deathnoteetou

New Member
BÀI VIẾT SỐ 3 LỚP 9 - BÀI VIẾT SỐ 3 LỚP 9



Yêu cầu



- Yêu cầu kể chuyện, câu chuyện có thật, người kể trực tiếp tham gia vào câu chuyện.



- Cần xác đích rõ mục đích kể chuyện (sự hối hận hay cảm thông).



Dàn ý làm bài




a. Mở bài: tình huống xảy ra câu chuyện (có thể là đến thăm bạn ốm; bạn vô tình để quên nhật ký trong lớp…).



b.
Thân bài



· Tâm trạng nhân vật “tôi” khi phát hiện ra đó là nhật ký của bạn. (sử dụng kết hợp yếu tố miêu tả nội tâm, độc thoại nội tâm, miêu tả).



Cuộc đấu tranh giữa ý thức và tò mò. Cuối cùng tò mò đã thắng.



· Tâm trạng “tôi” khi tò mò đã thắng: (sử dụng kết hợp yếu tố miêu tả nội tâm, độc thoại nội tâm, miêu tả).



- Khi đọc một trang nào đó, hiểu về hoàn cảnh của bạn như thế nào và từ đó suy nghĩ về mọi việc xung quanh.



- Khi đọc một trang khác, hiểu suy nghĩ, tình cảm của bạn.



- Từ đó hiểu gì về bạn.



· Trả nhật ký của bạn về chỗ cũ và suy nghĩ sau khi đọc nhật ký của bạn. (sử dụng kết hợp yếu tố miêu tả nội tâm, độc thoại nội tâm, biểu cảm, nghị luận).



- Hiểu mình, hiểu hoàn cảnh của bạn, quý bạn hơn.



- Hiểu việc làm của mình là có lỗi. Thầm xin lỗi bạn.



c. Kết bài: Những ngày sau khi đọc nhật ký của bạn; tình cảm của mình với bạn.





Bài viết số 3- Hãy kể về một lần em trót xem nhật ký của bạn





Trong ngăn kí ức ngày hôm qua của mình, tui có thể quên nhiều thứ, nhưng tui sẽ không bao giờ quên được lần tui trót xem trộm nhật kí của Thương. Thương là cô bạn thân nhất của tui từ hồi còn bé xíu nên tui hiểu thương rất rõ. Thương vừa xinh xắn vừa dễ mến, lại rất được lòng các bạn trong lớp.



Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tui đến nhà Thương chơi. Vì biết hôm nay bố mẹ Thương không co nhà nên vừa tới tui vừa bấm chuông inh ỏi, lúc đó Thương từ trong nhà vọng ra:

- Đứa nào to gan mà mới sáng đã đến phá nhà bà thế hả?



- Ơ, hay nhỉ! Thấy trẫm tới mà không ra mở cửa à?-tui đáp lại



Thương mở cửa cho tôi, vì đã thân thiết với nhau từ nhỏ nên tui chẳng lạ gì nhà Thương cả. tui chạy ào lên phòng Thương, nằm dài trên cái giường đầy thú bông của bạn ấy. Thương bảo tui lên phòng lấy gì chơi trước đi, đẻ bạn ấy lấy nước và trái cây rồi mang lên sau. Chắc hẳn các bạn sẽ ngạc nhiên lắm khi đứng trước tủ sách của Thương, đối với một đứa chẳng thích đọc sách chút nào như tui thì nhìn đã thấy phát ngán rồi. Đang loay hoay tìm sách thì tui bỗng thấy một khe hở nhỏ cạch kệ sách, tui tò mò không biết có gì trong đó bèn thò tay vào xem thử, thì tui rút ra được một cuốn sổ. Mặt trên của cuốn sổ được trang trí rất đẹp và cho ghi dòng chữ “ Những tâm sự của tôi”. Ôi không, đây là nhật kí của Thương. tui định để vào chỗ cũ, nhưng sao lại ngập ngừng, tui muốn biết thêm về Thương, tui muốn biết xem Thương ghi nhật kí thế nào? tui không kìm được tay mình và đã nó ra, tui biết đọc như thế này có nghĩa là xâm phạm đời tư cá nhân của Thương nhưng sao tại sao tui lại không kìm được mắt mình và đọc nó.“Trời ơi ! lẽ nào cuộc sống của Thương là như vậy ?”Bỗng tui giật bắn mình, Thương đang đứng ngay trước mặt tôi, Thương hét lên:



-Bạn thật là quá đáng !



Tay tui run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tui đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào. Chắc tui sẽ không bao giờ quên ánh mắt rưng rưng,đôi môi run rẩy đầy tức giận của Thương lúc ấy.tui vụt chạy đi,lòng nặng trĩu ..



Đó là lần đầu tiên tui thấy Thương giận dữ như vậy.tui chạy,chạy như trốn ánh mắt ấy,tui muốn khóc quá.tui rất sợ,sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi,sợ cả chính việc mình vừa làm.Về đến nhà tui đóng sập cửa phòng lại,thở hổn hển,bần thần ngồi xuống ghế,tui tự trách mình tại sao lại làm như vậy ?Tại sao tui không chiến thắng được sự tò mò của chính mình?Tại sao?tui buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất.Sự xấu hổ và hối hận làm tui day dứt không yên .



Đêm đó tui trằn trọc mãi.tui ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tui lại cùng nhau đến lớp.tui suy nghĩ miên man,nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của bạn.Làm sao tui có thể tưởng tượng được rằng gia đình Thương không hề hạnh phúc,suốt ngày Thương phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ.tui không tin vào những gì mình đã đọc.Càng nghĩ,tui càng thương Thương.tui tưởng tượng ra hình bóng Thương cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà tui đã tưởng mình hiểu về Thương rõ lắm.tui muốn chia sẻ cùng Thương,muốn an ủi và làm hoà với bạn.Nhưng tui lo Thương vẫn trách móc, vẫn giận tui và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tui một lời nào nữa bởi tui đã cố tình xen vào bí mật đau buồn mà Thương hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình.Cứ thế,suốt một đêm, tui không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt…



Sáng hôm sau,tui đến lớp một mình.tui tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Thương nhưng tui vẫn vô cùng lo lắng.Mặc dù vậy, tui đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm sau và những ngày sau đó Thương không đến lớp.Vì hoàn cảnh riêng của gia đình, Thương đã chuyển về quê để học .



Mong rằng,sẽ có lúc tui gặp lại Thương để xin lỗi bạn,và tui cũng cầu mong những nỗi buồn của Thương sẽ vợi đi theo năm tháng.tui tin tưởng một tương lai rộng mở,sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi.Và tui nữa,tui tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ .






Sưu tầm







 

vydieu_0605

New Member
Hãy kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn



Bài tham khảo



Bây giờ, tui với Linh là đôi bạn thân. Đi đâu ai cũng thấy tui với Linh như hình với bóng. Đâu ai biết rằng tình bạn thân của chúng tui bắt đầu từ một việc hiểu lầm. Và chính quyển nhật kí của Linh đã là nhịp cầu nối chúng tui lại với nhau trong một lần tui trót xem nhật kí của Linh.

tui vốn là học sinh giỏi của lớp 9A. Thầy cô và bạn bè rất yêu thương và quý mến tôi. Cuộc sống thật tươi đẹp và vui vẻ. Mỗi ngày tui đến trường là một niềm vui. tui thấy mình thật quan trọng với mọi người.



Mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi nếu không xuất hiện cái Linh trong lớp tôi. Nó học đều các môn và môn nào cũng giỏi cả. Trước kia, tui học khá các môn nên được bạn bè và cô giáo rất quý. Bây giờ thì ai cũng quây quanh nó và như quên lãng tôi. Cũng phải thôi, vì nó đã học giỏi lại xinh xắn dễ thương và đặc biệt là rất khiêm tốn và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè. Chẳng như tui lúc trước, cậy được thầy cô thương, các bạn quý mến nên đôi khi tui cũng quá quắt. Nhưng trong lòng tui lúc ấy nào chịu hiểu điều đó. Chỉ thấy căm tức cái Linh vì nó chiếm vị trí ưu ái của tui trong lòng thầy cô và bạn bè. Lúc ấy trong lòng tui nghĩ: “Tự nhiên xuất hiện một con nhỏ thật là đáng ghét. Từ khi nó xuất hiện mình trở thành người thừa. Mọi người đã quên mất mình rồi. Ước gì... ước gì... nó biến mất đi nhỉ?”.



Lúc ấy, tui thấy thật lạ, nó chẳng bao giờ ra vẻ “ta đây”, lúc nào cũng chăm chú học bài, giờ ra chơi nó cũng ít ra ngoài đùa nghịch cùng các bạn. Nó càng ngoan hiền, tui càng thấy ganh ghét nó. Có lần tui giải mãi không ra một bài toán khó, thấy thế, bạn Thủy bảo tui ra hỏi Linh, tui bĩu môi quay ra ngoài lầm bầm: “Ai thèm hỏi, làm như nó giỏi lắm”.



Sáng hôm ấy, đang thong dong trên đường đến lớp, tui sực nhớ ra: “Thôi chết, hôm nay mình trực nhật mà quên mất”. tui đạp một mạch đến trường rồi chạy ngay vào lớp. Lạ thật, lớp học đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế được kê ngay ngắn,...Linh nhìn tui cười thân mật: “Mình đến sớm nên đã trực nhật dùm bạn rồi.” tui không một lời Thank mà quay ngoắt đi thẳng ra ngoài, trong bụng thầm nghĩ: “Lại làm ra vẻ chăm chỉ, ngoan hiền để mọi người khen ngợi đây mà”.... Thắm thoắt, chỉ còn hai ngày nữa là chúng tui nghỉ hết học kì I.



tui vẫn đến lớp như mọi khi, hôm nay có việc gì mà bọn con gái lớp tui đứng túm tụm vào chỗ ngồi của Linh. Chẳng biết chúng nó đang làm gì, hình như đang đọc cái gì đó bí mật lắm thì phải. tui quan sát không thấy Linh ở đó. Thủy nhìn thấy tôi, nó mỉm cười tinh quái. Nó bảo bọn con gái bày trò rủ Linh đi chơi để xem trộm nhật kí của Linh.tui không ưa trò này của bọn con gái. tui thầm nghĩ: “Bọn nó chơi trò này với Linh thật là ác, bạn bè với nhau mà lại đối xử như vậy thì còn gì là bạn bè. Linh mà biết được chắc là buồn lắn đây. Mình có nên ngăn cản bọn này không? Thôi kệ nó. Ai biểu nó chảnh chẹ, kênh kiệu làm chi. Từ đây hết ra vẻ ta đây rồi nhé!” tui sung sướng nghĩ thầm nhưng lòng cũng có điều gì đó bất nhẫn lắm. Nhưng sự ích kỷ, hả hê khi nhìn “kẻ thù” của mình gặp nạn đã che mất những suy nghĩ tốt đẹp, tích cực trong tôi.



Xem xong, bọn chúng đi ra ngoài, còn mình tui trong lớp. tui không cưỡng được sự tò mò: “Không biết Linh viết gì trong ấy, chắc là nó cũng chẳng ưa gì mình đâu? Mình có nên xem không? Không nên đâu, xem trộm nhật kí của người khác là xấu lắm. Nhưng có ai biết đâu mà sợ? Giờ này các bạn trong lớp đã đi chơi cả rồi. Với lại mình cũng muốn biết Linh nghĩ gì về mình?” Để có câu trả lời đâu khó. tui nhanh chóng quyết định.

tui cầm quyển nhật kí lên và đọc lướt qua.



“Tình hình vẫn chẳng có gì thay đổi, các bạn trong lớp vẫn quý mến mình, chỉ có bạn Hồng hình như không hài lòng. Bạn ấy không hiểu mình nhưng cũng chẳng nên trách bạn ấy làm gì. Chắc vì bạn ấy hiểu lầm mình điều gì đó nên mới tỏ thái độ thiếu thiện cảm với mình như thế. Mình cũng rất quý bạn ấy. Bạn ấy học giỏi, tính tình thẳng thắn dễ mến. Mình chỉ muốn các bạn trong lớp chơi thân thiết, vô tư với nhau, giúp nhau cùng học tốt. Mình tin rằng rồi một ngày không xa Hồng sẽ hiểu mình, mình cũng thật lòng quý mến bạn ấy,....Có lẽ hết học kì I mình sẽ chuyển trường,...” Đọc đến dòng này tui thật sự bối rối. “Trời, vậy là lâu nay mình nghĩ oan cho Linh ư? Linh đâu xấu như mình nghĩ. Mình thật là đáng trách. Linh ơi, mình xin lỗi bạn. Đúng là sự ích kỷ sẽ làm con người ta xấu xa hơn. Thank bạn đã đánh thức mình.”



Linh còn viết nhiều nữa xoay quanh chuyện học hành, bạn bè, trường lớp,...tui rất ân hận và thái độ vừa qua đối với Linh. tui sẽ gặp Linh, sẽ xin lỗi bạn về những việc đã xảy ra. Mong rằng bạn sẽ ở lại cùng học với chúng tôi.



Sưu tầm
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top