Stanhop

New Member
Hãy kể lại một chuyện vui sinh hoạt như nhát gan hay nhầm lẫn









Bài làm tham khảo thêm



Thằng Nam hôm nay đến lạ. Vốn là một tên lắm mồm, nhiều lời, không lúc nào ngồi yên một chỗ mà giờ im thin thít. Hay là có chuyện gì xảy ra với cu cậu? Không, có lẽ cậu chàng lại nghĩ ra trò mới đây. Để rồi xem. Thế là tui có cớ quan sát nó. Hình như nó có điều hơi khác. Nó ôm má, rên khe khẽ đủ để thằng bạn ngồi kế bên như tui nghe thấy: “Trời ơi! Đau răng quá!”. Úi giời, tưởng chuyện gì, hoá ra nó đau răng. Mà cũng nhờ cái điệu bộ đó của nó, tui lại nhớ đến những chiếc răng của mình.

Chuyện xảy ra từ khi tui học lớp hai, khi chiếc răng thứ mười một của tui rụng. Chẳng hiểu sao tui lại có một sở thích rất kì quặc: tui lưu giữ tất cả những chiếc răng rụng của mình, coi nó như một vật báu vô giá. tui cất giữ chúng trong một cái lọ, đi đâu cũng không quên mang theo.

Lần đó, không hiểu ngẫu hứng thế nào, tui lại mang lọ răng đó đến lớp và mang ra khoe với mấy thằng bạn thân. Đứa nào cũng ngạc nhiên nhưng lại có đứa cho tui là “ấm đầu” nên mới làm cái điều điên rồ, dơ bẩn ấy. “Ai lại lưu giữ răng đã rụng bao giờ?”. Mặc kệ chúng nó, miễn tui thích là được. Và thế là tui vẫn trân trọng mấy chiếc răng của mình. tui cất vào túi quần và tiếp tục 3 tiết học. Đến giờ ra chơi tiết học thứ tư, theo thói quen, tui đưa tay vào túi sờ lọ răng. Nhưng trời ơi! Nó đâu rồi? tui vô cùng hoảng hốt. tui lục tung cả cặp sách lẫn ngăn bàn mà vẫn không thấy lọ răng đâu cả. Quay sang nhìn mấy đứa ngồi cạnh, thấy chẳng có gì khả nghi. tui chui xuống gầm bàn tìm lọ răng. Đầu tui mấy lần cộc vào gầm bàn, nhưng mặc, tui chẳng bận tâm. Mấy đứa ngồi gần tui thấy tui tìm kiếm dưới đó hỏi khẽ:

- Có cái gì dưới ấy mà cậu tìm hoài vậy?

tui chẳng cần nói với bọn này làm gì bởi tui biết có nói chúng nó cũng không giúp được mà có khi còn chế giễu thêm nữa. tui cứ thản nhiên như điếc, tiếp tục tìm lọ răng. Nhưng nghĩ thế nào, tui hỏi khẽ thằng Quân:

- Cậu có vô tình nhìn thấy lọ răng hồi nãy của tui đâu không?

Nó trợn tròn mắt nói:

- Răng cậu, cậu giữ. tui biết đâu được.

Biết ngay mà, không trông chờ gì lũ bạn này. Chúng nó chỉ được cái chọc ngoáy người khác là nhanh. Rồi từ miệng thằng Quân, chuyện tui mất lọ răng nhanh chóng được truyền tai nhau đi khắp lớp. Vừa tức, vừa thất vọng. Đang thất vọng, bỗng tui nghe thấy có tiếng cu Hoàng: “Đây! Đây! Duy ơi!”. các bạn có biết tui vui cỡ nào khi nghe mấy tiếng đó không? tui nhồm dậy quên cả đang ở gầm bàn, miệng hỏi luôn:

- Đâu? Đâu?

Không một lời đáp lại. Lúc đó tui mới nhận ra mình đã bị lừa. Đúng là bọn đáng ghét. Thể nào cũng có lúc tui chơi lại bọn này cho biết tay. tui tức nghẹn, xuýt khóc nhưng vẫn cố gắng nuốt nước mắt vào trong và hi vọng sẽ tìm lại được mấy chiếc răng rụng ấy.

Trống trường đã điểm, cô giáo bước vào lớp để bắt đầu tiết học. các bạn đã đứng dậy chào cô từ bao giờ, chỉ riêng tui vẫn lúi húi dưới gầm bàn tìm lọ răng. Thấy tui không đứng dậy chào, cô giáo hỏi:

- Duy ! Em làm gì vậy? Sao lại không chào cô?

Nghe cô gọi, tui giật mình khiến đầu lại đập vào gầm bàn. Thế rồi tui oà khóc, đứng dậy trả lời cô:

- Thưa cô…Em…Em …bị mất …răng ạ!

Cả lớp khúc khích cười. Cô giáo nghiêm khắc dẹp yên và ân cần nói với tui như để an ủi:

- Mất gì thì bình tĩnh tìm chứ sao em phải khóc.

Biết là cô chưa hiểu ý mình, tui cố thanh minh:

- Không phải thế đâu ạ, Cái đó em giữ từ lâu rồi nhưng khi đem nó đến lớp thì lại bị mất.

Rồi tui khóc to hơn và cứ thế nức nở. Cô giáo lại nói:

- Có bạn nào nhìn thấy hay lấy của bạn thì trả cho bạn.

Rồi cô quay sang nói tiếp với tôi:

- Em để đâu, tìm lại xem nào!

Nghe lời cô, tui đưa tay vào túi quần lục tìm lại. Trời ơi! Thì ra nãy giờ nó vẫn còn đây mà tui cứ tìm đâu đâu. tui vui quá, cười rạng rỡ. Cả lớp không nhịn được cười và họ còn cười to hơn khi lúc này cô giáo mới biết vật tui bị mất là mấy chiếc răng. Có đứa nói:

- Cậu đúng là kẻ hậu đậu và quái dị.

tui vừa mừng, vừa thẹn đỏ mặt. Lúc đó, tui chỉ mong có cái lỗ nẻ nào dưới nền nhà để tui độn thổ tránh cái nhìn chế giễu của mấy đứa bạn.

các bạn biết không, từ lần ấy, tui đã rút ra cho mình một bài học là phải cẩn thận dù là trong bất cứ việc gì và không nên khoe ai những bí mật riêng tư nữa.Cũng từ đó, tui lại càng yêu và trân trọng hơn những chiếc răng của mình.





Sưu tầm*
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top