fan_tazy

New Member



“Cho em được một lần khóc trên vai anh



khi nghĩ về người ấy



Quá khứ khiến em giật mình



nhìn lại



Anh không là người đến sau



Nhưng người xưa... ngày xưa... có thể...



Vì những nỗi đau



đau đến tận giờ !”







“Em có bằng lòng với những gì mình đang có hay không ?"



"Về công chuyện thì không !”



“Vậy về tình cảm ?”



“Cũng vậy ! Bởi vì em thấy anh chưa thực sự yêu em hết mình...”







Anh khẽ bật cười khi nghe em trả lời câu hỏi đấy. Mình mới yêu nhau thôi mà, có ai là người tìm thấy hạnh phúc được ngay đâu ! Chưa bằng lòng với hiện tại ! Điều đó là chắc chắn, bởi nó đâu chỉ đúng với chỉ mỗi riêng em. Ta đang sống trong một cuộc sống đầy tham vọng, với bon chen, với hối hả cuộc đời. Nên anh cũng vậy, cũng chưa một lần biết vừa lòng với những gì mình đang có. Vẫn cứ mãi mê, lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc... cùng bao đam mê, mong muốn và hoài bão của lòng mình… Nhưng em ạh, sau những đổ vỡ của dòng tình dang dở. Anh chợt hiểu rằng, hạnh phúc lại chính là những gì vừa vừa tan biến mất. Và đôi khi, hạnh phúc vẫn còn ở ngay trước mắt. Chỉ có điều, sẽ chẳng bao giờ ta có thế tìm thấy nó. Nếu một khi, chưa biết... tự thoả mãn với lòng...







“Anh kể em nghe đi, em muốn biết chuyện anh và người đó...”



“Có cái gì để mà kể đâu em.”



“Kể đi. Em sẽ không nghĩ gì mà!”



“Này em, trong tình cảm có nhiều cái không nhất thiết phải thành thật lắm đâu! Và đôi khi chuyện ta che giấu nhau...lại là nền tảng làm nên điều hạnh phúc...”







Em có biết tại sao anh lại nói thế không ? Bởi đàn ông không tương tự như đàn bà. Người đàn ông khó lòng để bỏ qua, nhưng mau quên và ít khi muốn nhớ. Còn đàn bà luôn sẵn sàng tha thứ, nhưng nhớ dai và suy nghĩ rất dài... Anh và em, ai cũng vậy, mỗi người đều có một niềm riêng trong quá khứ. Nhưng hãy để nó ngủ yên với một miền xa xăm nào đó. Đừng trách cứ... đừng gợi nhớ… và đừng nhắc đến nó làm gì... Cái mình cần, phải đâu những điều đó. Có chăng chỉ là hiện tại, là tương lai để sao thật vững dài... Anh nói vậy, em hiểu đúng hay sai?







“Em nghĩ chúng mình... nên tạm dừng một thời (gian) gian anh ạh...”



“Tạm dừng ? Cũng tốt ! Nếu cần thiết Stop... thì cũng được... Tùy em !”



“ ... ”







Chẳng phải là anh chẳng níu giữ em. Cũng chẳng phải anh không yêu em nhiều quá... Mà chỉ là... anh thấy lòng mình như sắt đá... Và anh buồn bởi em vẫn mộng mơ. Vẫn đam mê và trông chờ vào những điều không có thật. Vẫn ảo vọng, để mơ đến một quá khứ xa vời...



Hạnh phúc đâu cứ phải là đi tìm cho mình một người thật hoàn mĩ. Có chăng chỉ là học cách chấp nhận một người chưa hoàn mĩ mà thôi. Nếu em vẫn chưa chấp nhận chính mình và chưa bằng lòng với hiện tại, cứ tạm dừng hay đi tiếp... tùy em...







“Cứ mải lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc



giờ em mới nhận ra



mọi điều không đơn giản



Và anh ơi



Nếu đến một ngày



chồn chân



mệt mỏi



Em gục xuống giữa cánh đồng nghiệt ngã



Anh có vực em dậy



cho em được một lần nữa khóc trên vai anh...”
 



làm gì đó làm gì đó làm gì đó làm gì đó làm gì đó làm gì đó làm gì đó làm gì đó làm gì đó làm gì đó làm gì đó làm gì đó
 

mafiaboy2001

New Member





















Nguyên văn bởi ruachip1990








Sao đánh em?











Chắc anh là người vô cảm đọc chẳng hiểu gì cả.



Chuyện tư tình nam nữ phức tạp thiệt đó
















 

tinhla_gi205165

New Member



Dùng cả cuộc đời chưa hiểu hết chứ phức tạp gì đâu



Anh ta nói như thế là dúng



Nhưng nam và nữ có cách suy nghĩ và hành động khác nhau ,bởi thế nên bạn không hài lòng với câu trả lời ấy
 

ki_en

New Member



Người ta nói yêu nhiều sẽ hận thật sâu. Em vừa tự hỏi mình rằng mình yêu anh bao nhiêu. Tại vì sau tất cả những gì anh vừa làm em chưa bao giờ hận anh. Không phải em là cô gái tốt, em cũng không biết tại sao em lại không giận anh, không trách anh hay hận anh. Đó không phải là em, em tự biết em là người mà ai cho em cái gì em sẽ trả lại cái đó. Không muốn mang ơn ai cũng chưa bao giờ tha thứ cho ai, dù đó là bản thân mình. Với em sống là trả, ai cho em gì em sẽ trả cái đó, không tha thứ, không bỏ qua cũng không nhân từ với người không tốt với mình. Nhưng không hiểu sao e lại không giận, không trách anh. Vậy có phải là không yêu không? Nhưng nếu không yêu thì đó là cái gì. Chúng ta chia tay đến bây giờ em vẫn chưa thể cân bằng cuộc sống của chính em. 2 năm rồi từ ngày em nói chia tay còn anh im lặng. 2 năm em cứ sống chông chênh giữa quên và nhớ. 1,5 năm sau khi chúng ta quay lại thử cho chính mình 1 thời cơ, nhưng cuối cùng anh vẫn không vượt qua được cái gọi là gia đình anh muốn. Anh nói chúng ta quay lại, em cho anh thêm 1 cơ hôi. Còn em nói chia tay, anh vẫn im lặng không bảo có cũng chưa bao giờ nói không nhưng mặc định rằng chúng ta chỉ còn là bạn. 1 năm sau ngày tự em chia tay với chính em anh quay về nói muốn gặp em, muốn nói chuyện (dù chúng ta vẫn nói chuyện hàng tuần). Em hiểu ý nghĩa trong câu nói chuyện ấy của anh nhưng không hiểu sao chưa bao giờ em nói không với anh được. Anh nói sinh nhật anh và em anh muốn tổ chức 1 ngày chỉ có riêng 2 đứa vì ngày sinh nhật em và anh cách nhau có 5 ngày. Em đồng ý, không hiểu sao em lại đồng ý. Anh nói sinh nhật anh muốn tặng đồng hồ cho em, em nói em không cần còn anh bảo đấy là anh tặng cho em sau này anh lấy vợ rồi sẽ không có thời cơ nữa. Em im lặng. Em tự thấy em điên rồi mời đồng ý làm theo anh, trong lòng em vừa nghĩ lần cuối cùng rồi dừng lại. Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh cũng như sẽ để anh biến mất khỏi cuộc sống của anh. Nhưng em cũng tự hỏi mình em có làm được không. Bao nhiêu lần quyết tâm nhưng cứ thấy tin nhắn của anh, điện thoại của anh thì quyết tâm của em lại không cánh mà bay hết. Lần này có khác không, hay lại mất thêm 2 năm nữa để bắt đầu lại. Để lại chống chếnh giữa quên nhớ đến bao giờ đây????????
 

hyme_guagua

New Member



Con đường ơi, cho tui hỏi đâu là điểm cuối, để khi đi hết con đường ta vừa biết dệt yêu thương, không bận không vấn vương gì, và chẵng để lại sầu thương trong khối óc!



Cứ như gió cứ thổi mãi cho đời nhiều niềm sản khoái, và mây ngút ngàn cứ trôi dạt mên man, nào ai biết trước bến bờ, như vô định trong tâm trí... rồi có một ngày ta hồi tĩnh trong cơn mê đời ta nhớ những chuyện đã qua...! Ôi! than ôi! tạo hóa vừa sẵn dành một cuộc sống dành riêng ta mơ ước.! Chút phút chóc trong hồi tưởng tâm trí ta mơ về những ngày vừa trôi qua như con thuyền trôi dạt giữa đại dương, ra xa mãi rồi cũng có ngày về bến đổ, than ôi, bến mê đời đưa ta về đâu! Ta mơ ước và cách gì ta nếu giữ giấc mơ, có một điều tui luôn nhớ rằng: "hãy bỏ lại đằng sau bạn những gì không cần thiết, ta sẽ tiến nhanh đến nơi ta thật sự cần đến nhưng có thật sự điều ấy là điều bạn cần, thật sự bạn nghĩ thế trong cơn mê cuộc sống! Hãy nhận ra rằng cuộc sống cần ta và ta cần cuộc sống... Không gì khác hơn ngoài hiện hữu giữa ta và cuộc sống, vậy nên cuộc sống của ta là do ta, và điểm đến của ta là cuộc sống! Cuộc sống muôn màu của chúng ta mới thật sự là nơi ta cống hiến yêu thương, trân trọng và là cách ta đến được đích đến cuối cùng mà ta mơ ước!!
 

Neff

New Member



Tại sao? hạnh phúc là gì mà khi mất đi ng ta mới cảm giác hối hận.
 





















Nguyên văn bởi lhphuong5








con thuyền trôi dạt giữa đại dương











Con thuyền này muốn đi xa hơn nữa để tìm điều thú vị hơn nhưng người bạn đi cùng không muốn đi tiếp. Bây giờ nên đi tiếp không có người ấy hay là dừng lại với người đó?




 
Các chủ đề có liên quan khác

Các chủ đề có liên quan khác

Top