daigai

Well-Known Member
Bài làm mẫu cho các bạn trẻ tham khảo

Ba Mẹ kính mến của con!

Với mỗi người, được sinh ra đã là một điều hạnh phúc và được yêu thương lại là một điều hạnh phúc gấp bội. Con cảm giác mình thật sự rất may mắn khi được sinh ra trên đời này, được hưởng tình yêu thương dào dạt từ Ba Mẹ, được nhận sự dạy dỗ tận tình của quý Thầy Cô.

Có lẽ suốt đời này, dù có làm gì, dù có đi đến đâu, con cũng không bao giờ thấu hết tình yêu thương đó. Thế nhưng lần này, con muốn được viết bức thư này gửi đến Ba Mẹ và Thầy Cô như một lời tri ân, sự biết ơn của con với mọi người.

Mười tám năm con có mặt trên đời này là mười tám năm vất vả của Ba Mẹ. Mỗi ngày con lớn lên là mỗi ngày Ba Mẹ hạnh phúc hơn. Con biết điều đó và con thấy điều đó. Con thấy trong ánh mắt của Mẹ khi con bệnh, con thấy trong cử chỉ của Ba khi con thành công. Và con biết, biết rằng sự e sợ tăng lên khi con mỗi ngày một lớn, dù trong mắt Ba Mẹ con lúc nào cũng chỉ là một đứa trẻ con...

Mẹ sinh con ra, Ba nuôi con lớn; Mẹ lo cho con, Ba chăm chút con. Con biết Ba Mẹ thương con không cần đền đáp. Và con "nhận" được nhiều hơn "cho". Có lẽ, cát trên sa mạc, nước giữa đại dương hay lá trong rừng thẳm cũng không nhiều bằng tình yêu mà con có. Ngoài tình yêu, con còn có những kỷ niệm ấm áp. Con nhớ Ba chở con đi học bằng xe đạp, con nhớ Mẹ dắt con đi chợ một ngày mưa, con nhớ lần con suýt chết đuối, con cũng nhớ từ đó con không bao giờ được phép đến gần sông... Những kỷ niệm mà con chẳng bao giờ quên được cho dù có nói bao nhiêu lời vẫn không lắp đầy lòng yêu thương của Ba Mẹ. Vì thế, con sẽ không nói nhưng con sẽ làm. Con mong những việc sắp tới của con sẽ làm hài lòng Ba Mẹ, làm Ba Mẹ hạnh phúc.

Mười hai năm đến trường, con nhận được sự dạy dỗ tận tình của các Thầy Cô. Nếu Ba Mẹ sinh con ra bằng tình yêu thì Thầy Cô dạy con bằng sự tận tụy. Không những chỉ dạy dỗ về kiến thức, Thầy Cô còn quan tâm đến chúng con như những người thân thật sự. Và con cảm động vì điều ấy. Với Thầy Cô, trường học là ngôi nhà thứ hai; đối với chúng con cũng vậy. Con vui vì được Cô dạy chúng con làm người, dạy bọn con gái nết ăn, nết ở. Con vui vì Thầy sợ chúng con bị nắng sẽ bệnh. Những tình cảm ấy ngày càng to lớn, càng vĩ đại, càng khiến con khắc ghi mãi trong lòng.

Trước ngưỡng cửa trưởng thành, con muốn một lần nhìn lại, tri ân những tình cảm của Ba Mẹ, của Thầy Cô. Con biết ơn Ba Mẹ sinh con, nuôi con, yêu con không cần đáp lại. Con biết ơn Thầy Cô dạy con, chăm sóc con như Ba Mẹ thứ hai. Chính nhờ Ba Mẹ, Thầy Cô mà con thấu hiểu, con muốn sống thật tốt, thật có ích và không làm Ba Mẹ, Thầy Cô buồn lòng. Con xin hứa dù ở đâu, làm việc gì con cũng cố gắng làm thật tốt để Ba Mẹ, Thầy Cô luôn cảm giác tự hào vì con.

Con của Ba Mẹ

Dương Thị Trúc Phương

(Học sinh lớp 12A9- Trường THPT Châu Phú)



Kính thưa cha mẹ!

Thấm thoát, 18 năm đã trôi qua. Đó là khoảng thời gian chúng con được sống trọn vẹn trong tình thương nồng ấm của mẹ và giữa sự chở che bảo bọc của cha. Giờ đây, khi đang đứng trước bước ngoặt quan trọng của cuộc đời mình, chúng con muốn dành những lời tri ân chân thành nhất đến cha mẹ, những người đã nâng bước chúng con đi trong suốt chặng đường qua.

Có thể nói, chúng con có được hình hài khỏe đẹp, được lớn khôn và khỏe mạnh như hôm nay chính là nhờ công lao trời biển của cha mẹ. Từ thuở chín tháng mười ngày, mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra chúng con. Đó cũng là chín tháng mười ngày, cha tảo tần hôm sớm, chắt chiu dành dụm, mong chờ giây phút được nghe tiếng khóc chào đời của con trẻ. Và rồi, cha mẹ lại hồi hộp lần theo từng bước đi chập chững đầu tiên của chúng con. Ngày ấy, chúng con chỉ biết đi hết khoảng sân ngắn nhỏ của căn nhà, ấy thế mà mẹ lại rưng rưng vui sướng, còn cha lại phấn khởi, tự hào. Rồi chúng con lớn khôn hơn một chút, đã biết nghĩ về kỷ niệm. Làm sao quên được những khi chúng con bệnh nặng, đôi mắt mẹ thâm quầng vì mệt mỏi, nhưng suốt đêm dài mẹ không chợp mắt. Còn ba thì cõng chúng con xuôi ngược tìm phương chạy chữa. Ngót 18 năm qua, kể sao hết bao lần như thế. Kể sao hết bao nhiêu nhọc nhằn, vất vả mà cha mẹ đã hy sinh vì chúng con, để chúng con có cuộc sống tươi đẹp cùng bè bạn hôm nay.

Kính thưa cha mẹ!

Sinh ra và nuôi lớn chúng con, mẹ cha trải bao nhiêu khó nhọc. Nhưng dạy dỗ để chúng con nên người, cha mẹ càng muôn phần vất vả. Cha mẹ tìm trường, chọn thầy, chọn lớp cho chúng con. Cầm tay, dắt chúng con vào lớp Một, cha mẹ như đặt hết vào bàn tay bé nhỏ của chúng con tất cả niềm tin và hy vọng. Làm sao quên được những giờ tan học, dù trời nắng gắt hay mưa tầm tã, bao giờ cổng trưởng cũng có mẹ cha đứng đợi. Rồi từng trang vở trắng, từng quyển sách giáo khoa, từng cây viết đắt tiền của chúng con hôm nay, tất cả được đổi từ bao mồ hôi, công sức của cha mẹ trong cuộc mưu sinh đầy đắng cay, khổ cực. Sợ chúng con thua sút kiến thức với bạn bè, cha mẹ đã phải tìm việc làm thêm, làm tăng ca để có thêm khoản tiền cho chúng con ăn học.

Lo cho chúng con biết chữ, mẹ cha còn mong chúng con biết đạo lý làm người. Không ít lần chúng con mải chơi, nghịch ác hay bất chợt vô lễ với người trên trước. Chúng con lập tức bị cha đánh thật đau, bị mẹ rầy nghiêm khắc. Ngày ấy, chúng con hờn giận cha mẹ. Nhưng giờ nghĩ lại, chính những cây roi, những lời răn dạy của cha mẹ chính là điểm tựa để chúng con thành người tốt. Nhờ nó, chúng con sẽ trưởng thành hơn, bước đi vững vàng hơn trước phong ba bão tố cuộc đời. Và giờ con mới hiểu, chỉ có cha mẹ mới cho con tất cả mà không mong nhận lại, chỉ có cha mẹ mới suốt đời thầm lặng vì con như thế mà không bao giờ toan tính nghĩ suy.

Công lao mẹ cha quả như trời như biển. Vậy mà chúng con đã quá vô tâm hời hợt trong suốt 18 năm qua. Chỉ cần được ai đó giúp đỡ trong chốc lát, chúng con đã vội vàng nói tiếng cảm ơn. Nhưng có lần nào chúng con cất lời Thank cha mẹ?

Ngày qua ngày, chúng con vẫn vô tư nhận mọi thứ tốt đẹp từ cha mẹ. Chúng con đòi mua những cái áo mới hợp thời trang, những chiếc điện thoại đắt tiền để sánh cùng bè bạn. Chúng con nào nhận ra chiếc áo dự tiệc của mẹ đã bạc màu theo năm tháng, chiếc áo đi làm của cha nay đã sờn vai. Thế mà con chỉ biết đua đòi và phiền trách cha mẹ đã không lo cho con có cuộc sống đủ đầy như các bạn. Những lỗi lầm đó, xin cha mẹ hãy tha thứ cho chúng con.

Có lẽ giờ đây, chúng con đã đủ mạnh mẽ và bản lĩnh hơn để có thể đi tìm tương lai cho chính mình. Chúng con Thank cha mẹ vì tất cả. Chúng con xin mẹ cha hãy rộng lòng tha thứ cho những đứa con đã kịp lớn mà chưa khôn.

Kính thưa cha mẹ!

Thời gian nghiệt ngã rồi sẽ dần lấy đi sức khỏe và tuổi tác con người. Nhiều thứ rồi sẽ nhạt màu theo năm tháng. Nhưng tình yêu mà cha mẹ dành cho chúng con mãi luôn tươi trẻ, ấm áp và nồng thắm. Hiện tại, chúng con chưa biết và chưa thể làm gì để báo hiếu cho cha mẹ. Vì vậy, nhân hai kì thi quan trọng sắp đến, chúng con xin hứa sẽ cố gắng làm bài thi với kết quả tốt nhất. Bởi chúng con kịp hiểu rằng thành công của chúng con hôm nay là niềm hạnh phúc lớn nhất của cha và mẹ.

Cuối cùng, chúng con xin kính chúc quý đại biểu, quý phụ huynh, quý thầy cô luôn vui khỏe.



Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

" Công cha -Nghĩa mẹ" bốn tiếng thiêng liêng ấy con đã khắc ghi trong lòng

và giờ đây khi đã lớn một chút con mới hiểu nỗi vất vả của bố mẹ, nhứng khó khăn nhọc nhằn mà bố mẹ đã gánh chịu...Con gửi tới bố mẹ lời tri ân chân thành nhất

Vâng con muốn Thank bố mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng con thành người. Cưu mang chín tháng mười ngày, dứt ruột đẻ con- mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ nhất dạy con biết nói, biết cười, dìu dắt con trên từng bước đi ... và con biết bố là người cha tuyệt vời... Rồi cứ thế con lớn lên nhờ hạt gạo, mớ rau của mẹ, thẫm đẫm vị mặn mồ hôi của Bố nhưng con đâu hề hay biết.Dù cho cuộc sống bon chen, vất vả cực nhọc mẹ vẫn dạy con phải biết yêu thương giúp đỡ mọi người, còn bố bảo phải luông giũ được tinh thần chất phác của người nông dân, thật thà, dũng cảm, tuy con chưa hiểu rõ nhưng nó đã đi vào tiềm thức của con, chờ ngày phát huy tác dụng.Tuổi thơ của con đã trôi qua như thế, thật là êm đềm và đẹp...Giờ con cũng đã lớn, đã hiều được những vất vả của bố mẹ, đồng nghĩa với việc bố mẹ đã già đi, nếp nhăn xuất hiện nhiều.Những bài học nhẹ nhàng không bao giờ giảm, tình yêu thương ngày càng ấm áp ...

Năm nay là một năm rất quan trọng đối với con, tạm biệt trường THCS , bước sang một ngôi trường mới THPT, bước đi đầu tiên để thực hiện ước mơ của mình.Con biết bố mẹ vẫn luôn dõi theo con, cuộc sống vất vả của bố mẹ đã tui luyện cho con một ý chí mãnh liệt, một quyết tâm lớn để có thể bước vào một ngôi trường mà mình mong muốn, suy nghĩ ấy càng lớn hơn bống nhiên con thấy mái tóc của bố đã có nhiều sợi bạc, bàn tay mẹ tai sạn, sạm đen vì nắng gió, mẹ tích cóp từng đồng tiền lẻ bán rau, bố dãi nắng ngoài đồng... Con thấy thương vô cùng công lao trời biển ấy con nguyện khắc ghi trong lòng phân đấu học hành chăm chỉ. Mẹ vẫn bảo " đầu tư cho kiến thức là đầu tư sinh lời nhiều nhất" con ngẫm và thấy đúng vô cùng. Bố mẹ đã hy sinh cả cuộc đời tần tảo nuôi dạy con ăn học, thắp sáng ước mơ nhỏ bé trong con, ơn nghĩa này sao con đền đáp hết được? đôi lúc cong làm bố mẹ phiền lòng, bố mẹ vẫn ân cần dạy bảo con, chỉ ra cho con những lỗi sai có những khi nhẹ nhàng có những lúc rất nghiêm khắc để con thấy thấm thía bài học...Bố mẹ như là người thầy, người thầy, người cô dạy dỗ con, là người bạn chia sẻ bao khó khăn, ước mơ. Tình cảm của cha mẹ dành cho con là tính cảm thiêng liêng, cao quý nhất, con mãi không bao giờ quên.

Bố mẹ yêu quý của con, con biết nếu nói bằng lời cũng không bao giờ kể hết công lao của Bố mẹ đã dành cho con . Con yêu bố mẹ, con sẽ cố gắng học tập để không phụ lòng mong mỏi của Bố mẹ ...
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top