Cuối trời mây trắng bay


Lá vàng thưa thớt quá


Phải chăng lá về rừng


Mùa thu đi cùng lá


Mùa thu ra biển cả


Theo dòng nước mênh mông


Mùa thu vàng hoa cúc


Chỉ còn anh và em





Chỉ còn anh và em


Là của mùa thu cũ


Chợt làn gió heo may


Thổi về xao động cả:


Lối đi quen bỗng lạ


Cỏ lật theo chiều mây


Đêm về sương ướt má


Hơi lạnh qua bàn tay


Tình ta như hàng cây


Đã bao mùa bão gió


Tình ta như dòng sông


Đã yên ngay thác lũ


Thời giancoi nhưgió


Mùa đi theo tháng năm


Tuổi theo mùa đi mãi


Chỉ còn em và anh


Cùng tình yêu ở lại


- Kìa bao ngươi yêu mới


Đi qua cùng heo may.
 

maanhlam

New Member
Em sẽ kể anh nghe


Chuyện con thuyền và biển





“Từ ngày nào chẳng biết


Thuyền nghe lời biển khơi


Cánh hải âu, sóng biếc


Đưa thuyền đi muôn nơi





Lòng thuyền nhiều khát vọng


Và tình biển bao la


Thuyền đi hoài không mỏi


Biển vẫn xa… vẫn xa





Những đêm trăng hiền từ


Biển như cô gái nhỏ


Thầm thì gửi tâm tư


Quanh mạn thuyền sóng vỗ





Cũng có khi vô cớ


Biển ào ạt xô thuyền


(Vì tình yêu muôn thuở


Có bao giờ đứng yên?)





Chỉ có thuyền mới hiểu


Biển mênh mông nhường nào


Chỉ có biển mới biết


Thuyền đi đâu, về đâu





Những ngày không gặp nhau


Biển bạc đầu thương nhớ


Những ngày không gặp nhau


Lòng thuyền đau – rạn vỡ


Nếu từ giã thuyền rồi


Biển chỉ còn sóng gió”





Nếu phải cách xa anh


Em chỉ còn bão tố
 

baohuy72

New Member
Cây bút gãy trong tay

Cặn mực khô đáy lọ

Ánh điện tắt trong phòng

Anh về từ đường phố

Anh về từ trận gió

Anh về từ cơn mưa

Từ những ngày vừa qua

Từ những ngày chưa tới

Từ lòng em nhức nhối…

Thôi đừng buồn nữa anh

Tấm rèm cửa màu xanh

Trang thơ còn viết dở

Tách nước nóng trên bàn

Và lòng em thương nhớ…



Ở ngoài kia trời gió

Ở ngoài kia trời mưa

Cây bàng đêm ngẩn ngơ

Nước qua đường chảy xiết

Tóc anh thì ướt đẫm

Lòng anh thì cô đơn

Anh cần chi nơi em

Sao mà anh chẳng nói

Anh, con đường xa ngái

Anh, bức vẽ không màu

Anh, nghìn nỗi lo âu

Anh, dòng thơ nổi gió…



Mà em người đời thường

Biết là anh có ở!



19-7-1973
 

milanista2410

New Member
Hoa cúc xanh có hay là không có


Trong đầm lầy tuổi nhỏ của anh xưa


Một dòng sông lặng chảy từ xa


Thung lũng vắng sương bay đầy cửa sổ





Hoa cúc xanh có hay là không có


Một ngôi trường bé nhỏ cuối ngàn xa


Mơ ước của người hay mơ ước của hoa


Mà tươi mát mà dịu dàng đến thế





Cỏ mới mọc con chim rừng thơ bé


Nước trong ngần thầm thì với ngàn lau


Trái tim ta như nắng thuở ban đầu


Chưa chút gợn một lần cay đắng





Trên thềm cũ mùa thu vàng gió nắng


Đời yên bình chưa có những chia xa


Khắp mặt đầm xanh biếc một màu hoa


Hương thơm ngát cả một vùng xứ sở





Những cô gái da mịn màng như lụa


Những chàng trai đang độ tuổi hai mươi


Người yêu người, yêu hoa cỏ đất đai


Những câu chuyện xoay quanh mùa hái quả…





Hoa cúc xanh có hay là không có


Tháng năm nào ấp ủ thuở ngây thơ


Có hay không thung lũng của ngày xưa


Anh vừa ở và em thường tới đó





Châu chấu xanh, chuồn chuồn kim thắm đỏ


Những ngả đường phơ phất gió heo may


Cả một vùng vương quốc tuổi thơ ngây


Bao mơ ước mượt mà như lá cỏ…





Anh vừa nghĩ chắc là hoa vừa có


Mọc xanh đầy thung lũng của ta xưa.
 

Bentleah

New Member
Bài hát tình yêu em hát ngày xưa


Những mơ ước chờ mong tuổi trẻ


Phố xá xanh trong chiều đầy gió


Phông màn nhung, quá khứ của đời em





Về đâu rồi điệu hát thân quen


Những tà áo muôn mùa rực rỡ


Dòng sông chảy suốt bài ca một thuở


Những khu rừng, thành phố, xóm làng xa…





Về đâu rồi cô bé ngày xưa


Mười sáu tuổi đâu rồi năm tháng cũ


Dòng nhật ký còn nguyên trong cuốn sổ


Về những làng những phố những tình yêu





Chiều mùa xuân nước xiết chân cầu


Nhà hát lên đèn trong tiếng nhạc


Bài hát nói về bao điều khao khát


Vẫn tình yêu muôn thuở tự ngày xưa





Phông màn xanh, thời (gian) gian của bây giờ


Người đứng hát trẻ trung như lời hát


Gió thao thức những chân trời phiêu bạt


Thổi điên cuồng trên tà áo thơ ngây





A mùa xuân như cầm được trên tay


Và tuổi trẻ vẫn muôn đời tiếp nối


Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi


Dẫu tóc em năm tháng đổi thay màu.





11-1982
 
- Con yêu mẹ bằng ông trời


Rộng lắm không bao giờ hết





- Thế thì làm sao con biết


Là trời ở những đâu đâu


Trời rất rộng lớn lại rất cao


Mẹ mong bao giờ con tới!





- Con yêu mẹ bằng Hà Nội


Để nhớ mẹ con tìm đi


Từ phố này đến phố kia


Là con gặp ngay được mẹ.





- Hà Nội còn là rộng lớn quá


Các đường như nhện giăng tơ


Nào những phố này phố kia


Gặp mẹ làm sao con gặp hết!





- Con yêu mẹ bằng trường học


Suốt ngày con ở đấy thôi


Lúc con học, lúc con chơi


Là con cũng đều có mẹ





- Nhưng tối con về nhà ngủ


Thế là con lại xa trường


Còn mẹ ở lại một mình


Thì mẹ nhớ con lắm đấy





Tình mẹ cứ là hay nhớ


Lúc nào cũng muốn bên con


Giá có cái gì gần hơn


Con yêu mẹ bằng cái đó





- À mẹ ơi có con dế


Luôn trong bao diêm con đây


Mở ra là con thấy ngay


Con yêu mẹ bằng con dế.
 

freeze.nature

New Member
Gia tài em chỉ có bàn tay,


Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,


Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy


Quá khứ dài là mái tóc em đen.





Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,


Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,


Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,


Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?





Bàn tay em ngón chẳng thon dài,


Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả.


Em đánh chắt, chơi thuyền thuở nhỏ,


Hái rau dền, rau rệu nấu canh,





Tập vá may, tết tóc một mình,


Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.


Đường tít tắp, không gian như bể,


Anh chờ em, cho em vịn bàn tay





Trong tay anh, tay của em đây


Biết lặng lẽ vun trồn gìn giữ.


Trời mưa lạnh, tay em khép cửa,


Em phơi mền, vá áo cho anh.





Tay cắm hoa, tay để treo tranh,


Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc.


Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc,


Tay em dừng trên vầng trán lo âu.





Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau


Và lũy nhặt niềm vui từ tất cả ngã.


Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ


Lấy thời (gian) gian đan thành áo mong chờ.





Lấy thời (gian) gian em viết những dòng thơ


Để thấy được chúng mình không cách trở.


Bàn tay em, gia tài bé nhỏ,


Em trao anh cùng với cuộc đời em
 

Murrough

New Member
Đó là mùa của những tiếng chim reo


Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả


Đất thành cây, mật (an ninh) trào lên vị quả


Bước chân người bỗng mở những đường đi





Đó là mùa không thể giấu che


Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng


Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng


Từ những miền cay đắng hoá thành thơ.





Đó là mùa của những ước mơ


Những dục vọng muôn đời không xiết kể


Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể


Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu





Đó là mùa của những buổi chiều


Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút


Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức


Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa





Mùa hạ của tôi, mùa hạ vừa đi chưa


Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?


Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển


Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa.





28-6-1986
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top