tctuvan

New Member
Bài mẫu cho các bạn trẻ

Bài làm 1
Nghề chạm khắc go
Tháng trước, ba em cho em về thăm quê dưới Bình Chánh, nơi có nghề chạm khắc gồ nổi tiếng của miền Nam.
Bà nội em sinh được bốn người con, ba người đi làm ăn xa, chỉ còn chú Út ở nhà với ông bà. Chú út năm nay hai mươi tám tuổi, dáng người thanh mảnh, nhanh nhẹn. Khuôn mặt vuông vức, đôi mắt trong sáng và nụ cười cởi mở. Cả nhà duy nhất có chú nối nghiệp cha làm nghề chạm khắc và tạc tượng gỗ. Chú cùng mấy người bạn trong ấp lập một xưởng nhỏ chuyên sản xuất đồ gỗ thủ công mĩ nghệ.
Bước vào sân, em đã thấy những khúc gỗ đủ mọi kích cỡ đặt la liệt khắp nơi. Dưới mái che bằng bạt, chú út say mê tạc tượng một em bé cười trâu thối sáo. Ba em kế rằng ngay từ nhỏ, chú đã tỏ ra rất có năng khiếu nên ông nội đã truyền nghề cho chú. Hai cha con em thực sự bị cuốn hút vào công việc tỉ mỉ, khó khăn nhưng đầy thú vị. Chú út một tay cầm đục, một tay cầm chiếc dùi bằng gỗ, thận trọng gõ từng nhát một. Những miếng dăm gỗ nhỏ xíu rơi lả tả xuống đất. Chỉ một lát sau, hình thù cậu bé và con trâu đã hiện ra nhưng còn xù xì đơn giản. Chú út lấy một con dao nhỉ thật sắc, gọt tỉa từng đường cong mềm mại. Mỗi động tác của chú đều toát lên sự cần mẫn, tài hoa lạ lùng.
Đen chiều, bức tượng nhỏ đã hoàn thành. Chú lấy giấy nhám đánh cho nhẵn rồi thoa véc ni màu nâu bóng. Từng đường vân gỗ hiện lên thật đẹp mắt. Chú Út nâng bức tượng ngang tầm mắt, ngắm nghía kĩ lường và đôi môi chú nở nụ cười mãn nguyện. Chú bảo em muốn thành công trong mọi việc, phải có sự say mê và tính cần cù, chịu khó.
Nhìn bức tượng cậu bé đội chiếc nón lá đang thối sáo, ngồi vắt vẻo trên lưng con trâu mộng có cặp sừng cong vút, đầu cúi xuống như đang thong dong gặm cỏ, em càng mến phục tài nghệ của chú em và những người thợ có bàn tay vàng như chú đang góp phần làm đẹp cho đời.
(Theo Trần Thị Thìn)
Bài làm 2
Công nhân xây dựng
Anh Tạo ở gần nhà em là công nhân ở một công trường xây dựng. Vào một sáng chủ nhật, em được theo anh đến xem các anh làm việcể
Đây là một công trường đang thi công xây dựng ngôi nhà hai tầng. Mấy cục công nhân đang lao động khẩn trương trên một khoảng đất trống tương đối rộng. Góc này mấy người đánh vữa, góc kia mấy anh đang xe gạch tiếp tế cho tố xây dụng trong đó có anh Tạo.
Vóc người anh to lớn, khỏe mạnh, nước da sạm đen vì nắng. Anh đội mũ cối và mặc bộ quần áo bảo hộ màu tím than mới được phát, tay đi găng vải trắng, dày. Anh đang đứng vững chãi trên một bức tường dài xây dở dang, cao ngang thắt lưng. Dưới đất bên phải tay anh là xô vữa, bên trái là đống gạch. Thoạt tiên, anh dùng dao xây xúc một ít vữa phủ đều lên các hàng gạch, tay kia dùng dao xây gõ nhẹ vào nó. Cuối cùng, anh đưa dao gạt những chỗ vữa còn thừa nhô ra giữa các viên gạch. Ngoảnh đi ngoảnh lại anh đã xây hết một hàng gạch. Chuyển sang hàng khác, anh lại đặt viên gạch đầu tiên so le vói hàng dưới. Anh chém một viên gạch nguyên hình thành hai mảnh nhỏ, ướm một mảnh để chêm vừa kín chỗ so le ở hàng dưới. Đôi tay anh liên tục hoạt động một cách nhịp nhàng, thoải mái. Thỉnh thoảng anh rút trong túi ra chiếc dây dọi để kiếm tra độ thắng của bức tường đang xây. Tay cầm đầu dây ngang tầm mắt anh nheo mắt và mỉm cười, hài lòng với kết quả của việc mình làm. Mặt trời càng lên cao, bức tường trước mặt anh ngày lại càng cao thêm. Ánh nắng chiếu long lanh những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt lưỡi cày xương xương của anh. Tiếng cười đùa rôm rả của anh làm vơi đi nỗi vất vả trong công việc.
Thấy tui đang ngước nhìn bức tường dài mà anh xây cứ cao thêm mãi và nhìn anh đầy vẻ mến phục, anh đang huýt sáo bỗng ngừng lại, nở nụ cười tươi rói.
- Chú em, có thấy mê cái nghề thợ xây của các anh không?
(Bài làm của Vũ Đại Hải)
Bài làm 3
Thợ rèn
Giữa trăm nghề, làm nghề thợ rèn Ngồi xuống nhọ lưng quệt ngang nhọ mũi Suốt tám giờ chân than mặt bụi Giữa trăm nghề chọn nghề thợ rèn
Làm thợ rèn mùa hè có nực Quai một trận, nước tu ừng ực Hai vai trần bóng nhẫy mồ hôi Cũng có khỉ thay thở quai tai
Làm thợ rèn vui như diễn kịch Râu bằng than mọc lên bằng thích Nghịch ở đây trẻ già đua nhau Nên nụ cười nào có tẳt đâu!
[...]
Làm thợ rèn phơi trần bộ ngực Đừng dẻ chần chéo nên cho thật lực Hai tay như hai súc gô lỉm Hat lửa lò như tượng đồng hun
Làm thợ rèn bat tay ai cũng chặt Quen cầm kìm như quen cầm chân thật
, [-]
Có một điều nghĩ sâu xa nhất Chiếc bủa cùng ta vui song ngày đêm Được gắn lên đây thành những cờ bủa liềm.
(Khánh Nguyên - Trích Nang lên cao)
Bài làm 4
Anh thanh niên đang cày ruộng
A Cháng đẹp người thật. Mưòi tám tuổi, ngực nở vòng cung, da đỏ lịm, bắp tay bắp chân rắn như trắc gụ. Vóc cao, vai rộng, người đứng thẳng như cái cột đá trời trồng. Nhung phải nhìn A Cháng cày mới thật hết vẻ đẹp của anhệ
Anh đến chuồng trâu dắt con béo nhất, khỏe nhất. Người và trâu cùng ra mộng. A Cháng đeo cày. Cái cày của người Mèo to nặng, bắp cày bằng gỗ tốt, màu đen vòng như hình cung ôm lấy bộ ngực nở, trông hùng dũng như chàng hiệp sĩ cổ đeo cung ra trận.
Tới nương, A Cháng mắc cày xong, quát một tiếng Mỗng! Và bây giò’ chỉ còn chăm chắm vào công việc. Con trâu đã khỏe lại ngoan, không vơ vặt, cứ gằm mặt xuống, cắm cúi đi, đuôi ngoáy tít, dáng vui vẻ. Còn A Cháng thì không phải là đi theo nó. Hai cánh tay Cháng nắm đốc cày, thân mình nhoài thành một đường cong mềm mại, khi bên trái, lúc tạt qua bên phải theo đường cày uốn vòng theo hình mộng bậc thang giống như một vầng trăng lười liềm. Có lúc được sá cày thắng, người anh như rạp hắn xuống, đôi chân xoải dài hay băn những bước ngắn, gấp gấp... Lóp đất ngủ cả một vụ rét đây nổ xoe xóe như xé vải. Mặt ruộng nở bồng những luống đất nâu tươi.
... Rồi vầng mặt trời đã nấp sẵn ở đâu đây, bỗng hiện ra chói lòa... Giò’ đây anh đã cởi trần. Áo xao khỏa (áo cánh) phủ trên cành cây mua như con
bướm ngủ. Tấm lưng trần của A Cháng đỏ lừng như đồng đun chảy. Cái quần rộng của A Cháng vẫn đã xắn cao tới bắp vế Bắp chân dưới, gân nổi chằng chằng. Nhưng sức A Cháng vẫn tràn trề. Đất no bùng bục. Người và trâu vẫn hăm hở, hùng hục. Hưong ngải rừng trong nắng càng ngào ngạt, nồng nàn...
(Ma Văn Kháng)
Bài làm 5
... Đêm ấy, bé Vân sốt cao, phải vào bệnh viện. Em e sợ nhìn ông bác sĩ già đeo kính trắng cổ đeo cái ống nghe như chiếc vòng bạc. Khi khám cho Vân, đôi mày ông cứ nhíu lại như nghĩ ngợi điều gì. Cuối cùng, đôi mày ông sáng lên làm mẹ Vân thấy nhẹ cả người: Cháu ốếỉ' cảm thôi Ị Chị cứ yên tâm.
Đêm ấy, Vân thức dậy mấy lần. Lần nào Vân cũng thấy cái bóng áo trắng và những bước chân vội vã của ông đi qua. Mẹ bảo: Đêm nay, có bốn, năm ca cấp cứu, bác sĩ làm việc suốt cả đêm!
Đen bây giờ, Vân vẫn không quên được khuôn mặt hiền từ, mái tóc sợi đen sợi trắng, đôi mắt đầy yêu thương và e sợ của ông.
(Ngô Quân Miện)
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top