tctuvan

New Member
Bài văn mẫu cho các bạn trẻ ketnooi

Bài làm 1
Ngày ngày đi học, em phải vượt qua một con đường khá dài để đến trường Tiểu học Hưng Dũng II. Con đường đã trở nên quen thuộc đối với em.
Con đường này có tên là đường Lê Viết Thuật, là trục lộ giao thông chính của xã em và cũng là một trong những tuyến đường dẫn tới khu nghỉ mát Cửa Lò. Hai bên đường là những hàng cây xanh rọp bóng mát. Hàng cột điện cao thế như những cột chống trời, đem lại ánh sáng văn minh về cho các làng xã trong vùng. Những ngôi nhà hai tầng, ba tầng... xen kẽ nhau, chạy dài hai bên trục lộ. Đây đó, những tiệm tạp hóa, tiệm uốn tóc, quán giải khát, cà phê... mọc lên với những bảng hiệu đủ màu. Buổi sáng mai trên đoạn đường này thật là đông vui. Người và xe cộ đi lại tấp nập, thỉnh thoảng xe ô tô ben chở cát, sỏi, đá... lao vun vút trên đường, bốc lên những đám bụi dày đặc nên mọi người đi trên đường ai cũng phải đeo kính và khấu trang dù buối sáng hay chiều tà.
Gần đây, trong chương trình phát triển thành phố Vinh lên đô thị loại I, nghe nói con đường này sẽ được nâng cấp mở rộng khoảng 45m, đế làm thành con đường du lịch xuống khu nghỉ mát Cửa Lò. Đường sẽ rộng hon trong nay mai, sẽ không còn những 0 gà, 0 voi, mấp mô sóng lượn như bây giờ. Và đặc biệt, đường sẽ bót bụi để mỗi sáng đến trường, em được hít thở không khí mát lành chứ không phải lúc nào cũng đeo khấu trang.
Em yêu con đường này, yêu cả những lần bị ngã vì tránh 0 gà, 0 voi xây xát chân tay. Trong tương lai, đường Lê Viết Thuật sẽ đẹp hon, to hơn, em mong điều này sẽ đến sớm.

Bài làm 2
Ra khỏi ngõ nhà em, em gặp ngay con đường làng đưa em tới trường học.
Con đường nhỏ bằng đất nện có rải đá, bao năm nay đã quen thuộc với bước chân em. Những buối ban mai khi chen chân lên, điều khiến em bồi hồi. Ngay từ đầu ngõ, một cây gạo đã khá già đứng bên đường, như một người chỉ lối cho chúng em mỗi lúc về nhà. Vào mùa hạ, từ trên cành cây ấy nhũng quả gạo khô nẻ rải tung vào không gian những sợi tơ bằng bông trắng xốp. Từ đây, bắt đầu một hàng cây bạch đàn có những ngọn lá hình con mắt dịu dàng nhìn xuống, đặt lên tóc em những cái vuốt ve nhẹ nhàng như còn thấm sương mai.
Mặt trời mọc lên ở chân trời phía đông, bắt đầu thắp sáng nhũng ngọn cau trong các khu vườn cạnh đường, khiến chúng vàng rực lên. Con đường làng cũng bừng lên mỗi lúc đông người. Hình như tất cả học trò xóm em đều đang đi trên đường. Chúng em đi thành từng nhóm nhỏ, có lẽ không ai to tiếng trong buổi ban mai này mà con đường vẫn cứ râm ran lên như có hàng đàn, hàng đàn ông thợ vừa rời tố kéo đi.
. ề. Đen cuối xóm, con đường ngoặt về phía bên trái, chúng em bắt đầu nhìn thấy ngôi trường đon sơ với hình ảnh quen thuộc của hàng cây cố thụ xòe tán rộng giữa sân trường.
Con đường làng em là con đường mỗi buổi ban mai đưa em từ ngôi nhà nhỏ đến với lóp học đầu tiên. Em sẽ đi trên con đường đó để đến những lóp học cao hon. Em cũng sẽ đi trên con đường này để bước vào cuộc đời rộng lớn của đất nước.
Đôi khi nghĩ có ngày phải xa con đường ấy, lòng em thoáng đượm buồn.
(Dần theo Nguyễn Lộc - Tống Trần Ngọc - Nguyễn Quang Tuyên)

Bài làm 3
Những ngày đi học, sáng nào em cũng vượt qua một con đường khá dài nối liền nhà em và trườngệ Con đường trở thành quen thuộc đối với emẻ
Đoạn đường này rất yên tĩnh và ấn giấu một vẻ đẹp khá kín đáo, nên thơ. Phơi mình đỏ quạch, con đường chạy giữa cánh đồng xanh tươi, rộng mênh mông. Sau cùng, nó chui vào lòng phố chợ.
Vừa ra khỏi nhà là con đường ngoằn ngoèo. Mặt đường hơi hẹp và đất đá mấp mô. Nhiều chỗ vào mùa mưa bị lầy lội, xe cộ vượt qua khó khăn. Hai bên đường, bờ cỏ xanh rì, những lùm cây, cành lá lòa xòa, thỉnh thoảng mới được chặt tỉa một lần. Đồng mộng mênh mong, lúa xanh mơn mởn, ngả đầu bên nhau thì thầm trò chuyện. Nắng vàng tươi. Một đàn cò sải cánh lướt ngang qua.
Ra tới giữa cánh đồng, mặt đường cao dần. Nó gối đầu trên một bò' đê cao, đắp theo chiều dài một con lạch. Đầu đoạn đường này tiếp giáp chiếc cầu bê tông mới xâyế Hồi em còn học lóp một mới chỉ là chiếc cầu gỗ ba nhịp bằng ván, uốn cong lưng tôm bắc ngang sang bò' lạch bên kia. Qua cầu, con đường tiếp tục vòng về hướng nam, cuối cùng xuyên qua phố chợ, trước khi tới trường em học.
Tại phố chợ, đường trải nhựa, mặt đường phang phiu. Hai bên đường, vài chục căn nhà lọp ngói, lọp tôn mọc lên san sát. Tại đây, tấp nập ồn ào, nhất là buổi sáng, khi dân làng họp chợ.
Con đường mỗi ngày đi học là mạch lưu thông của làng em. Càng nghĩ đến nhũng lợi ích do con đường mang lại cho làng và cảnh thân thuộc nên thơ của nó, em càng mến nó vô cùng. Yêu sao con đường nhỏ, nguồn của mọi con đường.
(Dần theo Đặng Mạnh Thường)

Bài làm 4
Con đường đi học của chúng em bây giờ đã được rải đá và đổ nhựa. Không còn cảnh lầy lội như trước nữa.
Giò' đây, hằng ngày chúng em đi học trên con đường đó. Hai bên đường là hàng bạch đàn cao vút, rủ lá xanh, thân cây bạc trắng lốm đốm những tấm vải nâu, trông rất đẹp. Con đường này là trục chính của xa lộ, chạy qua cổng trường. Nó được sửa sang trong phong trào điện - đường - trường - trạm ở quê em. Kìa kìa, dưới gốc gạo ở ngoài tường bao là khuôn viên ngôi trường còn lù lù bác xe lu, kế bên còn dư lại một đống đá dăm và lăn lóc mấy thùng nhựa đường.
Nghĩ lại, trước đây con đường chưa rải nhựa, cứ mỗi lần đố mưa là lại lóp nhóp bùn. Quê em là vùng chiêm trũng, nên đất đường cũng là đất sétẻ Vào mùa mưa, ai về nhà chang mang theo bùn lấm, món quà của con đường. Khố cho học sinh chúng em, đến trường có bạn trượt ngã phải nghỉ học mà về. Giờ thì dù trời mưa, xe đạp, xe máy vẫn đi lại bình thường.
Em Thank các cô chú công nhân đã làm đường cho chúng em.
(Dần theo Nguyễn Quốc Siêu)

Bài làm 5 Thơ
Đường làng
Ngày ngày đi ra đường Em theo con đường làng Hai bên cỏ xanh mượt Giữa đất đỏ mịn màng
Đường mềm như dải lụa Ưổn mình dưới cây xanh Men theo đôi bờ lúa Vòng gốc đa bên đình.
Từ lâu đường cùng em Ket nên đôi bạn hiền Em yêu đường xỉnh đẹp Đường vui đón bước quen.
(Sưu tầm)
 

daigai

Well-Known Member
Bổ sung thêm

Con đường từ nhà đến trường là cả một chặng đường dài đầy thơ mộng.Em hãy tả lại con đường đó và nêu lên cảm nghĩ của mình.


Bài làm mẫu cho các bạn




Sáng nay, bầu trời cao xanh lồng lộng. Ánh nắng chan hòa khắp mọi nơi. tui lại tung tăng cắp sách tới trường, trên con đường làng quen thuộc. Đó là cả một chặng đường dài đầy thơ mộng đối với tôi.

Ôi chao, con đường mới đẹp làm sao! Nó như một dải lụa đào mềm mại. Lúc thì uấn quanh xóm làng, lúc thì men theo đầm nước, lúc lại chạy giữa cánh đồng. Đó là con đường trải nhựa phẳng lì, nhẵn bóng. Mặt đường không rộng lắm nhưng cũng đủ để hai ô tô tránh nhau. Mặt đường lúc nào cũng sạch bong.Trời nắng không một tí bụi, trời mưa không một vũng nước. Bởi con đường được thiết kế rất khoa học. Lồi lên ở giữa và thoai thoải về hai bên để tiện cho việc thoát nước. Khác hẳn với con đường trước đây chưa được giải nhựa. Mặt đường hẹp lại gồ ghề. Trời nắng bụi tung mù mịt. Trời mưa, đường trơn như đổ mỡ. Thế mà giờ đây, được sự quan tâm của Đảng con đường đã hoàn toàn khác. Nó như một cô Tấm còn e ấp vừa bước ra từ quả thị.

Để tô điểm cho con đường thêm đẹp thêm xinh, hai bên đường, người ta còn trồng cây xanh rợp bóng mát. Vào mỗi buổi sáng, trên con đường nhộn nhịp hẳn lên bởi các chú chim ríu rít chuyền cành trên các tán lá cây. Dưới mặt đường tấp nập người qua lại. Ai cũng đều cảm giác thỏa mái mỗi khi đi trên con đường này. Không những thế, những ruộng lúa rau mầu hai bên đường còn mang lại hương thơm ngan ngát. Đặc biệt đến đoạn đường gần trường có hàng cây bạch đàn chạy dài cả trăm thước. Lần nào đi qua đấy tui cũng thả lòng mình hít thở thấy sự khoan khoái thấm sâu vào từng thớ thịt.

Đã từ lâu, con đường từ nhà đến trường đã trở thành người bạn thân thiết của tôi. Đường cùng tui đi học, đường cùng tui về nhà, đường còn chia sẻ bao niềm vui nỗi buồn trong những năm tháng cắp sách tới trường của tôi.

Ôi con đường đến trường thật thân thuộc...! Nó quả là một người bạn không thể thiếu được của tôi. tui rất tự hào về con đường này. Hình ảnh con đường với bao kỉ niệm sẽ mãi mãi in đâm trong tâm trí tôi.
 

daigai

Well-Known Member
Thêm bài tham khảo nữa đây

Hãy miêu tả con đường từ nhà đến trường

"Con đường đến trường" 1 cái tên nghe sao quen quá. Chẳng phải ngày nào chún ta cũng dạo
bước trên nó để đến trường hay sao? Vậy mà trong chúng ta, mấy ai đã quan tâm đến nó? Phải
chăng vì nó đã quá quen. Bạn hãy thử, hãy thử một lần say ngắm. Chắc chắn bạn sẽ khẳng định
rằng: nó có nhiều điểm thú vị vô cùng.
Con đường đi học của tui dài, phẳng và uốn lượn quanh cao qua những khu phố, những cánh
đồng. Đó là con đường mà mùa hè thì rợp mát bởi những bóng cây còn mùa đông thì ngạt ngào hoa
sữa. Những bông hoa sữa nhỏ li ti đúng như những giọt sữa ai đó vô tình để rớt trên lá, trên cành.
Vào cuối mùa thu, con đường còn rực rỡ một màu hoa điệp vàng óng ả. Những bông hoa xinh xắn
ấy đã trở thành những kỷ niệm gắn bó suốt mấy năm học tiểu học của tôi.
tui nhớ lại mấy năm về trước khi con đường còn chưa được trải bê tông. Những hôm trời mưa,
chúng tui lội ì ọp qua những vũng nước màu đỏ gạch của con đường dải sỏi. Dù cẩn thận nhưng
đến lớp đứa nào đứa nấy ít nhiều cũng bị vương vài nốt bẩn trên áo đỏ như son. Lâu ngày bị vương
nhiều, áo giặt không sạch được thế là chúng tui đành phải mặc những bộ đồng phục ố vàng.
Nhưng bây giờ thì khác lắm rồi. Con đường đoạn thì được trải nhựa, những đoạn đi qua làng
được trải bê tông. Cứ gọi là đi đến cửa lớp, chúng tui vẫn không bẩn đến gót chân. Đường sạch
bong. Những hôm vào mùa gặt đi trên rơm rạ, chỉ cần ngửi mùi rơm tui đã thấy quê hương sao gần
gũi và thân thuộc vô cùng.
Đi trên con đường vào mùa lúa trổ, chúng tui vừa bước tung tăng chân sáo, vừa cảm nhận
hương lúa thơm thoang thoảng bay từ hai phía cánh đồng. tui nhớ lần ấy thằng Hưng nói với tôi:
1 Ước gì chúng mình chẳng bao giờ lớn lên thì hay nhỉ. Cứ thoả thích vui đùa rồi đi học chẳng
phải lo nghĩ điều gì.
Hồi ấy tui cho ý nghĩa của thằng Hưng thật nực cười nhưng bây giờ nghĩ lại, thấy nó nói cũng
hay hay.
Kỷ niệm tuổi thơ tui đã trôi qua êm đềm trên con đường đến trường thân thương ấy. Đi mãi
thành quen, giờ đây tui nhớ nó đến từng chỗ nhấp nhô, từng cây cột mốc thậm chí còn nhớ con
đường được ghép bởi bao nhiêu tấm bê tông. Thế là hình như giờ đây tui với con đường đã thành
hai người bạn. Chỉ tiếc rằng đường chỉ âm thầm tận tuỵ, đường chẳng bao giờ tâm sự với tôi.
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top