daigai

Well-Known Member
Bài viết của Trương Khả Hân ( Lớp 7/10 năm học 2014-2015 THCS BÌNH TÂY)

Vào một sáng đẹp trời , nắng vàng bao phủ khắp mọi vật, mọi người đi đứng vẫn như ngày nào, có xe thì chạy tới trường, có xe chạy tới cơ quan nhưng chỉ có một điều khác đó là ngày hôm nay đã có một cô gái vô cùng xinh đẹp, tươi tắn lại còn dễ thương. Cô gái dừng xe trước cửa hàng bán giống cây trồng của ông Hoàng. Cô ấy bước vào tiệm và nói rằng :" Hãy bán cho tui một bịch hạt đậu giống", tui liền giật mình va tự hỏi cô ấy mua mình sao?. Ong bán hàng liền đưa cho cô gái bịch hạt đậu, trong đó có tôi, cô liền trả tiền, đặt bịch giống trên giỏ xe và đi về nhà.

Trên đường về nhà cô gái, tui thì có cảm giác vô cùng lạ. Chắc có lẽ đây là lần đầu tui được về nhà một vị khách nào đó để họ trống hạt đậu tôi. tui sẽ phát triển tốt để không phụ lòng vị khách mà đã chọn tôi. Họ đã tin tưởng vào tui thì tui phải làm hết khả năng mình có thể làm được.Lúc đó, tui cảm giác như cây cối vạn vật. con người điều vui vẻ tươi tắn chào đón tui có một cuộc sống mới và hạnh phúc hơn. Cây cối lắc lư theo gió như vẫy tay chào đón hạt đậu. Nhưng không như tui nghĩ, mọi việc đều suôn sẻ thì tui sẽ hạnh phúc hơn ở tiệm ông Hoàng. Nhưng sự cố bắt đầu xảy ra. Lúc cô chủ lấy bịch đậu ra thì tuột tay, đậu bắn tung tóe. tui choáng cả người khi bị cú rơi từ cao xuống nền xi măng. Rồi tui lăn, lăn mãi rơi vào một khe nứt. tui muốn ngoi lên nhưng không được khi mình cứ tròn xoe, không có gì bám vào mép nứt. tui nằm lặng trong đau đớn tuyệt vọng. Lời kêu cứu của tui không đến tai cô chủ. Bao nhiêu hạt đậu được nhặt lên sao lại không phải là tôi. tui thiếp đi trong nỗi đau khổ cùng cực khi bị bỏ rơi. Lúc giật mình thức dậy thì nỗi sợ hãi choáng ngợp lấy tui . Chốn ở mới của tui không phải là mảnh đất mềm mại, mà là cát sỏi cứng khô. Ngay lúc đó trong đầu tui bỗng hiện lên rất nhiều câu hỏi:có khi nào mình sẽ ở đây mãi mãi không ?Mình rất nhớ ba và mẹ không biết giờ này ba mẹ đã êm ấm trong đất chưa ?Cô chủ đã cho ba mẹ uống nước và hấp thụ đấy đủ chất dinh dưỡng chưa ?Còn anh chị em của mình thì sao,họ có khỏe không ?.Khi trời sập tối ,bỗng nhiên có một màu đen bao phủ khắp mọi vật ,gió càng mạnh và lạnh dần ,tui cảm giác rất hoang mang và cô đơn trong sự lạnh lẽo vì không có ai ở cạnh động viên và an ủi tui .Gần đó,nhà nhà đã chìm trong giấc ngủ say sưa trong màn đêm giá lạnh ,các hàng quán cũng đã đóng kín cửa ,ở đây chỉ còn tui với tui cô đơn trong đêm sương gió .Rồi ngày qua ngày, tui cứ sống thoi thóp, nghĩ đến cái chết vô nghĩa, nghĩ đến khát vọng cống hiến cho đời không thực hiện được .Nhưng một ngày khi , tui nhận ra rằng cuộc sống của mình rất là quan trọng, phải cố gắng mà sống , không thể buông xuôi, chờ cái chết đến. Đời rất đẹp mà .tui vươn lên sống bằng hứng lấy chút ánh nắng từ mặt trời và những hạt mưa phùn.Còn vào buổi tối tui cố gắng hứng vài giọt sương. Ngày hạt đậu nảy mầm là một sự thử thách lớn với tôi. Cố gắng lấy chân rễ mới nhú còn yếu ớt len lỏi bám vào đất cát của nền xi ma8mg. Cứ chút ít, chút ít. mỗi ngày, tui đã tìm ra khoảng nhỏ êm ái của đất dưới tảng xi măng. Hai mầm lá phía trên cũng cố gắng tách vỏ để nhô lên. Rồi tui cũng đã sống, đã phát triển ra dáng cây đậu trong vết nứt xi măng dù không có bàn tay chăm sóc của người. tui đã có kinh nghiệm tiết kiệm nước và sương, khí trời để dự trữ cho một thời gian dài. Thank những ánh nắng của Mặt Trời ,những hạt mưa phùn của bạn Mây và những cơn gió nhè nhẹ của bạn gió đã góp phần không nhỏ vào việc làm cho hạt đậu tui nảy mầm .Dù chỉ là một hạt đậu nhỏ nhoi mà tui đã có ý chí vươn lên vượt qua bao nhiêu sóng gió để sinh tồn nảy mầm thành cây tui đã biết thế nào là sự kiên trì ,nhẫn nại để vượt qua khó khăn để sống và phát triển.

Rồi cô chủ khi tình cờ ngang qua đã nhìn thấy tôi. Ánh mắt cô lộ vẻ xúc động. Cô quan sát tui một lúc rồi chạy đi. Sau đó, cô quay lại với bố để giúp tui thoát khỏi khe nứt nền xi-măng. Bàn tay của hai người thật nhẹ nhàng, nâng niu. Dù có hơi đau khi những rễ phụ bị đứt nhưng tui cũng cố gắng không rên la. Cuối cùng dây rễ cọc đã được nhổ lên an toàn, tui được đưa đến mảnh vườn với nhiều cây đậu đang phát triển. Dù không xanh mướt khỏe mạnh như anh em họ đậu, nhưng tui rất tự hào khi mình đã sống và vượt qua những ngày tháng khó khăn của cuộc đời. Bố cô gái đã lấy tui làm tấm gương điển hình để nhắc nhở cô gái: " Con thấy đó, hạt đậu rơi vào khe nứt của nền xi măng, không ai chăm sóc mà vẫn sống vươn lên. Khi gặp khó khăn, trở ngại, con cũng không nên nản lòng. Ý chí nghị lực sẽ giúp ta vượt qua tất cả. Con hãy nhớ lời bố dạy". Tiếng "vâng" thật ngoan của cô gái đã làm tui rất vui. Quả thật " Có chí thì nên" phải không các bạn?


1 Bài tham khảo nữa
tui là tinh hoa của đất trời, là đứa con cưng của mẹ thiên nhiên. tui không giống anh chị em được bàn tay con người nâng niu chăm sóc, định mệnh đã sắp đặt, tui là hạt đậu lớn lên bởi tia nắng ấm áp của Mặt trời, được hoà mình vào tiết trời se lạnh của buổi sương sớm...

Nghe có vẻ như tui sung sướng lăm nhỉ? Không đâu bạn ơi, vì cuộc đời của tui cô đơn lắm.Một ngày nọ, chủ nhân khu vườn đem hạt giống ra gieo trồng.Băng tắt qua mảnh sân sau, bác ấy lỡ tay, đánh rơi bịch hạt giống, dù có lượm nhặt lại, bác cũng đã bỏ sót tôi, bởi theo trớn rơi mạnh, tui đã lăn thẳng vào một khe nứt của nền xi măng cũ. Có hốt hoảng gào thét nhưng loài người có nghe được tiếng tui đâu. Quay bên phải là bức tường xi-măng, quay bên trái cũng tường thành xi-măng nốt. Nhưng tui không bao giờ bi quan đâu, đối với tôi, ngồi một chỗ than vãn suốt ngày đích thực là người vô tích sự, thế tại sao chúng ta không chấp nhận sự thật, vươn lên và sống thật tốt cho người người đều phải ghen tị. Nhưng bạn thấy đấy, nói không bao giờ cô đơn, lạc lõng là gạt người_trong một thế giới rộng lớn như vậy, mà bao quanh chỉ toàn đá với đá, chả có lấy một người bạn. Thử hỏi ai mà không tủi thân cho được!? Lúc đầu, tui cũng đau khổ lắm, nhưng tui đã gạt phắt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, thay vào đó là sự mong đợi có thể lớn nhanh nhất có thể để một ngày nào đó, tui sẽ hướng mắt ra ngoài và cảm nhận tất cả những điều tốt đẹp nhất sẽ hiện lên trước mặt tôi. Chính vì thế, tui không sống trong buồn tủi hay tuyệt vọng mà là sống trong niềm ao ước chiêm ngưỡng thế giới ngoài kia. Hằng ngày, để biến giấc mơ thành hiện thực, tui cố rướn người ra nhận tia nắng đầu tiên và cũng gắng ôm trọn tia sáng cuối cùng trong ngày vào lòng. Có những cơn mưa bất chợt đến, mang theo sự lạnh lẽo, cô quạnh bao trùm lên tôi. Cơn gió mạnh thổi tui đi hết lần này đến lần khác, đã có lúc tưởng chừng tui đẫ buông xuôi nhưtâm trí quật cường đã níu tui lại đến phút cuối. Lí trí mách bảo rằng: nhiệm vụ của tui ất quan trọng, đó là cố gắng sống thật tốt, sống làm sao để có ích cho đời_không thể là một người vô dụng được. Mỗi lần vấp ngã như thế, tui càng kiên trì,gắng công. Sống trên đời này, khôg ai là không gặp phải sóng gió, tui dám chắc điều đó. tui ví dụ thế này nhé: một con bươm bướm phải trải qua bao khổ cực, nào là quá trình sống dưới hình dạng xấu xí, lúc ép mình trong kén hay khi đau đớn thoát ra khỏi vỏ bọc đó...Tất cả, tất cả vạn vật trên thế giới đều phải vượt qua giây phút khó khăn tột cùng của cuộc đời. Nhưng quan trọng là ai vượt qua được tất cả để hướng đến tương lai tốt đẹp hơn. tui cũng hệt như vậy...Điều đó như tiếp cho tui thê sức mạnh, truyền thêm nội lực để tui vững bước "tiến lên"...Ngày qua ngày, hưởng tinh hoa của đất trời chán chê, cuối cùng tui cũng đã có thể vươn hai cánh tay mỏng mảnh đón nhận cơn gió mát lành, có thể góp chút công sức cho mọi người. Ngàyấy, tui vui lắm, hạnh phúc và vô cùng tự hào về bản thân mình. Bây giờ, tui đã cứng cáp, thế là tui bắt đầu chú ý lắng nghe các sự việc diễn ra phía sau bức tường ngăn cách tui với thế giới kia. Một hôm tui đã nghe được câu chuyện như thế này: một cô bé học sinh ngồi tâm sự với chị :"Chị à, chắc em phải nghỉ học phụ giúp gia đình, nhà mình cùng kiệt quá, với lại thấy anh chị mệt mỏi như vậy, em đau lòng lắm..."Người chị khuyên :"Thôi em, anh hai và chị đều đã nghỉ học hết rồi, em mà nghỉ nữa thì gia đình mình làm sao thoát cùng kiệt đây hả em?"Cô bé nức nở:" Nhưng mà chị...""không nhưng nhị gì cả, ráng học tốt là được rồi"Nói rồi người chị đi vào nhà. tui cất tiếng nói:"Cô bé này,tui là hạt đậu bé nhỏ, nhưng tui luôn ước mơ hướng ra thế gới bên ngoài. Tại sao cô lại không đặt ra mục tiêu cho mình phấn đấu chứ?". Cô bé hỏi: "Bạn là ai?" tui trả lời: "tui là hạt đậu sông dưới rãnh xi măng, tui có ý chí cao như vậy, cô lớn gấp mười lần tui mà lại nhụt chí thế sao, thật không đáng, huống hồ còn có nhiều người đặt kì vọng vào cô, đừng khiến cho người nhà thất vọng chứ, phải không nào !?". Cô bé tự tin đáp: "Đúng rồi, thật sự Thank bạn đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, tui sẽ cố gắng hết sức". Nói rồi cô bé hớn hở chạy đi.

các bạn thấy đấy, không phải học sinh nào cũng có điều kiện học tốt nhưng sao họ vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục cố gắng chiến thắng số phận nghiệt ngã. Thế mới đáng sống chứ!. Còn có những người chỉ vài sơ suất hay vì điều kiện quá tốt nên đã đánh mất đi tương lai xán lạn đang chờ phía trước. Có câu chuyện minh chứng như sau: lúc chú voi còn nhỏ, người quản tượng xích môt chiếc dây vào cổ chú, lúc ấy voi không làm sao thoát ra khỏi, đến khi lớn lên vẫn cứ nghĩ sẽ không phá được sợi dây ấy nên đành chấp nhận cam chịu số phận. Nếu lúc đó, chú voi chỉ cần cố thêm lần nữa thôi là sẽ thoát được nhưng rất tiếc con voi đã không vượt qua được cái bóng của mình, mãi mãi chịu xiềng xích và sự đau đớn đáng sợ...Vài tháng sau nữa thôi, tui sẽ hoàn thành ước mơ của mình, tui đã hứa với bản thân và giữ lời, tui đã vượt qua được khó khăn lớn nhất nhờ vào nghị lực của chính bản thân tôi. Đây sẽ là thành quả tui hằng mong ước và giờ đây đã làm được. các bạn à,để mọi việc thuận lợi theo ý muốn không phải chỉ dựa vào mong ước thôi là được,mà quan trọng là ta quyết tâm và phấn đấu bao nhiêu để không gục ngã trước khó khăn của cuộc đời, có như thế, mới được tin yêu, kính trọng và mới không phụ lòng mong mỏi của mọi người.
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top