chuvananqt_12b6

New Member
Đề: Trên đường đi học về,em gặp một phụ nữ vừa bế con vừa mang nhiều đồ đạc. Em đã giúp cô ấy mang túi đồ đi một quãng đường. Hãy kể lại câu chuyện ấy.



BÀI THAM KHẢO

Buổi trưa hôm ấy, một buổi trưa nắng chang chang, em đi học về trên con đường làng quen thuộc. Bỗng em thấy một người mẹ trạc tuổi bốn mươi đang bế con, vai khoác túi, tay xách một giỏ nặng đang lúng túng đứng bên vệ đường, khuôn mặt người mẹ thoáng vẻ lo âu.



Em đến gần cô rồi cất tiếng chào:



- Cháu chào cô ạ! Cô về làng này phải không? Cô mỉm cười và gật đầu đáp lại. Em vội vàng đưa tay đỡ lấy giỏ đồ của cô và nói tiếp:



- Để cháu xách giỏ đồ hộ cô nhé!



Cô đưa giỏ cho em nhưng có vẻ ái ngại. Cái giỏ khá nặng, thảo nào cô mệt đến vậy. Em sánh bước bên cô, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Đứa bé úp mặt vào vai mẹ, nó vừa nín khóc nên đôi vai thỉnh thoảng giật lên theo tiếng nấc hãy còn trong giấc ngủ.



Mải trò chuyện cùng cô, em đã quên đi sự nặng nề trên đôi tay bé bỏng của mình. Hai cô cháu về đến cuối làng. Đến đầu ngõ nhà cô ấy, em trao lại giỏ xách cho cô rồi rảo bước về nhà.



Trưa hôm ấy, em cảm giác rất vui vì đã làm được một việc có ích - biết giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn.



Theo Những bài văn mẫu 4*
 

Walthari

New Member
1. Đề bài: Trên đường đi học về, em gặp một phụ nữ vừa bế con vừa mang nhiều đồ đạc. Em đã giúp cô ấy xách đồ đi một quãng đường, đồng thời, thể hiện một thái độ quan tâm, cảm thông.



Hãy kể lại câu chuyện đó.



2. Yêu cầu





Thể loại: Kể lại câu chuyện đã chứng kiến và tham gia.Nội dung: Kể lại việc trên đường về nhà em đã giúp đỡ người phụ nữ mang nhiều đồ đạc lại còn bế con nhỏ trên tay.Trọng tâm: Chọn được các sự việc tiêu biểu, sắp xếp các sự việc thành câu chuyện, có đầu có đuôi, làm rõ được tính cách của nhân vật “tôi” biết giúp đỡ người khác trong câu chuyện.



3. Dàn ý:



Mở bài: Đi học về, gặp chị phụ nữ trên đường, tay bế con, tay mang vác nhiều đồ đạc.



Thân bài:





Thấy chị phụ nữ đi đứng vất vả, tui bế giúp đứa bé.Chị phụ nữ đi làm ở tỉnh xa, ngày Tết mang cháu nhỏ về quê với mẹ.tui bế giúp em bé đến tận nhà chị phụ nữ.



Kết bài:





Đưa chị và em bé về đến tận nhà, tui quay ngược lại một đoạn để về nhà mình.Tuy có xa hơn một đoạn nhưng lòng cảm giác vui vì đã giúp đỡ được chị phụ nữ.



4. Bài văn



Buổi liên hoan cuối năm của lớp Bốn kéo dài mãi đến gần 12 giờ trưa mới kết thúc. Trời nắng gay gắt. tui và các bạn An, Phú vội vã rảo bước trên đường Nguyễn Ảnh Thủ để về khu vườn ươm. Đến bến xe Hiệp Thành, tui chia tay hai bạn và rẽ ngoặt vào con đường vào xóm. Cũng còn chừng gần cây số nữa mới về tới nhà tôi.



tui bỗng nhìn thấy đi phía trước là một chị phụ nữ trạc tuổi chị hai tôi, tay bế con nhỏ, tay mang túi đồ to bự, vai còn đeo một túi cồng kềnh. Đứa con nhỏ trên tay chị luôn ngọ nguậy, tay chỉ trỏ, miệng bi bô. Chị vất vả lắm mới lê bước được đến dưới gốc cây bàng bên đường, rồi dừng lại, bỏ túi đồ trên tay xuống đất, bỏ luôn cả túi đồ trên vai xuống. Chị lột nón trên đầu, tay cầm nón quạt lấy quạt để xem chừng mệt lắm.



Thấy vậy, tui bước đến, lễ phép ngỏ ý muốn giúp chị một tay.





Chị về đâu ạ? Chị để em đỡ chị một tay nhé!



Chị phụ nữ ngừng tay quạt, nhìn tôi, lộ rõ vẻ ngạc nhiên, phần khởi, miệng nở nụ cười vui. Đứa nhỏ trên tay chị nhoài người về phía tôi, tay với chiếc nơ tết tóc trên đầu tôi. Sợ em bé ngã, tui vội giơ hai tay ra đỡ. Em bé nhào luôn sang tay tôi.





Ôi! Em giúp chị thì còn gì bằng nữa! Cháu nó đòi bế đấy! Hay là em bế cháu giúp chị.



Thế là chị tay xách túi đồ, vai mang túi xách. Còn tui bế em bé. Em bé rất hiếu động. Tay mân mê chiếc nơ trên đầu tui mà miệng bé lại ê a như hát. Chơi chán bé lại nhoài người ra với bông hoa bên vệ đường. tui chỉ mới bế bé một đoạn đường đã thấy mệt người. Vậy mà lúc nãy, chị phải vừa bế bé còn mang vác túi đồ, túi xách. Như hiểu được suy nghĩ của tôi, chị phụ nữ nói:





Cháu nó nghịch lắm. Không lúc nào chịu yên chân yên tay. Chị lúc nãy thật vất vả với cháu. Không có em giúp thì chị không biết đến lúc nào hai mẹ con chị mới về được tới nhà.



Chị kể cho tui nghe là chị làm ở tận Đồng Nai, trong khu công nghiệp 2. Chồng chị cũng làm ở đấy. Hôm nay chị mang cháu về ăn Tết với ngoại. Chồng chị phải làm đến ngày mốt mới được về. Thì ra chị là con gái của bà Vân nhà ở tổ 3, cách nhà tui chỉ chừng trên 100m. Chị tên là Tuyến.



Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nhà tôi. Chị Tuyến định bế lại cháu bé nhưng tui nói là sẽ đưa bé về tận nhà, rồi quay lại nhà tui cũng được.



Đến trước cửa nhà, chị Tuyến gọi mẹ ríu rít. Bà Vân từ trong nhà chạy ào ra ngoài vui mừng đón con cháu.



tui đưa bé cho bà Vân rồi lễ phép chào bà Vân, chào chị Tuyến ra về. Bà Vân và chị Tuyến căn dặn hôm Tết nhớ sang nhà chị ăn bánh và chơi với bé Khanh.



tui phải đi thêm một đoạn đường nhưng trong lòng cảm giác vui vì đã làm được một việc có ích.



5. Nhận xét:



Các sự việc được kể trong bài viết giúp ta nhận ra câu chuyện về mẹ con chị Tuyến về quê ăn Tết với lủng củng các túi đồ. Em học sinh trong bài viết đã giúp chị bế em bé về tận nhà để chị có sức mang các túi đồ. Việc giúp đỡ chị Tuyến bế bé Khanh về tận nhà làm cho em học sinh phải đi xa thêm một đoạn đường dưới trời nắng gắt lúc đang trưa, nhưng bạn lại cảm giác vui vì đã giúp đỡ được chị phụ nữ.



Câu chuyện kể đã giúp ta nhận rõ em học sinh tuy còn nhỏ tuổi nhưng là một người tốt bụng, ngoan, biết giúp đỡ người khác.



Câu chuyện kể đã đáp ứng đúng yêu cầu của đề bài.

Mặt khác, bài văn cũng làm sáng tỏ điều ghi nhớ của bài học:



Kể chuyện là kể lại một chuỗi sự việc có đầu có đuôi liên quan đến một hay một số nhân vật, ở đây là câu chuyện về một em bé biết giúp đỡ người khác.







Một câu chuyện nói lên được một điều ý nghĩa, ở đây là ca ngợi em bé biết giúp đỡ người gặp khó khăn tình cờ gặp trên đường.



Theo Vũ Khắc Tuân*


 

Các chủ đề có liên quan khác

Top