hạnh phúc không là đích đến, hạnh phúc là hành trình

các tòa cao ốc ngày càng nhiều và cao lên còn tình người ngày càng giả tạo và hiếm hoi.

 

ntduong1982

New Member
Mình sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình cơ bản, nề nếp. Nhưng từ nhỏ mình chỉ KẾT chơi với các bạn nam và chơi những trò chơi của con trai mà thôi. Khi học cấp 2 mình vừa biết KẾT những bạn cùng giới. Trong suốt thời (gian) gian dài từ đó tới khi mình tốt nghề ĐH mình chưa rung động với 1 người con trai nào nhưng mình cứ sống mà dấu kín điều đó. Mình nghĩ nếu như bố mẹ mình biết được thì mình chỉ còn cách là ra khỏi nhà vì bố mẹ sẽ không bao giờ chập nhận mình như vậy. Mình không buồn và hoang mang khi biết mình là less vì mình nghĩ ông Trời sinh ra mình như thế nào thì mình chấp nhận như vậy,không dị tật và xấu xí là vừa hạnh phúc lắm rồi. Cho nên mình cứ sống mà không bao giờ nghĩ phải thay đổi mình. Gần đây, bố mẹ thấy mình càng ngày càng ăn mặc tương tự con trai và chỉ chơi với các bạn nữ thì cũng nghi ngờ,e sợ và thúc giục mình chuyện chồng con rất nhiều. Nhiều lúc nghĩ tới bố mẹ mình rất thương,nghĩ tới công chuyện mình cũng có ý định lấy chồng. Nhưng mình lại nghĩ,cuộc sống của mình mình phải tự quyết định,mình không thể sống cả đời với người mình không yêu được. Sống như vậy mình sẽ rất khổ,không những mình khổ mà người đàn ông mình lấy cũng sẽ khổ vì hạnh phúc của người ta không được trọn vẹn. Là bố mẹ ai cũng muốn con cái mình được hạnh phúc,chẳng ai muốn bất hạnh đến với con mình cả. Mặc dù biết để chấp nhận có 1 người con là less chẳng dễ dàng chút nào nhưng mình vẫn quyết định nói hết tất cả chuyện với bố mẹ,mong bố mẹ sẽ hiểu nếu như không hiểu mình sẵn sàng ra đi để được sống là chính mình. Cuộc nói chuyện diễn ra trong nước mắt của mình và mẹ, sự tức giận của bố và cuối cùng là sự ra đi của mình. Được 2 ngày sau thì mẹ mình gọi mình về và chấp nhận để mình đến với người con gái mình yêu. Từ đấy mình thấy cuộc sống của mình rất thoải mái. HJiên tại sếp nơi mình công tác cũng biết mình là less do mình tâm sự . Cô rất thông cảm, tôn trọng và thường xuyên sẻ chia với mình. Mình thấy cuộc sống của mình như vậy là quá may mắn rồi. Nhưng đúng là ở đời được cái nọ thì mất cái kia.Ttrước đây mình mong được thoải mái để đến với người mình yêu,bây giờ được rồi thì người mình yêu lại không ở bên mình nữa. Nhưng dù sao mình vẫn thấy hạnh phúc vì mình không còn phải sống trong lo lắng, không còn phải che đậy tình cảm của mình. Mình mong các bạn hãy sống đúng là chính mình,có như vậy thì mới cảm nhận được hạnh phúc. Hạnh phúc là phải biết đánh đổi và đấu tranh! Mình chúc các bạn may mắn
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top