bài tập làm văn số 1

Nếu phải viết về một người vĩ đại thì tui sẽ viết về cha tôi. Trên đời này, có lẽ tình mẹ dễ cảm nhận hơn tình cha bởi lẽ đứa con nào cũng được mẹ mang nặng đẻ đau, được mẹ chăm nom từng bữa ăn, tấm áo. Nghĩa mẹ dạt dào như nguồn nước, như trong lời ca dao, song tình cha thì cao vời vợi, chỉ trong hoàn cảnh người con phải ngước mắt lên thì mới nhìn thấy được.

tui vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, tìm được một lời giải hay cho đề toán thầy ra và được thầy khen giữa đội tuyển học sinh giỏi toán. tui hớn hở ngồi chờ cha tui trước cổng trường, thầm nghĩ sẽ chạy ù ra khoe với cha khi cha đến đón. Nhưng các bạn tui đã được mẹ cha đến đón, chỉ còn tui đứng nép trước cổng trường trong bóng chiều đang xuống. "Chắc cha quên đón mình rồi!" Mắt tui cay xè, chực khóc. tui giận cha tui lắm. Tính ương ngạnh trẻ con trong lòng trỗi dậy, tui đứng lên và quyết đi bộ về nhà, qua một quãng đường dài 5 cây số từ trường tui gần chợ Tân Ðịnh về đến Hàng Xanh, Sài-gòn.

tui đã không ăn cơm tối hôm đó dù mẹ tui cố dỗ dành. tui nghe mẹ trách cha tui sao quên đi đón, còn cha nói: "Tuy là một học sinh giỏi nhưng con trai mình yếu đuối lắm. Anh không hề quên đón con. Anh đã đến trường nhưng không đón mà lặng lẽ theo sau con, xem con ứng xử thế nào. Con mình cần được thử thách, phải tập giải những bài toán khó trong đời." Cha tui đã dạy tui những bài học làm người như thế đó. Ngồi sau lưng cha, cha thường nhắc tôi: "Ðừng ngồi cứng đờ, mà phải biết nghiêng người ngược hướng nghiêng của xe thì cha chạy xe mới dễ." Ðể rồi bao năm tháng, ngồi trên chiếc đò tròng trành trên mương rạch cùng các bạn sinh viên, tui lại nhớ yên xe của cha, biết giữ thăng bằng đò, cũng như thích nghi giữa những tròng trành của cuộc sống.

Cũng trên yên xe ấy, cha đã dạy tui bài học tình người. Mẹ tui bị tai biến não và mất trí từ năm tui lên 11 tuổi. Cha tui sau giờ làm việc thường đưa tui đi chợ trưa. Một hôm khi đến chợ nghe tiếng kêu "Giật đồ!" cha bảo tui ôm chặt rồi phóng xe theo chặn đầu kẻ cắp: thì ra là một thằng bé. Bắt nó trả lại túi xách và xin lỗi người phụ nữ, cha tui dạt đám đông đang la ó đòi đưa nó lên công an: "Nó hối lỗi rồi."

Ðến dãy hàng ăn, cha tui hỏi nó muốn ăn gì trước cặp mắt mở to ngạc nhiên của nó. Vừa ăn tui thắc mắc hỏi cha sao không cho nó tiền mà lại dắt nó đi ăn. Cha tui trả lời như cho chính cuộc đời này: "Tiền đã biến người bạn ấy thành thằng ăn cắp, con không thấy sao?"

tui dậy rất sớm, chuẩn bị dắt chiếc xe đạp ra cùng "lều chõng" đi thi đại học. Cha đã chờ tui trước cổng, nhẹ nhàng nói: "Con cất xe đi, cha đưa con đi thi. Sao không cho cha biết hôm nay con đi thi đại học?" tui chỉ biết lặng im vì muốn tự đi thi như chúng bạn. Cuối buổi thi, cùng cô bạn thi cùng phòng ra đến cổng trường, đã thấy cha tui từ xa vẫy gọi. Cô bạn mãi từ quê miền Trung vào dự thi nháy mắt nói với tôi: "Bạn sướng thật, có bố đếm từng phút mình làm bài bên cổng trường thi!" Sau này khi nhận giấy báo trúng tuyển, cô bạn ấy hỏi tôi: "Ai sẽ là người thân đầu tiên bạn khoe niềm vui này? - rồi nói luôn - mình đâu còn bố để khoe."

Ðêm đó rất khuya, tui rón rén đến bên cha. Người đang ngồi trên ghế bố đọc truyện Thủy Hử. tui đưa cha giấy báo trúng tuyển đại học. Cha xem rất lâu, khẽ khàng xếp lại rồi nắm chặt bàn tay tôi: "Hãy là một người thầy có trái tim như thầy Mạnh Tử, con nhé… "

Nguồn: Báo Tuổi Trẻ
 
Viết bài TLV số

Đề 1:I/ Mở bài: Giới thiệu con vật nuôi mà em thân thiết.

II/ Thân bài: Kể lại những kỉ niệm chung quanh con vật nuôi đó.

1/ Vài nét về con vật nuôi của em: Ví dụ nó bao nhiêu tuổi? lông màu gì? To hay nhỏ?...

2/ Lai lịch nguồn gốc của nó: Em có nó trong trường hợp nào? Mua hay được ai cho? Những kỉ niệm chung quanh việc nó về với gia đình em?

3/ Chung quanh việc đặt tên cho nó? Em có kỉ niệm gì không?

4/ Buổi ban đầu em đã có tình cảm với nó chưa? Vì sao?( Vd nó cắn giày dép của em, nó kêu làm em không ngủ được, nó đi vệ sinh hôi hám..v...v....

5/ Dần dần em bị nó chinh phục như thế nào? Chuyện gì khiến em không còn ghét nó? ( Vd : Nó mừng rỡ khi em đi học về. Nó cọ đầu vào em an ủi. Nó là cảm hứng để em làm dược một bài làm văn tốt, hay nó lập công bắt chuột, ...)

6/Bây giờ thì em và nó gắn bó với nhau như thế nào?( Nó là vệ sĩ của em? là bạn cùng chia sẻ vui buồn? Em chăm sóc nó như là em em vậy....)

III/ KẾT BÀI: Suy nghĩ của em về nó.

- Không thể tưởng tượng một ngày nào đó nó bị bắt cóc.

-Sẽ cố giữ gìn và chăm sóc nó như thể đó là một thành viên của gia đình

BÀI THAM KHẢO

Hôm nay cô giáo ra đề làm văn. Cô yêu cầu tui kể về kỉ niệm với một con vật nuôi mà tui từng thân thiết. Không một chút đắn đo, tui cầm bút kể về chú chó " Lúc", một con chó mà gia đình tui ai cũng coi như một người thân.

" Lúc" là cách tui gọi tắt tên của nó. Thật ra tên đầy đủ của nó là" Lucky". Ba tui đặt cho nó cái tên đó vì ông tin vào câu dân gian truyền miệng: " Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì sang". Số là thế này, một hôm, khi đứng trông hàng, anh Hải, người giúp việc cho ba tôi, thấy một con chó ngơ ngác chạy qua, vẻ mặt thất thần hỏang hốt. Anh bèn huýt gió gọi nó đứng lại. Ai ngờ nó vào nhà thật và nằm im phủ phục trước thềm. Anh lấy cơm cho nó ăn rồi vỗ về bảo nó nằm im đợi chủ đến tìm.Không ngờ, một ngày, rồi hai ngày ....trôi qua mà chẳng ai đi tìm nó cả. Thế là gia đình tui nuôi luôn từ đó.

Phải nói Lucky không phải là chó quý mà chỉ là một con chó đẹp vậy thôi. Nó là chó Việt 100%. Có lẽ chủ trước nuôi nó để thịt hay sao đó nên khi về nhà tui nó đã bị thiến rồi. Do vậy nó mập tròn ú ụ. Cân dễ phải 20 kg ( Lần chích ngừa cho nó tui đã có cân). Lông lại vàng óng ả nữa trông rất đáng yêu. Chỉ có điều cái mõm dài và hàm răng nhe ra nhọn hoắt trông rất đáng sợ. Ấy thế nhưng Lúc lại rất hiền. Ai vuốt cũng được và gặp ai cu cậu cũng mừng. Anh Hải thường trêu nó là chó" hữu nghị" và không tin tưởng chút nào vào việc giữ nhà của nó.

Lúc đầu tui cũng coi thường nó. Hay nói đúng hơn là tui không ghét cũng không thương. Nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra khiến tui phải đổi thay thái độ. Đó là mỗi khi tui đi học về, nó nằm trước cửa, đợi tui từ xa. Và khi tui chưa thấy nó là nó đã nhìn thấy tui rồi. Nó chạy xồ ra mừng tui tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó cứ gọi là ngoáy tít, hai chân trước chồm lên như thể muốn ôm chòang lấy tôi. Miệng thì khẽ kêu lên sung sướng. Đã thế ánh mắt lại đầy biểu cảm thiết tha, bảo sao tui không cảm động. Cứ thế ngày lại qua ngày, tui mến nó lúc nào không hay.

Càng mến Lucky hơn khi một ngày kia nó lập công bắt chuột! Bạn có tin không khi chó mà biết bắt chuột như mèo. Nhưng là sự thật đấy. Số là cửa hàng nhà tui đồ đạc rất nhiều nên lũ chuột thường hay ẩn nấp. Má lại ghét mèo nên không chịu nuôi. Thế là lũ chuột hòanh hành dữ dội. Một bữa nọ , Lúc đang nằm lim dim thìnghe tiếng rục rịch của lũ chuột đuổi nhau sau tủ kệ. Lúc vểnh tai lên, hai chân trước duỗi dài nghe ngóng...Thế rồi một anh " Tí" rửng mỡ chạy xẹt qua. Không chần chừ, Lúc vươn mình chồm tới. Anh " Tí" chới với bị Lúc ngoạm liền. Lúc cắn chặt , lắc lắc đầu ra chiều hí hửng đem lại khoe với ba tôi. Ba cầm xác chuột liệng vào thùng rác rồi khen Lúc giỏi, Lúc tài. Từ đó được khuyến khích, Lúc càng ra tay diệt chuột và lập thêm nhiều chiến công hơn nữa. Mẹ tui vì thế càng yêu Lúc hơn.

Thấm thoắt vậy mà Lúc đã ở với gia đình tui được7 năm rồi. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có Lúc cùng chia sẻ. Thậm chí anh Hai tui đi học xa nhà mất những bốn năm mà khi về Lúc vẫn mừng, vẫn nhớ. Do vậy cả nhà tui ai cũng yêu quý Lúc. Ba tui thường nói với chúng tui rằng nó không còn là một con chó nữa mà là một thành viên thân thiết của gia đình. Với tôi, tui không thể tưởng tượng một ngày nào đó khi đi học về mà không thấy nó ra mừng. Nếu nó bị " bắt cóc" ...eo ôi, tui chết mất. Do vậy tui chỉ cầu trời cho nó được sống mãi với gia đình tôi. tui sẽ chăm sóc nó như thể đó là em út của tui vậy.

Chúc bạn thành công!
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top