưa, cô biết rằng có thể ngay lúc đó các em chưa hiểu hết nhưng cô tin rằng mai này lớn lên các em sẽ hiểu. Và từ đó các em sẽ trưởng thành hơn trong cuộc sống.



- Cô ơi, ngày đó quả chúng em còn nhỏ quá nên không hiểu hết tấm lòng của cô dành cho chúng em.

Cô vuốt tóc tui mỉm cười, một nụ cười vô cùng nhân hậu:



- Cô chỉ mong mỗi lớp học trò qua đi trở thành những người có ích cho xã hội và nếu có dịp về thăm cô là cô rất vui.

Trống vào lớp vang lên tui phải tạm biệt cô rồi. Lúc này tui chẳng muốn rời xa cô, tui tự hứa tết năm nay chúng tui sẽ họp lớp và tất cả sẽ về thăm trường cũ, thăm cô giáo chủ nhiệm.



Ngắm ngôi trường cũ một lần nữa, tạm biệt những kỉ niệm của tuổi thơ tui ra về trong lòng nao nao bao kỷ niệm buồn vui. Mái trường thân yêu, ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, chính nơi đây đã chắp cánh cho tui bao ước mơ hy vọng. tui hiểu rằng dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, ta cũng sẽ mãi khắc ghi những kỷ niệm về một thời cắp sách đến trường.\



Sưu tầm*
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top