thoi_ko_yeu

New Member
Nếu bạn say mê những trang sách trong sáng, nhẹ nhõm, đẹp như những áng thơ của Pautôpxki, của Gamzatốp, nếu bạn yêu thích giọng văn tươi trẻ, trong veo của Saint Exupery, thì chắc chắn bạn sẽ yêu câu chuyện về chú lừa nhỏ và của thơ Juan Ramón Jimenez.. Mỗi chương sách là một bài thơ, một bài thơ văn xuôi thật mơ mộng về cuộc sống ở một ngôi làng nhỏ bé ở miền quê Tây Ban Nha, cũng hoa, cũng chim, cũng giếng nước, cũng những đứa trẻ. Tác phẩm hẳn sẽ gợi lên hình ảnh của những vùng quê thanh bình ở bất cứ xứ sở nào.
Rất muốn sẻ chia với các bạn tác phẩm mà tui yêu thích này.

PLATERO ET MOI. (Platero và tôi)
Juan Ramón Jiménez

Dịch giả: Bửu Ý
Theo bản dịch tiếng Pháp của Claude Couffon :

JUAN RAMÓN JIMÉNEZ thi sĩ Tây Ban Nha, sinh ở Moguer ( 1881 –1958 ), đoạt giải thưởng Nobel Văn chương năm 1956.

CON LỪA VÀ TÔI: chuyện của một con lừa tên là La Rô ( Platero ) và chủ nhân là thi sĩ.

ĐỂ TƯỞNG NHỚ AGUEDILLA , NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN ĐÁNG THƯƠNG Ở ĐƯỜNG MẶT TRỜI ĐÃ GỬI CHO TÔI MẤY QUẢ DÂU VÀ HOA CẨM CHƯỚNG.
 

Gaston

New Member
Chương một:

La Rô là một con lừa nhỏ, hiền, có lông tơ, thân hình óng mượt, làm cho ta tưởng thân nó bằng bông gòn, bất xương. Riêng đôi mắt, hai miếng gương hạt huyền, như hai con ốc bằng thủy tinh đen.
Nếu tui thả lõng cho nó, nó thả bộ tới cùng cỏ và đưa chiếc mõm hâm hấp lướt nhẹ trên những đóa hoa nhỏ màu hồng, vàng hay xanh biếc…..
Nếu tui gọi khẽ: “ La Rô ”, nó tiến lại phía tui bằng bước chân lóc cóc nhỏ nhẹ reo vui như tiếng cười, như một thứ nhạc ngựa lý tưởng nào bất hiểu….
tui cho nó cái gì, nó ăn cái đó. Nó thèm ăn quýt, nho xạ, trái articulate màu tím nhạt có giọt mật (an ninh) thủy tinh nhỏ xíu.
Nó đằm thắm dịu dàng như đứa bé, như bé gái….; nhưng nó rắn rỏi và khô khan, ở bên trong như hòn đá. Khi nào ngày chủ nhật, tui với nó đi qua mấy con hẻm cuối cùng trong làng, bọn người thôn dã, chậm chạp, đỏng đảnh, dừng bước lại nhìn nó:
Thân hình bằng thép, bất bằng…
Bằng thép, thật đấy. Bằng thép pha với chất bạc của cung trăng.

Có ai miêu tả màu thép với chất bạc của cung trăng? Và còn gì dịu dàng hơn một bé gái với đôi mắt long lanh ươn ướt?
 

Placido

New Member
BƯỚM TRẮNG

Chương hai:

Đêm xuống, phơn phớt tím và chưa chi vừa mờ sương. Những làn sáng mơ hồ màu hoa cà và xanh sáu lần lữa ở phía bên kia tháp chuông nhà thờ. Con đường leo dốc, dày đặc bóng tối, tiếng sáu lạc cùng với nùi cỏ, và tiếng hát, lẫn nỗi mỏi mê ham muốn.
Thình lình một người đàn ông vận toàn đen, đội chiếc mũ lưỡi trai và cầm một chiếc dùi nhọn, khuôn mặt khó coi hiện ra, thấp thoáng đỏ hồng theo đốm thuốc. Từ trong một túp lều lẹp xẹp lẩn vào giữa nhiều bao than lớn bước ra, hướng về phía chúng tôi.
- Có gì khai báo không?
- Ông cứ tự tiện…..Có bướm trắng….
Gã lăm le chọc mũi dùi sắt vào chiếc thồ, tui thì không phương ngăn cản.
tui mở thồ ra: gã thấy bất có gì. Và thức ăn lý tưởng được để cho đi thong thả, khỏi bị ô nhiễm, khỏi phải trả trước thuế nhập cảnh….

Có ai kể về cướp mà như thế này không? Đọc đến đoạn người đàn ông vận đồ đen, trong bóng tối với đốm lửa hồng, mình chợt liên tưởng đến mấy câu thơ của Gac-xi-a Lor-ca, cùng hương của nhà thơ:
Bài ca
Chưa bao giờ được hát
Ngủ trên môi tui rất đỗi u buồn
Bài ca
Chưa bao giờ được hát

Trong khu vườn hoang sơ đâu đó
Con đom đóm đầu tiên lập lòe
Mặt trăng như tấm lưới bằng vàng
Tuôn ra trên con sông nhỏ

Thật lạ. Có gì khai báo không? "Bướm trắng." Bướm trắng tượng trưng cho gì nhỉ, một vẻ đẹp tinh tế và trong sáng? Lấy trắng để đáp lại đen, lấy con vật bé nhỏ mỏng manh để chống lại dùi đục. Và lấy suy nghĩ tích cực, "thức ăn lý tưởng được để cho đi thong thả" để phán ứng lại sự cưỡng bức bạo lực. Đúng là nghệ sỹ giúp chúng ta nhìn thấy cái đẹp. Cái đẹp, như Thạch Lam nói,'' ẩn trong tất cả vật tầm thưòng."
 

Rambert

New Member
Chương ba

TRÒ CHƠI LÚC SẨM TỐI.

Khi La Rô với tôi, cả hai cùng lẩy bẩy, về chiều, sắp sửa bước vào ánh sáng nhá nhem sắc tím của ngõ hẻm cùng kiệt hèn dẫn tới khúc sông cạn nước, chúng tui bắt gặp bôn nhỏ khốn cùng khó đang chơi trò nhát nhau, đóng vai bọn ăn xin.
Đứa thì đội cái bao tải, đứa thì vờ làm thằng mù, đứa thì giả què…..
Kế đó tuổi nhỏ bỗng cao hứng, chúng bất phải trần trụi đâu nhé, có mang giầy nhé, và mẹ chúng nó - bằng cách nào thì chỉ có mẹ chúng biết thôi – vừa có cách kiếm miếng ăn cho chúng, chúng tự xưng làm hoàng tử:
- Bố ta có cái cùng hồ quả quýt bằng bạc.
- Còn bố tao có con ngựa.
- Bố tớ có khẩu súng trường.
Một thứ cùng hồ quả quýt báo thức từ rạng đông; một thứ súng trường bất giết nổi cơn đói; một con ngựa sẽ đưa tới con đường cùng khổ…..
Bây giờ tới trò chơi nắm tay múa vòng tròn. Giữa cảnh thảm thương không ngần ấy, giọng yếu ớt của một đứa con gái nhỏ, từ một nơi khác vọng lại, bất cùng ngôn ngữ với chúng nó.
Giọng cất lên tương tự như một vòi nước nhỏ nhắn trong bóng tối. Bé gái là cháu chắt của Chim Xanh, cất tiếng ca như một nàng công chúa:
Em là goá phụ tre - ẻ….
Của ba – á tư - ớc O Rê….
….Hát thế nào nghe thế ấy! Hát lên đi, hãy mơ với mộng, hỡi đám trẻ nghèo! Thấm thoát rồi đây thời (gian) tráng niên sẽ đến, mùa xuân với lớp mặt nạ đông hàn sẽ khiến chúng bay hãi hùng ngập lòng như gặp phải kẻ ăn xin…..
Đi thôi, La Rô…..
Phải hãy mơ mộng đi, hãy hát đi khi trái tim còn trẻ trung yêu đời, trước khi cái lạnh của mùa đông ập đến làm tàn mất ngọn lửa cháy trong tim...
 

Venjamin

New Member
Chương bốn
NHẬT THỰC.

Chúng tui đút tay vào túi, tự nhiên thế thôi, và cảm giác bóng mát lất phất trên vầng trán như chiếc cánh mỏng, tựa hồ như đang bước vào rặng thông dày. Đàn gà con trước con sau, vừa rúc đầu vào chỗ ẩn, trên những các giá chuồng gà. Chung quanh, thôn ổ màu xanh sáu đã nhuốm màu tang, tưởng chừng như bị phủ lên bằng bức màn tím ở chính diện giáo đường. Xa xa, ta nom thấy biển trắng ngần, với dăm ba vì sao bất đủ sức sáng. Các sân thượng sao mà chóng thay đổi màu trắng!
Và chúng tôi, từ sân thượng trên cao này, chúng tui buông lời đùa cợt nhau, những lời đùa ý vị ít nhiều. Cả hai nhỏ thó và tối tăm trong cái vắng lặng phần nào của buổi nhật thực.
Muốn nhìn mặt trời, chúng tui sử dụng tất cả thứ: ống dòm sân khấu, kình viễn vọng, cái chai, miếng kính mờ; còn mặt trời kia, chúng tui quan sát nó từ khắp chỗ; từ vọng lâu, từ cầu thang ở bãi nuôi thú, từ cửa sổ vựa lúa, từ cổng sắt của sân gạch, qua mấy ô cửa kính màu thắm màu xanh….
Mặt trời lẩn khuất, mới trước đây vừa biến mỗi món đồ vật thành hai ba lần, trăm lần to lớn hơn, và đẹp hơn dưới ánh sáng ánh vàng trời biến vạn hóa của nó.
Nay, bất phải qua môi giới dài dặc của hoàng hôn, mặt trời làm cho vạn vật đâm ra lẻ bóng và hèn mọn. Tưởng chừng, mặt trời vừa đánh đổi từng mẩu vàng, tiếp đó từng mẩu bạc, để lấy cùng thau.
Ngôi làng trông tương tự như cùng xu nhỏ rỉ sét và mất giá. Buồn bã nhỏ nhoi thay, những con đường, những công trường, ngọn tháp, những lối đi lên đồi….
Đằng kia, trong bãi nuôi, La Rô thoáng thấp, dường như con lừa bớt vẻ sống thật, nó khác ra, như cái bóng làm bằng giấy! Một con lừa nào khác ấy…..

Mặt trời, mặt trời đẹp biết bao nhiêu. Không có mặt trời, "vạn vật đâm ra lẻ bóng và hèn mọn" và làm một cuộc hoán đổi ngốc nghếch, như cậu Hanxơ trong truyện cổ Grim, đổi cục vàng để cuối cùng lấy hòn đá. Làng mạc vừa mới đây thôi được dát vàng rạng rỡ, này "trông tương tự như cùng xu nhỏ rỉ sét và mất giá." Phải chăng nhật thực giúp con người ta nhìn ra chính mình, bất hào nhoáng, bất dát vàng?
 

Afi

New Member
Chương năm

ỚN LẠNH.

Con trăng dõi theo chúng tôi, lồ lộ, tròn vành vạnh, sáng vằng vặc. Trong các đống cỏ mỏi mê, ta thấy mông lung những con dê đen giữa đám bụi ngấy có gai….Trên bước chân chúng tôi, một kẻ nào đó đang trốn núp, kín đáo…..
Vượt lên bờ rào, một cây hạnh nhân đồ sộ điểm tuyết hoa và tuyết trăng và đầu ngọn ửng lên một vầng mây trắng, rợp cả con đường lỗ chỗ những ánh sao tháng ba….Mùi cam nồng đượm…..Khí ẩm với tịch liêu……Hẻm núi Phù Thủy…..
La Rô! Hừ hừ……Lạnh ơi!
La Rô sợ chăng? tui sợ chăng?
La Rô sánh nước kiệu, bước vào ngọn suối, dẫm lên trăng, làm trăng vỡ vụn thành nghìn mảnh. Tưởng chừng đám hoa hồng trong ánh thủy tinh bén theo vó, để cầm chân nó lại…..
Và La Rô lóc cóc leo trèo, mông thót vào như có ai sắp vớ kịp, nó vừa bắt đầu cảm giác cái hâm hấp dịu dàng tưởng bất bao giờ lan tới đây nổi, từ ngôi làng giờ đây vừa xáp lại gần……

Đã được nghe tả về trăng bất biết bao nhiêu lần, nhưng mà vẫn thấy đẹp. Trăng trên trời "lồ lộ, tròn vành vạnh,'' trăng dưới nước thì "lấp lánh, vỡ vụn thành nghìn mảnh" như nước tinh. Cả khung cảnh ban đêm, tưởng ớn lạnh và đắng sợ, lại được tắm bằng một thứ ánh trăng nước tinh lung linh và những ngôi sao tháng ba...
 

Gaston

New Member
Chương sáu
ÔNG ĐIÊN.     

Vận toàn đen, lại thêm chòm râu, với chiếc mũ nhỏ cũng màu đen, chắc hẳn tui có bộ vó bề ngoài kỳ cục, cứ thế tui đủng đỉnh ngồi trên lớp lông êm màu xám của La Rô. Hễ khi nào, trên đường tới ruộng nho, tui băng qua ngõ hẻm vôi cuối cùng trắng xoá dưới ánh mặt trời.
Bầy trẻ nhỏ lang thang đuổi theo chúng tôi, mặt mày bóng láng, tóc tai bù xù, bụng ỏng màu nâu sẫm, lòi ra ngoài quần áo rách rưới đủ màu: lục, đỏ, vàng… - Ông điên! Ơi, ông điên! Ông điên! ….Trước mặt chúng tôi, làng mạc mênh mông, vừa hiện ra màu sáu thảo. Đồi diện với bầu trời bao la trong vắt, với một sắc chàm nồng nàn. Đôi mắt tui – sao nằm xa đôi tai của tui thế - mở ra một cách không cùng cao thượng để thu hút vào cõi thư nhàn của mắt, cái bất khí yên bình bất tên ấy. Cái thanh nhàn nhịp nhàng thần tiên đang cư ngụ nơi chân trời không tận…
Trong khi đó thì, xa xa, trên những gò đất cao, còn dai dẳng dăm ba tiếng sắc sảo, loáng thoáng, nghèn nghẹn, hổn hển gượng gạo: - Ông điên! Ông đi – ên!

Đoạn này làm mình nhớ đến một bài thơ bởi Francis Ponge:
Mỗi lúc...
Mỗi lúc
tui nghe
Và khi rảnh rỗi
tui lắng nghe
Thế giới như một khúc giao hưởng
Mà bất một chút nào tui có thể tin là mình điều khiển
Tuy nhiên quyền của tui là vận dụng ít nhiều đồ dùng hay thiết bị trong tôi
 

123_letsvi

New Member
(Nguồn: Vnthuquan.net)
Chương bảy

CHUÔNG CHIỀU.

Nhìn xem, La Rô, bao nhiêu hoa hồng lả tả khắp cùng: hồng xanh, hồng trắng, hồng không sắc…Dễ thường cả bầu trời tan thành hồng hoa.
Hãy nhìn xem hoa phủ trên trán ta, lăn lóc trên vai, trong bàn tay…..Bấy nhiêu hoa, tui làm gì đây với bấy nhiêu hoa?
E là nhà ngươi mới biết loài thảo hoa êm dịu này xuất xứ từ đâu, ta thì bất rõ, loài thảo hoa êm dịu làm động lòng cảnh sắc mỗi ngày, và nhuộm cảnh sắc bằng một màu phơn phớt hồng, trắng hay loáng thoáng xanh – ơi muôn hoa lả tả - như bức tranh của Fra Angelico, người họa sĩ vẽ Trời?
Có thể bảo, từ mái hiên trời đàng, có ai quẳng hồng xuống trần gian. Hoa hồng như một loại tuyết nhạt màu lấm tấm trên gác chuông, cây cối. Nhìn xem, cảnh vật vốn cứng sựng đâm ra mảnh mai dưới lớp hoa trang điểm.
Ôi! Muôn hoa lả tả……
Này, La Rô, trong khi chuông chiều ngân nga, há con người chẳng nghĩ rằng đời sống nói chung, đời sống của chúng mình, làm mỏi mòn sức lực từng ngày đó sao. Há con người chẳng nghĩ rằng có một sức lực từ bên trong, một sức lực kiêu hùng hơn, miên trường hơn, tinh tấn hơn. Làm dâng dậy, như bao nhiêu ngọn suối trời, bấy nhiêu sự vật lên hết những vì sao, giờ đây đang thắp sáng giữa muôn đoá hoa hồng?…
…..Muôn hồng….Đôi mắt ngươi cũng thế, La Rô ạ, đôi mắt ngươi mà ngươi bất nhìn thấy, mà ngươi an nhiên hướng nhìn trời, cũng là hai đóa hoa hồng xinh.

Ừ nhỉ, với đôi mắt của mình, ta nhìn thấy tất cả thứ nhưng lại bất thể nhìn chính mình...
 

Nyle

New Member
Chương tám
CÁI GAI.



Chúng tui đang bước vào Đồng Ngựa thì La Rô bỗng khập khiễng. tui nhảy xuống đất….
- Kìa! Gì thế?….
La Rô khẽ nhắc chân lên, chân bất còn mạnh mẽ và bất còn trọng lượng, để lộ chiếc vó mang vết thương, chiếc vó chỉ chạm lướt vào cát bỏng trên đường.
Tôi, có lẽ còn ân cần hơn lão Đạt Bông, vị thú y của nó, co chân nó lại, ngắm nghía khe vó bị thương. Một chiếc gai dài của loại cây cam tốt cắm vào đó, như một mũi cong màu ngọc bích.
Đau theo nỗi đau của La Rô, tui nhổ cây gai; rồi tui dắt con vật khổ sở tới suối Sen, để cho mạch nước xuôi chảy, lè chiếc lưỡi dài và trong veo liếm vết thương nhỏ.
Rồi chúng tui lại ra đi về phía lớn dương trắng, thầy trước, trò sau, trò hãy còn khập khiễng và làm khổ cho lưng tui bằng những cái húc đầu âu yếm…..

Chương chín
 

tophuong

New Member
9
Chim én

Này La Rô, nó trước mặt người kìa, đen mượt, liến thoắng trong tổ xám. Giống như tổ chim làm cảnh cho bức hoạ Thánh mẫu ở Montemayor, luôn được sùng kính.
Nó có vẻ sợ sệt thế, khổ thân! Ta tin chắc rằng bọn én nhỏ nhắn, phen này vừa tính sai, hệt như lũ gà – tuần vừa rồi – vừa tính sai, khi mặt trời mới hai giờ chiều mà vừa lẩn khuất, và chúng nó vừa chui vào chuồng. Năm nay, mùa xuân bày vẽ thức giấc sớm hơn, nhưng rồi phải rét run, đem tấm thân trần trụi nõn nường của mình chui lại vào chỗ nằm bằng mây mùa tháng ba. Buồn làm sao khi thấy những đoá trinh bạch của vườn cam héo hon khi hãy còn đương nụ.
Này La Rô, bầy én trở lại kia kìa, thế mà mình gắng lắm mới nghe ra. Mấy năm trước, ngay hôm đầu tiên xuất hiện, chúng nó vừa chào hỏi lách chách cái này cái kia, vừa trò chuyện liên hồi, vừa uốn éo đổi giọng!…
Chúng kể lể với khóm hoa những điều mắt thấy ở Phi châu, hai chuyến vượt biển cày xuống nước bằng đôi cánh thay cho buồm, hay đậu xuống dây lèo ở tàu thuỷ. Chúng nói cho hoa nghe về những hoàng hôn khác nữa, những rạng đông, những đêm sao khác nữa…
Bầy én chẳng biết làm gì. Chúng bay âm thầm, lạc lối như đàn kiến gặp phải đứa bé chà đạp vết đi. Chúng bất dại gì bay qua bay lại Đường Mới, mà họp thành đàn đông đảo thẳng tắp, rồi cuối cùng khẽ vẽ vời bay làm thế nào cho đẹp. Chùng bất dại gì chui đầu vào tổ trong giếng, hay vắt vẻo trên dây điện, cạnh những hòn cách điện màu trắng, trong khung cảnh cổ điển của bầy chim đưa tin…
Én chết rét mất, La Rô ạ!

10
Chuồng ngựa

Đúng ngọ. Khi tui tìm tới La Rô, ánh nắng trong của đỉnh trời chiếu vào nốt ruồi to tướng vàng rực trên tấm lưng bạc mềm. Dưới bụng nó, trên nền đất tối, thấp thoáng sắc sáu làm tung toé màu ngọc bích khắp nơi, chiếc mái cổ kính rải rác từng cùng tiền sáng loáng màu lửa.
Con chó Di An đang nằm lọt giữa chân La Rô, lúc thúc đến bên tui và chổng chân lên ngực tôi, lăm le thè cái lưỡi hồng lên mặt tôi. Đứng vắt vẻo trên máng cỏ, con dê tọc mạch nhìn, ngặc ngoẹo cái đầu xinh xắn một cách đặc biệt đàn bà.
Trong khi ấy, La Rô, trước khi tui chen chân vào, vừa chào đón tui bằng một tiếng hí vang lừng. Giờ đây, vừa õng ẹo vừa mừng rỡ, đang tìm cách bứt sợi dây thừng.
Qua ô cửa đang chiếu hắt cả một kho hào quang từ đỉnh trời, trong chốc lát tui thả hồn rời khỏi con vật, mang theo tia ánh nắng lên hết trời. Kế đó, nhún người lên một tảng đá, tui ngắm nhìn làng mạc.
Phong cảnh, màu sáu thảo bồng bềnh trên một hoả lò nở hoa ngái ngủ, và giữa ô vuông bầu trời trong sáng hằn lên giữa bức tường nham nhở này – một tiếng chuông ngân nga, lờ lững hiền hoà.

11
Thằng bé thơ ngây

Cứ mỗi lần chúng tui trở về qua con đường Thánh Joseph, thằng bé thơ ngây ngồi trước cửa nhà, trên chiếc ghế nhỏ, nhìn người ta qua lại.
Đây là một thằng bé khổ sở, suốt đời bất thể nói năng, mà cũng bất được trời ban cho một hình hài đẹp đẽ. Một thằng bé vui tính, nhưng buồn bã cho con mắt nào nhìn vào; nó là tất cả đối với mẹ nó nhưng bất là gì hết đối với tất cả người.
Một hôm – hôm ấy một ngọn gió đen oan nghiệt thổi qua con đường trắng, tui không còn trông thấy thằng bé trước cửa nữa. Một con chim cất tiếng hót nơi thềm vắng, và tui nhớ Curros một người cha tốt nhưng là một thi sĩ xoàng, khi mất đứa con, ở Galice, cất lời hỏi bướm:
- Ơi con bướm nhỏ cánh vàng…
Nay xuân trở về, tui tưởng nhớ thằng bé ngây thơ giã từ đường Thánh Joseph bỏ lên trời. Ngồi ở trời cao, trên chiếc ghế nhỏ, giữa muôn đoá hồng lý tưởng, nó sẽ ngắm nhìn bằng đôi mắt mở to, từng đoàn chư thần vàng ánh…

12
Cảnh đỏ thắm

Chóp đỉnh. Giờ của phương đoài, một phương đoài thắm đỏ, mang vết thương do chính những mảnh vụn nước tinh của nó đang phủ màu đỏ máu.
Bên dưới màu sắc vỡ oà ra ấy, sắc sáu của rặng thông càng thắm hơn và phơn phớt hồng; trong khi đó, cỏ và hoa nhỏ, rực rỡ trong sáng, ướp vào giây lát thanh quang một hương ròng ẩm nước, thấm đậm, sáng ánh.
Đứng trước hoàng hôn, tui xuất thần. La Rô, với đôi mắt tẩm màu đỏ ối của vầng dương, đủng đỉnh bước lại gần chiếc ao màu đỏ chót, màu hồng tím; chiếc mõm say sưa vục xuống các mặt gương soi đang tựa hồ tan chảy thành nước khi tiếp chạm; và trong cái họng lớn của La Rô, tựa hồ một dòng thác ăm ắp nước vừa đỏ máu vừa sẩm tối cuốn lọt vào.
Địa điểm này thân thuộc, nhưng cái giờ khắc này đây vừa biến đổi đất điểm trở thành lạ hoắc, vỡ lở, đồ sộ. Tưởng chừng ta trông đợi, cứ từng giây phút một, khám phá ra một toà phá lâu nào đó…
Chiều kéo dài bất tận, và giờ khắc cũng bị ảnh hưởng của bầu khí quyển vĩnh cửu, thành ra cũng dằng dặc, thái hoà, bất đáy…
- Đi, La Rô…

13
Con vẹt

Chúng tui đang đùa giỡn với La Rô và con chim vẹt trong vườn nhà bạn tôi, vị y sĩ người Pháp. Thì một thiếu phụ, hớt hơ hớt hải, tóc rối bời, đi xuống dốc đến gần chúng tôi.
Cách chỉ mấy bước, ngó tui bằng cặp mắt lo lắng, khẩn khoản:
- Thưa ông, bác sĩ ở đây phải bất ạ?
Sau lưng thị, vừa ló ra dăm thằng bé bẩn thỉu, hào hển, đang dáo dác nhìn quanh đỉnh dốc; cuối cùng, một nhóm người tiến lại, dìu theo một người đàn ông bạc nhợt mê man.
Đó là một anh thợ săn trộm, đi săn nai trong cấm đất của Công nương. Cây súng của y, một khẩu súng cũ rích buồn cười, cột vào dây súng nhỏ, vừa phát nổ, và đạn lọt vào nằm trong cánh tay của người thợ săn.
Bạn tôi, ái ngại tiến tới kẻ bị thương, tháo bỏ mấy lớp vải giẻ vừa buộc sẵn, lau vết máu, nắn các đốt xương và bắp thịt. Chốc chốc bạn tui bảo tôi:
- Không sao…
Chiều xuống. Từ vùng Huelva, bay tới những mùi ối đọng sình lầy, hắc ín, cá… Phía bên trên phương đoài màu hồng, đám cây cam vươn tròn đám lá rậm màu nhung biếc. Nơi cây hi sinh đinh hương, màu hoa cà chen lục, con vẹt, vừa sáu vừa đỏ, bước tới bước lui, đưa cặp mắt tròn nhỏ rình rập chúng tôi.
Nước mắt người thợ săn hoạn nạn đẫm ánh dương, thỉnh thoảng y vụt thét lên một tiếng. Và con vẹt thì:
- Không sao…
Bạn tui áp bông gòn và băng vải cho kẻ bị thương. Và nạn nhân:
- Aáiiii!
Con vẹt giữa mấy cây hi sinh đinh hương, thì lại:
- Không sao… Không sao…

14
Trở về

Cả hai đứa chúng tui đi rừng về: La Rô chở đầy cây kinh giới thơm tho, tui thì ôm đầy hoa lan bạc đẹp đẽ.
Buổi chiều tháng tư ngả bóng, và tất cả vật, trước đó vào hoàng hôn, vừa nhuốm ánh vàng nước tinh, bây giờ ngả sang màu nước tinh bạc, tượng trưng rõ ràng và sáng rạng cho hoa huệ nước tinh.
Rồi thì trời rộng lớn bao la trông tương tự như lam ngọc trong vắt chuyển thành bích ngọc. tui trở về buốn bã…
Một khi về đến bên dốc, tháp chuông trong làng được viền gạch ô vuông rực rỡ, trong giờ khắc thanh" mới "vừa chớm nở này, mang một dạng thù đồ sộ. Đứng gần trông tương tự như tháp Giralda xa xăm nào, và nỗi lòng sầu nhớ những thành phố của tôi, thật nhức nhối trong tiết xuân, được vẩn vơ xoa dịu phần nào ở nơi đây.
Trở về… Nhưng về đâu? Về từ nơi đâu? Tại sao trở về?
Lúc này, hương lan bạc của tui thêm phần nồng đượm, trong cảnh trong mát ấm dịu của màn đêm xuống dần. Hương thấm đậm hơn mà cùng thời cũng mơ hồ hơn, hương toả lan từ hoa mà ta chẳng trông thấy hoa. Hoa thơm làm ngây ngất thân xác và thần hồn trong bóng quạnh hiu. tui thì thào:
- Lòng ta ơi! Hãy đọc cho ra những điều gì trong bóng tối.
Và bỗng dưng tui nghĩ tới La Rô, mà tui quên phứt, dù nó bước đi với tôi, như thể nó là thân xác của tui vậy.

15
Mùa xuân

Ơi bao hào quang rực rỡ với hương thơm!
Ơi ruộng cùng cười tươi!
Ơi những triều khúc ngân vang!
Dân ca
Trong giấc ngủ chập chờn sớm mai, tiếng tru tréo quỷ khóc thần sầu của bầy trẻ làm tui ngao ngán. Cuối cùng hết ngủ nổi, tui nhảy xuống giường, chán ngán. Lúc này, nhìn làng mạc qua cửa sổ mở, tui nhận ra rằng cái huyên náo kia là do chim chóc mà ra.
Xuống tới vườn, tui Thank Thượng Đế vừa ban cho một ngày xanh. Ôi khúc hợp tấu xinh tươi phóng túng của bao chiếc mỏ chim, khúc hợp tấu miên man bất tuyệt.
Én õng ẹo líu lo dưới giếng; sáo véo von trên quả cam rơi rụng và sơn ca màu lửa trò chuyện từ từng cây sồi xanh. Trên đọt cây dầu gió, chim xi-ni cười khanh khách ngắt quãng; trong cây thông lớn, bầy sẻ thi nhau thảo luận.
Vẻ diễm tuyệt cú cú của ban mai! Mặt trời đổ xuống đất niềm vui lạc kim ngân; đàn bướm muôn màu đùa giỡn tít hết đằng xa, giữa khóm hoa, trong nhà, ngoài nhà, trên suối.
Khắp nơi làng mạc mở lòng trong tiếng vỡ oà, ra rả, trong một cảnh sôi sục sự sống trong lành tinh khôi.
Tưởng như ta đang lọt vào bên trong ổ ánh sáng lớn, giữa một đoá hồng nồng nàn, mênh mông và ấm cúng.

16
Bể chứa nước

Nhìn chiếc bể mà xem La Rô: bể đầy nước mưa từ những cơn mưa gần đây hơn cả. Bể bất dội tiếng lại và ở phía đáy đằng xa kia – ta bất trông thấy, như khi nào bể cạn nước – cái vọng lâu tắm ánh mặt trời như món nữ trang đặc sắc, hiện sau lớp kính vàng, xanh ở cửa sổ.
Ngươi chưa xuống dưới đó đâu: La Rô ạ. Ta thì rồi: ta có xuống dưới đó khi người ta tháo nước ra, vừa lâu lắm. Nhìn xem; bể có đường hầm dài và rút lại bằng một cái eo. Lúc ta chui vào, cây nến cầm nơi tay tắt ngấm và một con tắc kè rơi nhầm tay ta. Hai luồng ớn lạnh giao nhau trong lồng ngực như hai mũi kiếm hay như hai đốt xương đan chéo dưới chiếc đầu lâu…
Cả ngôi làng đều đào bể chứa nước với đường hầm, La Rô à. Bể lớn hơn hết là bể ở sân Hào, công trường Cổ Thành. Bể đẹp nhất là bể của ta, như ngươi thấy đó, với bờ thành được chạm trổ từ đầu đến cuối bằng một loại cẩm thạch trắng ngần.
Đường hầm Nhà Thờ chạy tới hết vườn nho Thạch Trụ, và tại đây, xuyên vào làng, gần tới sông. Còn con đường hầm xuất phát từ bệnh viện, thì bất có ai dại dột lần theo nó cho tới cùng, vì nó bất tận.
Ta nhớ lại, nhiều đêm mưa dằng dặc thuở nhỏ, tiếng âm trầm nức nở của nước lăn từ sân thượng xuống bể nước bất cho mình chợp mắt. Sáng lại, cả bọn chạy như điên đi coi nước tới đâu. Khi nào nước lên tới miệng bờ, như hôm nay, thôi thì kinh ngạc, la hét trầm trồ!
…Đi, La Rô. Bây giờ ta sẽ tặng cho ngươi một thùng nước trong mát này nhé. Cùng chiếc thùng mà ngày nào Villegas, tội cho hắn, vừa uống ừng ực một hơn, toàn thân xác thì vừa cháy theo cognac và rượu trắng

17
Con chó ghẻ

Thỉnh thoảng, hắn lần mò tới hết cái chòi ở trong vườn, hình hài trơ xương, hơi thở hổn hển. Con vật khốn cùng nạn cứ chạy trốn hoài, quen bị xuỵt và đuổi đá. Ngay bọn chó kia cũng nhe nanh với hắn. Cứ thế, trong nắng ngọ, hắn rầu rầu chầm chạp xuống đồi trở lại.
Chiều hôm đó, hắn chạy theo con chó Di An. Khi tui bước ra, tên gác, trong cơn ác ý, xuống súng nhắm vào hắn. tui bất kịp can ngăn thảm kịch. Con vật khốn cùng nạn, bị thương ở bụng, lộn mèo một lát, anchorage quắt, kêu lên một tiếng gọn sắc, trước khi gục đầu vào gốc cây keo.
La Rô, đầu thẳng đơ, nhìn con chó chằm chặp. Con Di An, hết hồn đến thu mình bên con này, rồi bên con kia. Tên gác, dễ thường ăn năn, dài dòng phân bua bất hiểu với ai, rồi gượng làm ra vẻ bất bình để dỗ ngủ ăn năn.
Mặt trời như kéo màu tang; tấm màn rộng lớn lớn cũng tương tự như lớp màn mỏng đang phủ âm u lên con mắt lành của con chó bị thảm sát.
No gió biển, rặng bạc hà dồn thêm nước mắt dưới con dông đang đe doạ, trong cảnh vắng lặng trầm sâu nặng nề, mà giờ ngủ trưa đang giăng trải ra trên làng mạc vàng ửng một màu, cạnh bên con chó bất hồn.

18
Nước tù

Chờ ta với, La Rô… Hay là ngươi nán lại một lát gặp đám cỏ non này, có thích thế không. Dù sao, ngươi cũng hãy để ta nhìn vũng nước tù đẹp đẽ này, lâu lắm ta bất thấy lại…
Ngươi nhìn xem, nắng xuyên qua nước dày, soi rõ nét đẹp thâm trầm màu thúy sâm với kim hoàng như thế nào; từ trên bờ, đám lan bạc, tươi như vòm trời, say sưa ngắm nước…
Đây là những bậc cấp nhung đi xuống mãi thành không số mê lộ; những động phù thuỷ, với đủ nét đủ vẻ lý tưởng, mà một chuyện thần thoại cầu được ước thấy có thể cung ứng cho trí tưởng tượng dạt dào của một hoạ sĩ nội tâm; những khu vườn vui lạc như thể được làm ra (tạo) dựng do nỗi niềm bâng khuâng muôn kiếp của một hoàng sau có đôi mắt xanh to; nhưng dinh điện hoang tàn, tương tự như dinh điện mà tui bắt gặp một chiều nào trên lớn dương, giữa lúc mặt trời chiều, nghiêng ánh nắng làm đau triều nước xuống…
Và nghìn thứ khác nữa; tất cả những gì mà cơn mơ khó tính nhất có thể giành giật, từ một khung cảnh được dựng lại của một giờ khắc vật vã của mùa xuân, trong một khu vườn lãng quên mộng mị nào đó, trong khi cố níu giữ vẻ đẹp phù du bằng chéo áo mênh mông của nó…
Bấy nhiêu thứ đều là nhỏ tí, tuy nhiên lại lớn rộng lớn vô chừng vì ảo giác do khoảng cách; chìa khoá mở vào cảm xúc vạn hộc, kho tàng của vị đạo sĩ ban sơ nhất về thuật khát sống…
Vũng nước tù này, La Rô ơi, chính là trái tim ta ngày xưa đó. Ta vừa cảm giác như thế, cảm giác trái tim mình bị ướp độc mê tơi trong cô đơn, bởi bao thứ kỳ diệu mà không tri. Nhưng khi nào tình người gây thương tổn cho tim, cuốn phăng con đập của tim, thì máu bầm phun ra, và máu vẫn thanh tân, vẫn trong, vẫn trôi chảy như ngọn suối. Bình nguyên, vào giờ khắc tháng tư này đây là giờ khắc trong sáng hơn, óng ả hơn và ấm áp hơn tất cả giờ khắc khác.
Tuy nhiên, có một bàn tay nhợt nhạt đưa tim trở về vũng nước tù dĩ vãng, trở về ngấn nước thúy sâm, và để tim mặc tình ở lại tại đó, cho tim hân hoan, mê sảng, đáp lại những lời kêu gọi trong sáng, nhằm lôi kéo tim ra khỏi muộn phiền, như thể những lời của Hylas gọi kêu Alcide trong khúc tình si của Chénier, mà ta cố đọc cho ngươi bằng giọng bất nghe ra được và uổng công.

19
Tình tháng tư

Đám trẻ đi theo La Rô đến suối Dương, và bây giờ chúng đưa La Rô đi nước kiệu, lưng chất đầy hoa vàng, giữa những trò tiêu khiển bất có ý nghĩa gì và giữa những tràng cười thác loạn.
Đền nơi kia, trận mưa rào chụp lên đầu cả bọn – cái áng mây phù du kia vốn phủ lên cùng xanh bằng những sợi vàng sợi bạc, mà chiếc móng trời làm cho run rẩy như chiếc đàn thất huyền đang rỏ lệ – và trên lớp lông sũng nước của thân lừa nhỏ, nước từ mấy chiếc hoa nhỏ đang rỉ xuống, từng giọt một.
Tình tươi mươi, vui thú, (nhiều) đa cảm! Dưới mớ hành trang mượt mà đẫm nước, tiếng hí của La Rô cũng chỉ là tình tứ! Chốc chốc, nó ngoái đầu bứt mấy cánh hoa vừa tầm miệng lớn của nó.
Trong phút giây, đám hoa nhỏ, vàng và trắng tuyết, lủng lẳng giữa bọt nước trắng pha màu sáu nhạt, trước khi chui xuống chiếc bụng căng phồng to tướng. La Rô ơi, có ai ăn được hoa như ngươi… mà khỏi ốm đau!
Chiều tháng tư trêu ngươi…! Đôi mắt sáng và sắc của La Rô, in trọn cái giờ khắc nửa nắng nửa mưa này. Ta thấy rơi rụng, từng mảng một, vào hoàng hôn, xuống làng San Juan, một đám mây hồng khác.
 

Moran

New Member
20
Chim thuý yến bay

Một hôm, con yến lục, tui không hiểu vì sao và bằng cách nào, bay ra khỏi lồng. Con yến già năm, là tài sản eo xèo của một người đàn bà quá cố. tui vừa không phóng thích nó, vì sợ nó chết đói hay chết lạnh, hay mèo vồ nó mất.
Suốt sáng, nó bay chuyền cành giữa đám lựu trong vườn, cạnh cây thông ở cổng, xuyên qua rặng hi sinh đinh hương. Và cũng suốt sáng, bầy trẻ vẫn ngồi trong vườn, mê man theo cánh bay chờn vờn của con chim nhỏ màu vàng nhạt. La Rô nhàn nhã, thẩn thơ gần đám hồng, ghẹo bướm.
Chiều lại, yến sà xuống mái nhà, đậu một lúc lâu, lẩy bẩy trong bất khí hâm hẩm của mặt trời sắp lặn. Thình lình, bất hiểu vì sao và bằng cách nào, nó xuất hiện trở lại, không cùng nhí nhảnh, trong lồng chim.
Quang cảnh náo loạn trong vườn! Trẻ con mừng rú, vỗ tay, đứa nào đứa nấy phừng phừng rạng rỡ như rạng đông. Con chó Di An, mừng quýnh, đi theo bọc sau đám trẻ, sủa theo tiếng lạc reo của nó.
Và La Rô, bị ảnh hưởng lây, bắp thịt loáng bạc cuồn cuộn, gục gặc đầu cổ liên hồi như chú dê non, rồi xoay mình, trong một vũ điệu nhịp ba nặng nề, đoạn trụ trên hai vó trước, nó cất vó đá sau, trong gió hiền hoà…

21
Con lừa tinh quái

Đột nhiên, ở ngã tư Trasmuro, theo tiếng nước kiệu độc hành lóc cóc, tăng thêm phần dơ bẩn vì một ngọn gió lớn làm xoáy bụi, con lừa hiện ra. Sau đó bất mấy chốc, đến phiên đám trẻ, thở hụt hơi, còn quần áo rách nát thì được xắn lên để hở cả bụng đen, chúng ném đá, tung những cành cây nhỏ vào con lừa.
Con lừa này đen đúa, to lớn, lụ khụ, xương xẩu thế kia – ông cố đạo mới đổi tới đấy – đến nỗi lớp da lác của nó, e phải nứt nẻ khắp cùng mất. Nó dừng lại, nhe hàm răng vàng như những hạt đậu to tướng, hí lên afraid dữ, bằng một sức mạnh bất tương xứng bao nhiêu với tuổi tác khệnh khạng của nó…
Lừa không chủ chăng? Ngươi bất quen nó hả, La Rô? Nó muốn gì mình chứ? Nó bước hậm hực, rời rạc thế kia, là chạy trốn ai mới được chứ?
Thấy nó, La Rô dựng sửng tai, như chiếc sừng, kế đó, một tai vẫn ngỏng, còn tai kia sụp xuống. La Rô mò tới gần tôi, và tìm cách núp trong hố, cũng vừa là trốn tránh nữa. Con lừa đen đi qua sát bên La Rô, cắn giật yên, ngửi ngửi, hí lên sau bức tường của tu viện, rồi trở lại ngã tư, mà bước xuống từng bước một…
Dưới ánh nắng, thật là giây phút hãi hùng – đối với tôi, với La Rô? – trong giây lát đó, tất cả sự tuồng như đảo lộn, tưởng chừng cái bóng sa xuống, của một tấm màn đen căng lấp lánh sáng, vừa bất thần che đậy cái bất khí vắng vẻ chói chang ở ngã tư, với bất khí ngột ngạt, bây giờ dễ thở hơn rồi…
Dần dần, sinh hoạt ở đằng xa đưa chúng tui trở về với thực tế. Ta nghe ra, ở trên kia, tiếng huyên náo chuyển động của chợ cá, với bọn bạn hàng bán cá biển, từ Ribera tới, rao bán cá bơn, cá hồng, cá đối, cá măng, cua. Rồi tiếng chuông reo vui, báo hiệu giờ giảng đạo ban mai. Sau rốt, là tiếng tu huýt của anh thợ mài dao…
La Rô chốc chốc vẫn còn run sợ, nhìn ngó tôi, trong sự yên lặng dìm lắng cả hai chúng tôi, sợ sệt tự nhiên thế thôi…
- La Rô… Giả thử, lừa kia chẳng phải là lừa thì sao?…
Một làn ớn lạnh, phát ra âm thanh khoan khoái, chạy một lèo suốt dọc thân mình La Rô, hắn lặng thinh, ngại ngùng, cúi đầu xuống, nhìn khinh khỉnh về phía hố…

22
Tự do

Sự chăm chú của tôi, tán lạc giữa đám hoa bên đường mòn, bỗng dừng lại trên một con chim nhỏ ngập tràn ánh nắng – nó – trên cánh cùng mướt xanh, đang liên hồi đập đập đôi cánh nhiều màu vừa bị cột. Chúng tôi, chầm chậm tiến lại, tui trước, và La Rô bén gót.
Thì ra, trong một góc tối, có một máng nước, nơi đây dăm đứa du thủ du thực vừa giăng một chiếc lưới ác hại. Ủ rũ, tên tù tí hon khiễng chân cho cao ngang bằng với nỗi tủi cực, bất ưng lên tiếng gọi cùng loại trên trời.
Sáng nay trời trong và sáng, sướt mướt màu trời thanh. Từ khu rừng thông, một hoà khúc nhẹ nhàng của những âm thanh líu lo xao xác chùng xuống, khi gần khi xa, mà vẫn bất phút nào bặt tiếng, nương theo gió biển thanh thanh, êm dịu, óng ả, đang uốn mềm các đỉnh cây.
Ôi hoà khúc hồn nhiên tội tình chung, hoà khúc sao quá gần gặn lòng người hiểm ác!
tui thúc hai chân giục La Rô và cho nó trèo lên bãi thông, bằng nuớc kiệu ngắn bước, thô cộc. Đến dưới vòm xanh, rậm rạp âm u, tui vỗ tay, tui ca hát, tui la vang. La Rô phụ hoạ theo, chốc chốc trỗi tiếng hí vang; tiếng dội đáp truyền, trầm sâu, lanh lảnh, như ở đáy giếng sâu. Đàn chim, vừa hót vừa bay thoát qua bãi thông bên kia.
Tiếng chửi rủa của bọn trẻ cáu giận vang lên ở xa. La Rô, để Thank tôi, cọ mái đầu to tướng, xồm xoàm vào ngực làm tui đau điếng

23
Đoàn Bô-hê-miên

Nhìn họ xem, La Rô, cả bọn nằm thẳng cẳng như đàn chó lả, trên lề đường chói nắng.
Người đàn bà rõ ràng là pho tượng bùn mà đống da thịt để trần màu cùng lòi ra khỏi mới giẻ rách hỗn độn bằng len sáu và đỏ thắm. Thị ngắt ngọn, cỏ dại, khô, mọc ở tầm tay, tay đen như đít nồi.
Đứa con gái nhỏ, chỉ có tóc với tóc, nguệch ngoạc bằng than trên tường, những nét những hình tục tĩu. Thằng bé đái lên bụng, như vòi nước chảy xuống bể nước, vừa khóc vừa khoái. Người đàn ông và con khỉ gãi gãi; y thì gãi tóc cảu nhảu, con kia thì gãi hông như gảy đàn.
Thỉnh thoảng người đàn ông lại vươn mình đứng lên, và một khi bước ra tới lòng đường, y uể oải lắc lắc cái trống con, ngước mắt trừng trừng lên một cái bao lơn nào đó.
Người đàn bà, đang bị thằng bé đá túi bụi vừa chửi tràn, hát lui hát tới một khúc rè rè. Con con khỉ, dính chiếc xích nặng hơn nó, bỗng dưng không cớ xoay tròn một vòng như cái chuông, rồi anchorage ra sục sạo trong hố, kiếm hòn cuội nhẵn nhất.
Ba giờ… Chiếc xe ọp ẹp của nhà ga chuyển động và lăn ngược lên đường Mới. Mặt trời! Mặt trời!
- Đấy, La Rô, cái lý tưởng của gia (nhà) đình Amaro Hát Dạo đó… Ngưòi đàn ông, như cây sồi, thì gãi gãi; người đàn bà, như nhành cây leo, thì nằm; hai đứa con, một trai một gái, để nối dõi dòng họ; và một con khỉ, nhỏ và mảnh tiềmnh như con vật thường tình; vừa nuôi sống cả đám, vừa bắt chí cho mình…

24
Hôn thê

Ngọn gió mát duyên biển ngược bờ bể màu hung, lướt tới cùng cỏ trên đồi, và cười reo giữa những chùm hoa nhỏ nõn nà sắc trắng; kế đó gió len lỏi vào rặng thông nhỏ đầy bụi bám, và vừa thổi phồng giữa những chiếc buồm mỏng, vừa đong đưa mấy màn lưới nhện đủ màu xanh, hồng, vàng sắc sảo…
Chưa chi trời chiều chỉ toàn là gió bể. Và trong nắng trong gió, sao mà thoải mái êm đềm cho con tim đến thế!
La Rô chở tui mà vui sướng, tươi tắn, nhanh nhẹn. Dễ thường, nó bất cảm giác có tôi. Chúng tui leo lên đồi cũng dễ dàng tưởng như mình đi xuống. Xa xa, dải nước biển, không sắc và sáng loáng, rướn lên giữa hàng thông cuối cùng, với sắc thái của phong cảnh biển đảo. Thật thấp dưới kia, trong các cùng cỏ xanh tươi, mấy con lừa, lang trắng ở chân, bước khoan thai từ đám cỏ này sang đám cỏ khác.
Một làn sóng, gợn đầy nhục cảm lướt thướt dưới những thung lũng nhỏ. Thốt nhiên, La Rô, dựng đứng hai tai, phập phồng hếch mũi lên tới mắt, để lộ hàm răng vàng tương tự như những hạt đậu lớn. Nó hướng về gió bốn phương hít hà hồi lâu, một hương thơm thâm trầm nào bất hiểu, nhưng hiển nhiên là một hương thơm làm se sắt lòng nó.
Trên ngọn đồi kia, ờ phải rồi, đích thị là nàng lừa yêu dấu, chiếc bóng mảnh mai màu xám, cắt rõ nét lên bầu trời. Rồi thì những tiếng hí song đôi, kéo dài vang vang, giọng kèn này làm vỡ tan tành cái giờ khắc huy hoàng, trước khi rơi rụng thành hai thác âm thanh.
tui cam tâm làm nghịch lại bản năng đáng yêu của La Rô tội tình của tôi. Vị hôn thê cùng nội, của La Rô nhìn nó đi ngang qua, cũng buồn như nó, đôi mắt to lớn hạt huyền đẫm nặng hình ảnh…
Ôi, tương tự như bản năng phát tiết ra ngoài, lời gọi kêu không ích và huyền bí lăn lóc tàn nhẫn giữa đám hoa lớn cúc!
La Rô miễn cưỡng bước đi, mỗi lúc mỗi dợm mình anchorage bước. Trong tiếng nước kiệu ngắn ngủi, thật ngắn ngủi mà nó kềm hãm thêm, tui cảm nhận ra như một lời trách móc:
- Thật bất ngờ, bất ngờ, thật bất ngờ…

25
Chiếc xe nhỏ bánh gỗ

Trong con suối lớn mà nước mưa vừa ngập tràn tới bãi nho, chúng tui khám phá ra một chiếc xe bò cũ kỹ lăn xuống bùn, và trả toàn bị vùi lấp dưới đống cỏ, đống cam chất trong xe.
Một bé gái, dơ dáy và rách rưới, cong lưng khóc lóc trên bánh xe, muốn ưỡn chiếc ngực mới nhú đẩy giúp cho con lừa nhỏ. Khổ! Con lừa còn nhỏ hơn và xương xẩu hơn La Rô. Để lừa vùng vẫy cưỡng lại gió và hoài công cố sức lôi xe ra khỏi bùn, dưới tiếng cổ võ tấm tức của bé gái.
Nhưng nỗ lực của nó không hiệu, như nỗ lực của bao nhiêu đứa trẻ can trường, hay như đường bay, của những con gió lả mùa hè tắt lịm giữa khóm hoa.
tui vỗ về La Rô, tui đã buộc La Rô tàm tạm vào chiếc xe, trước mặt lừa nhỏ đáng thương. Và La Rô, vâng theo mệnh lệnh trìu mến của tôi, lôi một mạch ra khỏi bãi lầy vừa xe vừa lừa, rồi đưa cả lên bờ dốc.
Ôi, nụ cười của đứa con gái nhỏ! Có thể nói rằng, mặt trời chiều, đang lặn giữa mây trĩu nước mưa, và đang vỡ thành từng mảnh nước tinh vàng, vừa nhen nhúm ánh rạng đông, đáng sau màn nước mắt, trên hai má đen của bé gái.
Trong cơn vui mừng đẫm lệ, bé tặng tui hai quả cam xinh xắn, nặng và tròn. tui đỡ lấy, cảm động, và đưa một quả cho bé lừa, nó mảnh dẻ thế kia, như một lời an ủi dịu dàng. Rồi tui trao quả kia – huy chương vàng – cho La Rô.

26
Đạt Bông

Đạt Bông, vị y sĩ của La Rô, to như con bò vá, mà đỏ như dưa hấu. Ông nặng khoảng trăm ba chục ký và tự xưng mình sáu chục tuổi.
Khi ông nói, vài âm thanh bất phát ra, tương tự như mấy chiếc dương cầm vừa cũ. Có khi, thay vì phát ra tiếng, ông phát ra một ít gió… và những tiếng nói hụt kia được kèm theo những cái hất đầu, không số những cái búng tay, những dụ dự lú lẫn, hắng giọng và khạc nhổ vào khăn tay… Một hợp tấu ngộ nghĩnh, bất hết về đêm trước bữa ăn!
Răng một chiếc cũng bất còn, ông chỉ ăn ruột bánh mì vừa nhồi trước trong bàn tay. Ông vo tròn lại và ọt, nuốt gọn vào mồm đỏ hỏn, ông ngâm nga trong mồm và trệu trạo cả giờ cùng hồ.
Rồi tiếp theo viên một đến viên hai, rồi viên khác. Rồi ông nhai bằng lợi, nên chi trong lúc ấy, cái cằm bị kéo ngược lên mũi quặm của ông.
tui vừa bảo, ông to như một con bò vá. Trên bực cửa, cạnh ghế dài, ông choáng hết cả nhà. Nhưng với La Rô, ông hiền như một đứa trẻ. Thoáng trông thấy chiếc hoa hay con chim nhỏ nào, ông phát ra tiếng cười dòn dã ngay, mở rộng lớn hết mồm, tiếng cười này, ông bất lượng được mau chậm, dài ngắn bao nhiêu, nhưng khi nào cũng kết thúc bằng tiếng nấc.
Bấy giờ lắng dịu rồi, ông anchorage nhìn hồi lâu về phía nghĩa trang già đời:
- Con bé tôi, tội nghiệp…

27
Thằng bé và nước

Trong cảnh khô baron buồn bã và thiêu đốt, của bãi nuôi thú rộng lớn lớn, bãi này, hễ ta chậm chân băng qua, là một thứ bụi trắng mịn màng, phủ chụp lên người tới hết mắt.
tui thấy đứa trẻ với vòi nước, cả hai đều thực thà, vui vẻ, có linh hồn riêng. Ở đây bất có một thân cây nào, tuy nhiên, thoạt tới đây, con tim vừa mang trọn một chữ mà con mắt vừa đọc ra từng nét lớn, viết bằng ánh sáng trên nền trời xanh ngắt: ỐC ĐẢO.
Buổi sáng, vừa chứa sẵn cái ấm nóng của giờ giấc nghỉ trưa, và con ve sầu, trong ốc đảo San Francisco, như đang cưa, đang xẻ thân cây ô liu. Nắng đập lên đầu đứa trẻ, nhưng hắn bị nước làm mê lú nên bất cảm thấy.
Nằm sấp người xuống đất, hắn ngửa bàn tay tới vòi nước mạnh, trên đó nước làm ra (tạo) thành một toà nhún nhảy, làm bằng trong mát và diễm lệ, đôi mắt đen của hắn nhìn chằm vào đó thống khoái. Hắn nói một mình, thở hít, tay kia gãi gãi đây đó lên lớp quần áo tơi tả.
Toà nhà, khi nào cũng thế, mà khi nào cũng đổi mới, có lúc lung lay. Và đứa bé, lúc bấy giờ, gò người lại, tự chế, co ro, làm thế nào cho nhịp đập bé bỏng của tim, đừng làm hỏng mất hình dạng, nước hiện ra lúc đầu – cũng làm tương tự như mẩu nước tinh nhỏ nhất, bị lay động làm hỏng mất hình ảnh biến nhạy của kính vạn hoa.
Ta bất biết mày hiểu ta nói gì bất hở La Rô: nhưng đứa bé kia, ta biết, nó chứa lòng ta trong lòng nó.

28
Tình bạn

Chúng tui tâm đầu ý hợp lắm. tui để mặc nó đi đâu tuỳ thích, và nó luôn luôn đưa đẩy tui tới nơi tui muốn.
La Rô biết rõ rằng, khi đến cây thông Vương Miện, tui thích tới sát thân cây, ve vuốt cây, nhìn bầu trời lọt qua đọt thông um tùm mà sáng sủa. Nó biết tui khoái con đường mòn nho nhỏ, len giữa cỏ non, dẫn tới Máy Nước cũ; rằng đối với tôi, trông thấy con sông là một nỗi vui lạc; trông thấy từ riềm đồi thông, ngọn đồi này, với cụm rừng nhỏ mọc chót vót, gợi rõ những phong cảnh cổ điển.
Và khi tới lưng đồi, tui không thể bất thiu thiu, và đến khi thức giấc là ngó ra một trong những cảnh tượng tiềm ái kia.
tui đối đãi với La Rô như một đứa trẻ. Giả như đường đi dựng dốc và tui thêm nặng, là tui nhảy xuống đất để nương cho nó. tui hôn nó, tui làm nó phát cáu… Nó thừa hiểu tui yêu nó, và bất nuôi hờn với tôi. Nó tương tự tui thế kia, khác biệt cùng loại thế kia, làm cho tui cuối cùng nghĩ rằng nó mơ những giấc mơ của chính tui vậy.
La Rô phó thân cho tôi, như đứa con gái dậy thì đầy đam mê. Không bao giờ nó cưỡng lại. Và tui biết mình là hạnh phúc của nó; một hạnh phúc muốn tranh đoạt được, hắn bất ngần ngại trốn tránh bọn lừa… luôn cả con người!

29
Chị ru em

Xinh xắn mà dơ như cùng tiền, mắt đen láy, môi mọng và dày, lấm tấm mồ hóng xung quanh, đứa con gái của bác bán than, ngồi trên tấm ngói trước cửa nhà tranh, đang dỗ dành em ngủ…
Giờ này, tháng năm, phừng phừng, nóng cháy và sáng như trung tâm điểm của mặt trời. Trong bất khí bình yên chói rạng, ta nghe tiếng rỉ rích bên ngoài, ngựa hí ngoài đồng, con gió bể thì nhởn nhơ trong bụi cây bạc hà.
Nhưng người con gái bán than vừa cất tiếng hát, truyền cảm và âu yếm:
Ngủ à nghê, bé à nghê.
Nhờ là nhờ chị vỗ về bé nghê.
Im lặng. Gió. Gió vờn đọt cây.
Ngủ à nghê, bé à nghê.
Chị là chị vỗ về bé nghê.
Gió… La Rô đang khoan thai bước qua mấy cây thông cháy sém, chầm chậm lại gần…
Rồi quỵ mình trên đất nâu, được đẩy đưa theo tiếng ru hời mẫu tỷ, nó thiu thiu ngủ, như đứa bé.

30
Con bé mắc bệnh lao

Nó đứng thẳng người trên chiếc ghế hắt hiu, mặt mày tái mét, đục lờ như cỏ héo, giữaphòng chốnglạnh tường trắng.
Bác sĩ vừa ra lệnh cho nó về quê, giữa tháng năm lành lạnh này để tiềm dĩ tắm nắng. Nhưng con bé thảm thương đành chịu:
- Khi con về tới chiếc cầu… thưa bác sĩ… đấy, đến gần sát… con ngộp thở…
Tiếng nói trẻ con, lảnh tiềmnh, đứt đoạn, chùng xuống hổn hển, như làn gió thoảng của mùa hè đôi khi cũng thế.
tui đề nghị bé gái leo lên lưng La Rô đi một vòng. Lên tới lưng lừa, ôi nụ cười lạ lùng nào thế, làm rạng ngời khuôn mặt choắt như người chết, rạng luôn cả mắt đen răng trắng.
…Lũ đàn bà ra đứng hết nơi cửa nhìn chúng tui đi qua. La Rô đi chậm, như thể nó ý thức đang chuyên chở một đoá huệ mảnh mai bằng nước tinh mịn hạt.
Khuôn mặt biến đổi vì rạo rực và hy vọng, với chiếc áo trắng thắt lưng điều, như hài cùng của thánh mẫu ở Montemayor, bé gái trông tương tự như trời thần đi vào làng, trên con đường của bầu trời phương Nam.
 

namdinh

New Member
Chương 31

HÀNH HƯƠNG.

tui vừa bảo La Rô:
- Mình đợi đoàn xe ngựa. Xe đưa tiếng rì rào của rừng ở xa của Công nương, đưa đến cái huyền bí của rừng thông Thần Linh, cái mát mẻ từ các đầm lầy Chư Mẫu và Tần Bì Song Thụ, mùi vị vùng Rocina…
tui vừa đem con lừa, đẹp và lộng lẫy, cho nó ve vản lớt phớt đám thiếu nữ đường Máy Nước, nơi đây mặt trời lay lắt buổi chiều đến tàn tạ, thành một giải hồng mờ ẩn, trên cái chái hiên thấp có quét vôi. Kế đó chúng tui chọn bờ đường cạnh Đồng Lò mà đứng, từ đây ta thấy rõ trọn con đường Đồng Bằng.
Chưa chi, những chiếc xe ngựa đầu tiên vừa ló dạng, leo dốc. Mưa phùn dịu nhẹ, thường xảy ra vào những ngày lễ Thánh mẫu Rocio, rơi từ những đám mây hoa cà, và nhanh chóng tan xuống các thửa nho xanh. Nhưng trời hạ chẳng buồn ngước mắt nhìn mưa.
Dẫn đầu, cưỡi trên lưng lừa, la, ngựa, được kết giải theo lối phương Đông và bờm thì bện tết, là những cặp nam nữ đính ước hân hoan: trai, thật tươi; gái, cân quắc. Cả một đoàn người rậm đám nhặm lẹ, qua qua lại lại, bất ngớt đuổi bắt, liền lưng thành một lễ hội xa ngựa vĩ đại.
Theo sau, trờ tới chiếc xe Lưu Linh huyên náo, cục mịch ngả nghiêng. Kế đó ta thấy xuất hiện, tương tự như một dãy giường ngủ, một đoàn xe trải vải trắng, chở những thiếu nữ tóc đen, chắc nịch, đương độ, ngồi dưới lọng, vừa vỗ vào mặt trống có chuông lủng lẳng, vừa lớn tiếng ca hát.
Vẫn còn ngựa, vẫn còn lừa….
Viên phụ thủ giáo đường, đầu hói, xương xẩu, đỏ gấc, mũ rộng lớn vành hất ngược sau lưng. Và cây trượng vàng, ở thế nghỉ, chống tựa vào bàn đạp ngựa, y dõng dạc:
- Vạn tuế Đức Bà Rociooo! Vạn tuế!
Cuối cùng, do cặp bò vá mập mạp ung dung kéo đi, cặp bò như hai vị cố đạo, trán được trang sức bằng những tấm vải sặc sỡ, và những tấm kính nho nhỏ, phản chiếu mảnh mặt trời ướt át, bị đảo ngược, cà rịch cà tang, vì bò kéo bất cân phân, đó là xe Bất Nhiễm, ngọc tía và bạc trên sàn xe trắng, ăm ắp những hoa, tương tự như một khu vườn phong nhiêu gợi nhớ.
Đã nghe ra ngay giọng kèn nhạc đội, âm thanh khuất lấp giữa tiếng lanh canh của chuông, và tiếng xập xoè của pháo bông, và trên đá: vết lở lói tàn nhẫn do vó ngựa sắt.
La Rô, bấy giờ, qụy vó, tương tự như đàn bà, quỳ xuống - một sự hành xác đối với nó - nhẹ nhàng, khúm núm, kính cẩn…
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top