tui vừa đi qua những con phố mà ngày nào Anh vừa thường vẫn chở tui đi trước những giờ xuất quân vào mỗi tối; Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, mùa nào đến và qua đi đều để lại trong trái tim và ý nghĩ của tui tràn đầy hình ảnh của những ngày ân ái yêu thương. Ngay cả luc này cũng thế, tui ngồi đây bên cái bàn máy tính này cho công chuyện nhưng những kỷ niệm về NAh cũng vẫn tràn về chất chứ ngẹn ngào trong trái tim Tôi.
tui vừa để thời (gian) gian tự qua đi và tui vừa nhiều lần tìm cách để quên ANh đi nhưng .... hình như nó vừa mọc chân ăn sâu vào trong tiềm thức của tui mất rồi.
Hôm nay lại là một thứ 7 nữa, tui bất dám bước ra đường, bởi ngoài kia mỗi một bước đi đều chất đầy bao kỷ niệm. tui nhièn vào hướng nào, nhiền nơi đâu cũng bị hình ảnh của Anh. Và cứ thế sống mũi lại cay, nước mắt lại từ đâu tuôn tràn như mưa mùa bão lũ.
Thứ 7 trước tui vừa khóc và vừa nức nở bên hè phố của con đường tràn ngập hình ảnh về Anh. Rồi có người vừa đến bên để vỗ về hỏi chuyện. Sau khi nghe tui nức nở đứt đoạn về sự chuyện của mối tình cay, Anh ta nhẹ nhàng tôi:
Thôi Em, nín đi, đừng thế nữa.
Em nên nhớ một điều rằng tui trân trong tình cảm của cá nhân mỗi người. Nhưng trường hợp của Em theo chủ quan của tui thì ....
Tại sao Em lại phải khổ sở thế kia ?
Tại sao Em lại trao hết yêu thương của Em cho người theo tui là Họ bất xứng đáng được nhận và có Em.
Sau Ngày tui vừa nhận lời yêu Anh, chúng tui đã có với nhau bao đêm bên nhau rong ruổi trên chiếc xe cũ kỹ của Anh trên khắp các nẻo đường lối phố trước giờ Anh xuất binh làm nhiệm vụ. Anh chỉ cho tui biết đâu là điểm dừng và điểm đến của đơn vị Anh trong đêm.
Ngày ngày qua đi, đêm cũng qua đi cho tới một lần, đây là lần đầu tiên Anh về nhà tui và ngủ lại. Sau đêm đó ANh lật trang sổ công tác của tui trên bàn làm chuyện viết vội vài dòng:
11.10.2006
hồi 21g10'
Tôi: Nguyễn Mạnh Hùng
Đơn vị: ....
Anh yêu Cún suốt cuộc đời Anh.
Không rời xa em.
Kong làm Em buồn
Anh yeu Em:
ký tên: Ng. Hùng
Cố gắng EM nhé.
Giữ sức khỏe.
Sau đêm đó một ngày, tui tìm thấy cuốn sổ ở ngăn kéo và để lấy thông tin cho công việc.tui vừa mở ra đúng vào trang viêt này.
Và cũng từ đó chúng tui bên nhau, như vợ và chồng bất ai nói với nhau 1 lời nào nhưng trong lòng như vừa thuộc về nhau từ muôn kiếp.
Mỗi khi chúng tui sánh bước bên nhau, Anh đều nói khi gặp ai đó mỉm cười với chúng tôi: đây là Vợ của Tôi.
Đôi tình nhân nào hay cặp vợ chồng nânof rồi cũng sẽ có lúc sóng gió với nhau. Chúng tui cũng vậy, lúc sóng nhỏ, khi sóng to. Và vừa đến ngày dồn nén trong tui bùng phát. Anh tát tui và tui xấn xổ vào Anh lời nặng tiếng nhẹ. tui lặp lại những lời thề non hẹn biển của ANh mỗi lần trong đêm bên Tôi. Anh nin lặng bất nói gì và quay bước bỏ đi. Theo sau đó bao nõi buồn của riêng gia (nhà) đình tui dồn dập đến. tui chuyển nhà mới, Anh cũng mấy lần ghé thăm. Rồi lâu dần Anh bất đến nữa. ANh liên tục đổi sim điện thoại làm người lạ trong đêm đánh thức Tôi. tui cũng vừa đoán biết được là ANh nên sau đo mấy lần tui thẳng thắn nói rằng" Anh có thực sự chọn Em làm Vợ của NAh Không? Nếu có thì Anh hãy tính đến chuyện kết hôn đi, Còn nếu bất Anh cũng thẳng thắn với Em để E còn tính. Tuổi xuân có thì, Bao nhiêu người đàn Ông bên Em Anh vừa giành giật và chiếm lấy Em. Gã 2 năm rồi Anh như giam lỏng cuộc đời Em".
tui đau đớn khi Anhh trả lời tin nhắn "Cô thiếu gì đàn Ông, Thích lấy ai làm Chồng thì tùy ý".
Anh bỏ tui ra đi cho đến gần ngày 20 tháng 05 gần ngày sinh nhật của tui (6/6) Anh gọi điện thoại về bằng một số lạ hoắc. Vẫn kiểu gọi điện nhắn tin và bất cho tui nói thêm điều gì ngoài câu hỏi của Anh" Em có nhớ ANh không?; Hãy trả lời Anh 1 tiếng duy nhất thôi; Em có Nhớ Anh Không? Có Hay Không??" tui trả lời Anh trong nghẹn ngào nước mắt: " Nhớ!; Có!" và đầu dây chỉ một câu lạnh te bất biểu cảm " Được Rồi".
Tinh từ ngày Anh biệt tăm ra đi đến nay vừa 04 tháng lẻ 3 ngày. tui vừa không một ngày nào thôi bất khóc và bất lang thang trên những con phố quen. tui vừa nhiều đêm thức trắng một mình. tui suy nghĩ về Anh, về tui , về những cử chỉ và điều ăn nết ở của chúng tui khi bên nhau. tui vẫn bất tìm ra câu trả lời cho mình để nhẹ lòng khi ANh vừa im lặng ra đi. ANh bất chia tay như buổi đầu NAh đến. ANh bất dứt khoát rằng: " Thôi nhé, ANh chao Em" Anh cũng bất một lời nào để tui có thể cho mình một lối rẽ để quyên Anh. tui đau đơn, Trái tim tui nghẹn lại. nước mắt bất muốn chảy nhưng mũi vẫn cứ cay cay.
Sao ANh lại ra đi mà bất dứt khoát dứt tình. Sao Anh bất nói gì về lỗi của EM?
tui nên làm gì trước tình trạng hiện tại và thực tế của chúng tôi. tui thực sự mệt mỏi và đau đơn mỗi chiều khi trên đường từ cơ quan trở về nhà bất có bóng dáng của Anh. tui biết làm sao để giải thoát cho nghịch cảnh này. Đi bất được bỏ đợi chờ cũng bất xong.
Chẳng một hy quên nào nói rằng: Anh sẽ trở về, Em cố gắng chờ ANh nhé.
tui trở nên yếu đuối và sụp đổ trước sự tàn nhẫn đến cay độc nay của Anh. tui vừa thươ