Bamard

New Member
Bài làm 1

Trên đất nước này còn biết bao trẻ em tàn tật, khốn khổ lang thang vất vưởng ngoài đường, phải chịu hậu quả của chất độc màu da cam trong chiến tranh do Mĩ gây ra. Song trái tim của các em vẫn luôn cháy hi vọng về tương lai tốt đẹp hơn dù niềm hi vọng đó rất nhỏ nhoi. Và lần kia, khi bắt gặp một em bé tàn tật, em như càng hiểu hơn về cuộc sống của những em bé tật nguyền.

Hôm đó, khi em gặp bé tàn tật, em rất đỗi ngạc nhiên. Chẳng lẽ cũng một con người mà lại xấu số đến vậy sao? Em bé mặc một bộ quần áo rách rưới, vá chằng vá chịt và sẫm đen. Không hiểu với chiếc áo ấy, cô bé có chống chọi được với cái lạnh giá của mùa mưa không? Nghĩ đến từng cơn gió mỗi lần thổi vào tấm thân gầy còm của cô bé, em rùng mình thương cảm. Ô hay! Mái tóc cô bé sao lại vàng hoe thế kia! A, em hiểu ra rồi. Những lần bước trên đường rải nhựa, cái nắng gay gắt của mùa hè đầy gió bụi của đất Sài Gòn này đã biến mái tóc đen dày của cô bé thành một màu vàng khét lẹt. Sao thế nhỉ? Cô bé có đôi mắt đang mở to nhìn cuộc đời đang sôi động thế kia mà! Không, dưới đôi lông mày mảnh mai, cặp mắt tròn xoe ấy đã mờ đục… Trước mắt cô bé là cả một thế giới màu đen, vĩnh viễn là bóng đêm dày đặc bao phủ. Ai đã cướp đi đôi mắt trong sáng của cô bé? Đó chính là hậu quả của chiến tranh. Cô bé đâu phải sinh ra trong cái thời chiến tranh ác liệt ấy. Nhưng chất độc màu da cam do đế quốc Mĩ rải xuống trên chiến trường miền Nam Việt Nam khiến hàng ngàn trẻ em vô tội đã bị chất độc này làm tàn phế từ trong bào thai của mẹ và sinh ra đã là người tật nguyền. Thật bất hạnh!

Cô bé dò dẫm đi từng bước một nhờ cây gậy dò đường. Chỉ cần một vật cản vô tình nào đó, có thể là một viên đá, một cành cây nhỏ cũng có thể làm cô vấp ngã trên đường. Chiếc nón lá rách tươm không biết cô lượm được ở đâu cứ chìa ra như cầu xin mọi người rủ lòng thương kẻ tật nguyền nhịn bớt li cà phê, điếu thuốc, tô hủ tiếu.,, ban phát cho cô năm trăm, một ngàn.



Bé đã bị ảnh hưởng bởi chất độc màu da cam do di truyền từ bố

Ôi! Chiến tranh! Sao nỡ đưa cô bé vào hoàn cảnh, khốn khổ này? Nhìn cô bé bước đi chầm chậm trên đường mà lòng em quặn lên một nỗi đau khôn tả. 

Bài làm 2

Tên cậu bé là Chòi. Nhà cậu rất nghèo, bố cậu mất sớm khi cậu vừa tròn một tuổi. Giờ đây, cậu đã lên tám, bị liệt một chân từ lúc ba tuổi. Trông cậu thật đáng thương. 

Chòi bị liệt nên không giúp được gì cho mẹ. Mọi công việc dường như đều dồn lên đôi vai gầy guộc của người mẹ. Mẹ Chòi đã nhiều lần đưa Chòi đến các bệnh viện để chữa trị nhưng vì tiền bạc quá ít ỏi, chữa được một hai tuần, hết tiền lại phải đưa Chòi về. Gia đình càng ngày càng túng thiếu, ngay đến cái ăn đã không được no, nói gì đến cái mặc. Quần áo Chòi là những mảnh vải vụn chắp vá. Mẹ đi làm tối ngày để kiếm tiền, ở nhà một mình, Chòi lê la từ nhà ra ngõ, từ ngõ vào nhà, người lấm lem bụi bặm, tóc tai bù xù.

Mỗi buổi sáng đi học, em thường đi ngang qua ngõ nhà Chòi. Thấy Chòi ngồi một mình ở ngõ, em thường nán lại vài phút hỏi han, chuyện trò với Chòi nên Chòi mến em lắm. Một hôm, em nói với bố: “Cu Chòi tội nghiệp lắm, Chòi muốn đi học mà không có điều kiện, có cách gì giúp Chòi được không bố?”. Bố bảo: “Bố sẽ viết đơn xin cho Chòi đi học nhưng con nói lại với Chòi cố gắng tập đi, dùng nạng để đi. Bố sẽ mua cho Chòi cái nạng gỗ”. Từ khi có nạng gỗ, Chòi chăm chỉ tập đi. Bây giờ, cậu có thể tự mình đi lại được rồi và bố cũng đã xin cho cậu vào học lớp Một.

Sáng đi học, chiều theo mẹ đi nhặt bao nilông để bán hay chống gậy đi bán vé số dặo ở các quán cà phê. Mỗi lần thấy Chòi, bọn trẻ thường ra vẻ khinh bỉ bảo nhau: “Trông thằng què kìa! Tội nghiệp chưa.

Sao mẹ mày không mua cho mày chiếc xe lăn mà phải đi bằng đôi nạng?”. Nói xong, chúng cười ha hả, mặc cho Chòi tấm tức khóc. Những lúc ấy, tôi muốn chạy đến chúng nó cho chúng chừa cái thói khinh người ấy đi. Nhưng tôi kìm lại được, đến bên Chòi an ủi: “Cậu đừng để ý đến những lời ấy. Hãy vui lên, coi như không có chuyện gì xảy ra”. Chòi nhìn tôi bằng đôi mắt cảm ơn.

Thế đấy, lúc nào Chòi cũng phải chịu đựng những lời mỉa mai, chọc ghẹo thô bỉ, nhưng cậu đều cố gắng bỏ ngoài tai. Cậu chăm chỉ học và làm việc. Buổi sáng cậu đi học, chiều đi bán vé số. Hình như mọi người đời thấy hoàn cảnh đáng thương của cậu nên đều giúp đỡ cậu không bằng cách này thì bằng cách khác. Vé số của cậu thường được bán hết. Hàng ngày, cậu thường kiếm được mười lăm đến hai chục ngàn. Chòi thường nói: “Em ráng bán vé số kiếm tiền để đi chữa bệnh.

Nghe cô em nói có trung tâm vật lí trị bệnh sẽ chữa hết cho em. Hè này chắc em sẽ vào trong trung tâm trị bệnh”.

Em thấy Chòi mỗi lúc mỗi vui hơn. Hi vọng rồi đây bệnh tình Chòi sẽ khỏi hẳn. Chắc chắn cuộc sống sẽ đưa lại cho Chòi niềm vui và hạnh phúc.

Thu Huyền
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top