Chuyện tình yêu chung thủy



Trong bến xe, một đôi vợ chồng già sau một chuyến du lịch “hâm nóng” tình già đang ngồi uống café khi vừa xuống xe, họ cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc tràn trề. Sau bao nhiêu thăng trầm của sự thử thách lòng chung thủy, họ vừa sống bên nhau trên bốn mươi năm… Cùng lúc ấy, họ nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ đang chia tay bịn rịn. Người nam thì như không muốn bước chân ra đi, trong khi người nữ cứ sướt mướt níu kéo như không muốn chồng mình đi xa chút nào. Hai vợ chồng già nhìn đôi trẻ này sao tình cảm có vẻ mãnh liệt hơn mình nữa, họ lắng nghe:


- Thôi, em về đi, để anh đi công tác, rồi sau này mình còn có nhiều thời (gian) gian bên nhau mà!


- Anh ơi, em không muốn anh ra đi chút xíu nào hết! Anh bảo là vì công danh sự nghiệp, vậy anh đi bao lâu? Một tháng hay một năm? Dù một ngày em cũng không muốn xa anh…


Cứ thế, lời qua tiếng lại, đôi trẻ cứ bịn rịn mãi đến tận lúc xe lăn bánh. Đôi tay của họ cứ nắm chặt lấy nhau. Người trên xe thò tay qua cửa sổ, người đứng dưới cứ níu chặt tay trong khi xe vừa nắt đầu lăn bánh… Cuối cùng thì cũng xong chuyện chia tay đầy nước mắt của kẻ ra đi và người ở lại. Xe vừa đi xa rồi nhưng cô gái vẫn cứ đứng trông theo nước mắt ngắn nước mắt dài…


Đôi vợ chồng già nhìn thấy cảnh xúc động như vậy bèn đến bên cô gái an ủi. Bà vợ nói:


- Thôi đừng buồn cháu ạ, anh ấy đi làm ăn cũng là để vun đắp hạnh phúc cho chúng cháu mà, chẳng chóng thì chầy, anh ta cũng sẽ về thôi.


Ông chồng cũng lũy lời an ủi:


- Đừng buồn nữa cháu, tuổi trẻ tương lai còn dài, anh ta đi làm ăn thì cháu buồn làm chi!


Cô gái vừa gạt nước mắt, vừa nức nở nói:


- Dạ, cháu Thank hai bác, nhưng cháu buồn là vì bây giờ cháu phải về với chồng cháu ở nhà…







Bé cái lầm!



Một anh chàng đang ngồi ghế đá công viên đợi người yêu, bỗng nhiên có một đôi bàn tay con gái từ phía sau lưng bịt mắt.


- Lan hả? Sao em tới muộn thế?


- Lan nào? Grừ!!!


- Ủa, anh xin lỗi, tưởng nhỏ em họ… Thủy hả em?


- Trời ơi là Trời! Thủy nào nữa chứ hả? Nhiều mối quá hén?


- Không, anh… anh… kêu lộn tên thôi mà, Thúy!


- Trời đất ơi! Không ngờ anh là một thằng đểu cáng lăng nhăng, anh nhìn mặt tui lần cuối nè… Ơ… Ơ… Em… Em xin lỗi anh, tại em nhìn phía sau lưng anh có mái tóc bồng bồng tương tự bạn trai em quá…







“Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ”



Nhóc Johnny nhìn thấy xe của bố chầm chậm rời nhà và tiến vào khu rừng thưa, nó mới lén chạy theo để xem bố nó đi đâu. Và, Johnny vừa nhìn thấy bố nó cùng với dì Jane ôm hôn say đắm.


Nhóc Johnny cảm giác thích thú về điều vừa trông thấy, vội chạy về nói với mẹ:


- Sáng nay, con đang chơi ngoài sân thì thấy bố lái xe vào rừng, con lén chạy theo thì trông thấy bố và dì Jane ôm nhau. Đầu tiên là bố hôn dì Jane thật mạnh, sau đó là bố cởi áo cho dì Jane, kế đó là dì Jane giúp bố cởi quần, sau đó bố và dì…


- Được rồi, con hãy tạm ngưng câu chuyện ở đây. Vào bữa tối, con hãy kể lại toàn bộ câu chuyện, để xem khuôn mặt của bố mày như thế nào.


Tại bàn ăn gia đình tối hôm đó, mẹ của Johnny bảo nó kể lại câu chuyện cho rõ ràng, và Johnny kể:


- Sáng nay, con vừa theo bố vào rừng và con vừa trông thấy bố và dì Jane ôm nhau. Đầu tiên là bố hôn dì Jane thật mạnh, sau đó là bố cởi áo cho dì Jane, kế đó là dì Jane giúp bố cởi quần, sau đó bố và dì vừa làm tương tự hệt mẹ và bác Bill vừa làm lúc bố đi làm ở dàn khoan dầu khí…


_____________________________________


(dịch từ note FB của Pham Hong Hoa)







Nói thách bị hố...



Một cô gái xinh đẹp bước vào một shop bán vải.


- Em muốn mua một loại vải phù hợp để may đầm, bao nhiêu tiền một mét vậy anh?


Anh chàng dọn hàng và bán phụ vợ trong khi vợ đi vắng, liền tranh thủ “thả dê”:


- Mỗi mét vải là một cái... hôn.


- Được, chuyện nhỏ, anh cắt cho em 10 mét nhé!


Anh chàng hý hửng vội vàng cắt ngay 10 mét vải gói gém cẩn thận rồi đưa cho cô gái. Một tay cầm gói vải, tay kia cô móc điện thoại ra gọi:


- Ông nội ơi! Con mới mua 10 mét vải, ông đến thanh toán giúp con nhé!



ششش



Bánh mì thì có pa-tê


Sinh viên thì có máu dê trong người.



Hai nam sinh viên ngồi nói chuyện:


- Này, mày biết thằng Hoàng không?


- Biết, chi vậy?


- Nghe nói nó có cô em gái xinh và dễ thương lắm đó!


- Vậy hả, mày cho tao số điện thoại của nó để tao gọi điện đến nhà nó, giả vờ làm quen...


Vài phút sau.


- Alô! Em cho anh hỏi anh Hoàng có nhà không?


- Không!


- Em nhắn anh Hoàng là sáng mai nghỉ học nhé.


- Xin lỗi, cho biết tên người nhắn...


Nghe hỏi đến đây, chàng trai mừng ra mặt, trả lời liền:


- Anh tên Daniel Nguyễn, học chung với anh Hoàng nhà em đó, mà giọng em dễ thương quá, em là gì của anh Hoàng vậy?


- Dạ, em là... mẹ của nó đây!


- Tít... tít... tít...







Yêu sao tiếng nói xứ Quảng



Khám bệnh xong, bác sĩ nói với cô bệnh nhân trẻ:


- Cô cho tui xin số điện thoại của cô để khi nào có kết quả khám sức khỏe thì tui sẽ gọi điện báo cô hay.


Cô gái trẻ trả lời:


- Dợ, hưa ba bửa tém một bửa !


Bác sĩ lắc đầu:


- Không! chuyện tắm rửa của cô thì tui không cần biết. Số điện thoại của cô cơ!


Cô gái trẻ trả lời:


- Dợ, hưa ba bửa tém một bửa!


Bác sĩ lắc đầu mạnh hơn:


- Cô tắm mỗi ngày hai, ba bận hay là hai, ba tuần cô tắm một lần thì tui cũng không cần biết… Số điện thoại của cô kìa...


Cô gái trẻ tức tối trả lời:


- Dợ! em đẻ núa số của em là hưa ba bửa tém một bửa mừ, thâu đưa giái diếc đẻ em ghi.


Bác sĩ đưa giấy viết và cô gái ghi: 237-817.


Vài ngày sau, cũng trong phòng mạch, bác sĩ hỏi nữ bệnh nhân tái khám:


- Tại sao tui kêu cho cô hoài không được? Cô đổi số điện thoại rồi sao?


Cô gái:


- Dợ, em đẻ đủi gùi, bi chừ là nem séo bửa, không tém, không tém! (567-0808)!







Chuyện viết tắt



Đọc một bài báo ở trang khoa học - công nghệ của một tờ báo mà anh nọ cứ cười ngặt nghẽo trong quán café làm tất cả người tò mò, không biết bài báo nói về cái gì khôi hài mà làm anh ta cười như thế.


Một người khác trong quán bèn cầm tờ báo lên xem thử, xem đúng trang có bài báo đó, rồi cũng ôm bụng cười.


Sự tò mò của tất cả người trong quán càng tăng lên cao độ, lần lượt ai cũng xem qua bài báo và ai cũng cười. Người khó chịu nhất cũng mỉm cười, người vui tính thì cười lên ha hả làm không khí trong quán sôi động hẳn lên.


Thì ra là bài báo giới thiệu về công nghệ mới trong sản xuất điện thoại di động, đó là công nghệ cảm ứng từ. Các chữ “cảm ứng từ” xuất hiện khá nhiều trong bài báo nên vừa được phóng viên viết tắt thành: CỨT.







Thiên đàng hay địa ngục?



Có một câu chuyện kể rằng: Một người kia vừa mới chết và được đưa vào một nơi thật là xinh đẹp, bao quanh với tất cả thứ lạc thú không thể nào tưởng tượng được. Một người bận áo choàng trắng đến đón chào anh ta và nói: “Ngài có thể có tất cả thứ ngài muốn, thức ăn, khoái lạc, tất cả thứ giải trí”.


Anh ta thật là sung sướng, và cả ngày anh ta thử hết tất cả những món mà anh ta vừa mơ ước khi ở trần gian. Nhưng, đến một ngày kia, anh ta cảm giác chán với tất cả tất cả thứ. Anh tìm đến người bận áo choàng trắng và nói: “tui chán hết tất cả thứ ở đây rồi, tui cần một chuyện gì đó để làm. Ông có chuyện gì cho tui làm hay không?”.


Người ấy buồn bã lắc đầu, rồi đáp: “Xin lỗi ngài. Đó là điều duy nhất chúng tui không thể thỏa mãn yêu cầu của ngài. Không có chuyện làm gì ở đây cho ngài cả!”.


Nghe người áo trắng trả lời xong, anh ta bèn nói: “Thật là hay chưa! tui chẳng thà sinh vào địa ngục”.


Người ấy bèn nhẹ nhàng đáp: “Vậy, ngài nghĩ ngài đang ở đâu đây?”.







Đẳng cấp cao tuyệt cú đỉnh của căn bệnh tò mò



Một vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra ngoài phố. Mọi người tò mò chen lấn vòng trong vòng ngoài để xem. Một anh đến chậm không tài nào vào xem được. Tức quá, nhưng không biết làm sao để vào, anh ta chợt nghĩ ra một cách liền hét toáng lên:


- Tránh ra! Tránh ra cho tui vào. tui là bố kẻ bị nạn đây!


Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn, nhưng cũng vội vã giãn ra cho anh ta vào. Và, anh ta vừa được nhìn thấy tận mắt "kẻ bị nạn" là một... con chó vừa bị xe cán chết.







Chuẩn không phải chỉnh



Một anh bạn trẻ nhận cuộc gọi từ một cô gái:


- A lô, tui nghe!


- Dạ, thưa có phải anh là anh Chỉnh không ạ?


- Chuẩn không phải Chỉnh!


- Dạ, em nè! Hôm bữa anh khen em đẹp đó! Có thật là anh thấy em đẹp không?


- Chuẩn không phải Chỉnh em ơi!


- Ôi, em Thank anh, em KẾT anh rồi đó! Mình gặp mặt nha anh?


- Trời ơi là trời! Tui nói tui tên là Chuẩn, không phải Chỉnh của cô đâu mà, điếc hả?







- Tớ bị em ấy giận đòi chia tay cậu ạ!


- Sao thế?


- Em ấy có một cái “nick” dễ thương lắm, em lại không dài chân như người mẫu, nên bạn bè hay bảo là em đi lại cứ lon ta lon ton. Thế là em lấy “nick” của mình là “Tieuthulonton”.


- Thì có vấn đề gì?


- Em ấy bảo tớ lưu số điện thoại với cái “nick” đó. Tớ vừa lưu. Hôm qua, em ấy đòi kiểm tra điện thoại xem tớ vừa lưu chưa. Xem xong, em ấy tát cho tớ một cái rồi chửi tớ là đồ nọ đồ kia, sau đó thì chia tay.


- Vậy là sao? Hiểu chết liền á!


- Thì cũng tại cái điện thoại cùi bắp chỉ lưu được tối đa 12 ký tự thôi, báo hại cái “nick” của em ấy thành: “Tieuthulonto”...







Một buổi tối của một gia đình nọ, bố nằm ghế đọc báo, mẹ may vá, bé lớp 1 ê a đọc truyện cổ tích Việt Nam “Cóc kiện Trời”. Khi nghe bé đọc:


- Trời dạng háng vừa lâu...


Bố bèn tiếp lời:


- Nhưng vẫn không đái được giọt nào...


Và mẹ thì cười sặc sụa làm kim khâu đâm vào tay...







Một gia đình nọ gồm vợ chồng và 2 thằng con trai. Một hôm, 2 vợ chồng đang mây mưa thì nhìn thấy thằng con (thằng em) đang ngồi nhìn, ông chồng mới nổi giận tát cho nó một bạt tai. Thế là thằng anh đang nằm gần đó liền nói:


- Tát mạnh lên bố, con vừa bảo nó là nằm nhìn được rồi, ai biểu ngồi dậy làm chi!







Khoe hàng, hết sức bậy bạ



Xa xa một đám ồn ào


Mấy ông đang cãi: Người nào lớn hơn?


Có ông văng bọt hùng hồn:


“Của tui bảo đảm lớn con nhất đời,


Vợ tui nó KẾT mê tơi,


Luôn tay sờ mó, nghịch chơi cả ngày”.


Ông kia gân cổ nói ngay:


“Của tui cực lớn, vừa tay dễ cầm,


Cô em gái vợ khoái thầm,


Ghé tai nó cứ xì xầm mượn… chơi”.


Ông khác ngoác miệng chen lời:


“Của tui khỏi nói, không hề bé teo,


Em hàng xóm cứ mè nheo,


Anh cho em thử… kỳ kèo ỉ ôi”.


Cãi nhau ỏm tỏi một hồi,


Các ông kẻ móc, người moi ra ngoài…


.


.


.


.


.


.


Thì ra là cái “Mô-bai”


iPhone cảm ứng hiện đại mới tinh...


(ST)







Cuộc đời là một vòng luẩn quẩn:


- Sinh ra 2 tuổi ngồi bô


- 20 tuổi có bồ


- 30 tuổi làm bố


- 40 tuổi lại có bồ


- 80 tuổi lại... ngồi bô.







CHUYỆN ẤY



tui rất KẾT làm chuyện ấy, ít nhất một ngày phải hai lần mới đủ lượng.. Nếu như vì một lý do nào đó không thể làm được thì bức bối khó chịu kinh khủng, không thể tập trung vào chuyện gì được, kể cả... ngủ.


Với tôi, chuyện ấy rất cần thiết, lúc còn nhỏ vì chưa hiểu nên không quan tâm, từ ngày biết yêu thì cứ phải làm suốt mới chịu được...


Khi làm chuyện ấy, điều quan trọng là phải có được một cái “ấy” phù hợp với mình... Với tui thì tui thích loại thân dài, mình to, đầu nhỏ và thon, lông mềm và muợt... Loại ấy không phải là dễ có đâu nhé, tui phải tìm mãi mới gặp được đấy, nên quý lắm, vì không phải là con hàng xài chung, ráng giữ gìn cho riêng mình thôi.


tui thì KẾT làm chuyện ấy suốt ngày, nhưng đặc biệt là sau khi tắm, cho nên lần nào tắm xong thể nào tui cũng cố làm một phát cho nó sảng khoái.


Trước hết, cầm cái ấy lên, xịt một ít dung dịch vào (không có dung dịch thì hỏng bét, khô khốc, chẳng mùi vị gì, rất chán), rồi đưa vào trong… Phải làm thật nhẹ nhàng và cẩn thận nhé, mới đầu nên cọ cọ phía ngoài thôi, sau đó mới đưa sâu vào, thật nhịp nhàng, thật đều, lên rồi lại xuống, xoay tròn nữa, như thế mới thích…


Đừng quên lưỡi đấy, quan trọng lắm. (Lưu ý, nên vừa làm vừa soi gương mới thú).


Cứ thế cho đến khi nào thấy bọt trắng sùi ra là coi như xong rồi, rửa sạch ngay.


Phải làm ít nhất là 3 phút, vì theo các nhà nghiên cứu, làm chuyện ấy trên 3 phút mỗi lần sẽ giảm được stress và phòng ngừa được vô số các bệnh khác.


Vì thế, tui cứ đánh răng một ngày 2 lần, có hôm đến… 3 lần ấy chứ!


(ST)







- Không ngờ cả nhà ông Năm bên cạnh nhà mình người nào người nấy keo kiệt dễ sợ!


- Sao thế mình?


- Thì em nghĩ coi, thằng bé 2 tuổi con út của ổng nuốt mất đồng xu có 2.000 đồng thôi mà cả nhà cuống quýt cả lên sợ không lấy lại được!







Cán bộ Ban Chỉ đạo công tác vận động hỗ trợ xóa đói giảm cùng kiệt thành phố đi kiểm tra tình hình thực tế tại một phường nọ, hỏi người phụ trách địa phương:


- Phường anh còn bao nhiêu hộ đói?


- Dạ, hết.


- Còn hộ cùng kiệt thì sao?


- Dạ, cũng hết luôn!


- Ủa, các anh làm cách nào mà nhanh vậy?


- Dạ thưa, tụi em vận động họ... di chuyển sang phường khác ạ!







Vật thể lạ



Một anh chàng vào quán cafe, thấy một người đang ngồi mân mê, săm soi nghiên cứu một cái gì đấy trong lòng bàn tay. Anh chàng cảm giác bị kích KẾT tính tò mò bèn lại gần và hỏi:


- Anh đang xem cái gì đấy?


- tui đang nghiên cứu xem đây là cái gì... Nó dẻo dẻo nhưng có phần hơi cứng, có vẻ tương tự như làm bằng nhựa hay là cao su gì đấy. Mà, nó cũng không có mùi gì rõ ràng, cũng không có vị gì đặc trưng...


- Anh đưa tui xem thử nào!


Người ấy đưa ngay vật đang cầm cho chàng ta xem thử. Cậu chàng cũng săm soi, bóp nặn vật đó, rồi ngửi, thậm chí còn thè lưỡi ra liếm một phát... Chẳng thấy gì. Cậu trả lại cho người đó nói:


- Ừ đúng thật, chẳng có mùi vị gì cả. Chả hiểu nó là cái gì nhỉ? Mà anh lấy ở đâu ra cái thứ này đấy?


- tui lấy ở trong mũi tui ra đấy!







Một cô gái xinh đẹp hay bị một anh chàng trong xóm cứ theo tán tỉnh hoài, và không biết làm thế nào mà anh ta biết được số điện thoại của cô để cứ nhắn tin miết. Một hôm, có dịp, cô nhắn tin lại:


- Anh ơi, nhà em đi hết cả rồi. Anh đến ngay nhé! Không có ai ở nhà đâu.


Anh chàng mừng quá, vội phóng ngay đến nhà nàng, bấm chuông, đợi 5 phút... rồi 10 phút... 15 phút... và mất cả nửa tiếng bấm chuông cũng không có ai ra mở cửa. Cuối cùng, anh chàng cũng nhận ra và lẩm bẩm:


- Đúng là không có ai ở nhà thật!







Gái xưa dạ một, vâng hai


Gái nay hễ bảo là quay cãi liền


Gái xưa nhìn đẹp như tiên


Gái nay như mấy con điên ngoài đường


Gái xưa may vá tỏ tường


Gái nay chỉ biết tìm đường “shopping”


Gái xưa mới thật là xinh


Gái nay như thể... tinh tinh xổng chuồng


Gái xưa thánh thót như chuông


Gái nay ăn nói luông tuồng thấy ghê


Gái xưa vừa gặp vừa mê


Gái nay nhìn kỹ vẫn chê như thường


Gái xưa đâu biết trèo tường


Gái nay leo cổng kiếm đường theo trai


Gái xưa tình nghĩa không phai


Gái nay hở chút “bái bai” tình già


Gái xưa ngôn hạnh tại gia


Gái nay ngôn hạnh hỏi là cái chi?


Gái xưa thưa thốt tức thì


Gái nay gọi mãi đổ lỳ chẳng thưa


Gái xưa trau chuốt không thừa


Gái nay trang điểm từa lưa ngang tàng


Gái xưa thì: “Thiếp theo chàng”


Gái nay thì chảnh: “Xếp hàng đi nha!”.







Mấy bà nội trợ trong xóm trong lúc “tám chuyện” khoe nghề nghiệp, chức vụ của chồng mình với nhau. Một bà nói:


- Chồng tui làm một công chuyện mà chỉ huy một lúc hàng trăm người...


- Ông ấy làm gì?


- Ổng là kỹ sư xây dựng, dưới quyền ổng là cả trăm người thợ. Còn chồng bà làm gì?


- Ông xã tui là người hay ra lệnh cho những người khác làm việc. Ổng làm giám đốc công ty.


Một bà khác lên tiếng:


- Còn ông xã tui thì làm công chuyện đè đầu thiên hạ. Ổng bắt họ quay trái là họ phải quay trái, sang phải là sang phải, hay có khi bắt người ta phải cúi đầu trước ông, dù người đó có chức vụ cao đến mấy, kể cả người đứng đầu nhà nước cũng phải tuân lệnh ổng răm rắp.


- Úi chà! Ông nhà làm tới chức gì mà ghê thế?


- Ổng làm... thợ hớt tóc!







Ma xe buýt



Chuyện xảy ra cách nay khá lâu, thời (gian) bao cấp, những vùng ven ngoại thành còn là những vùng hoang vắng... Một đêm nọ, vào lúc gần đúng 12h đêm, có anh chàng chạc tuổi 20 đứng giữa một cánh đồng trống ở khu vực huyện Củ Chi, để đón xe buýt về thành phố.


Anh ta kể cũng không được minh mẫn cho lắm, khi đón xe buýt vào cái giờ khuya khoắt như vậy. Nhưng, có lẽ do lỡ độ đường chứ thực tâm anh ta nào muốn như vậy, bởi anh là một người yếu bóng vía, hay sợ ma và những điều huyễn hoặc.


Anh ta đứng mãi mà chẳng thấy một chiếc xe nào chạy ngang. Đến quá 0h một chút, có một chiếc xe chạy đến, anh ta mừng quá vội ngoắc xe lại và xin được đi nhờ vào thành phố.


Xe ngừng và anh ta leo lên xe. Trên xe chỉ lác đác một, hai người gì đó. Anh ta chọn một chỗ ngồi giữa xe và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.


Trời mưa rất to và một tiếng sét đánh xuống nghe chói tai vừa làm cho anh chàng tỉnh giấc. Anh nhìn quanh xe. Anh ta vừa mất hồn khi không nhìn thấy tài xế lái xe đâu cả mà chiếc xe thì vẫn chạy chầm chậm. Một nỗi kinh hoàng xâm chiếm tâm hồn anh, tim đập loạn xạ, mặt mày tái mét, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Trời mưa đêm lạnh lẽo vậy mà mồ hôi anh toát ra ướt đẫm áo. Nỗi sợ hãi ngày càng lớn, chỉ thiếu điều ngất xỉu nữa mà thôi. Cuối cùng, không thể chịu nổi nữa, anh ta vừa la lớn: “Ma... ma...”.


Bất ngờ, ngay lúc đó có tiếng ông tài xế từ phía đằng sau xe hét lớn: “Ma cái mả cha mày chứ ma, tao đẩy xe mệt chết mẹ đây nè, tỉnh ngủ rồi thì xuống đẩy phụ cái coi!”.







Đây mới là truyện ma thật sự



Chuyện cũng xảy ra thời (gian) bao cấp. Ngay sau ngày giải phóng, năm 1976, thời (gian) ấy nhà cửa còn thưa thớt. Trên con đường từ Tho Mo về Mỹ Quý Tây (huyện Đức Huệ, tỉnh Long An) rất vắng vẻ, cây cối mọc um tùm. Đi ngang khúc đường này ai cũng phải rùng mình ớn lạnh bởi cái hơi lạnh rợn xương sống và người ta thường kháo nhau rằng nơi đây hồi chiến tranh có rất nhiều người chết.


Ông Tám - một nông dân cùng kiệt ở Mỹ Quý Tây không có ruộng phải đi cày thuê cuốc mướn - một lần đi làm ruộng ở Cóc Rinh cách đó khoảng 3 cây số, do loay hoay nhổ cỏ, lên líp đến tận lúc mặt trời lặn mà vẫn không hay.


Đến 7 giờ tối mới xong việc, ông Tám đạp chiếc xe cọc cạch đi về. Đi gần đến đoạn đường từ Tho Mo về Mỹ Quý Tây, ông Tám nhớ lại chuyện người ta thường bàn tán rằng đoạn đường này có nhiều ma, nên ông cũng nghe ơn ớn trong bụng.


Khi ông đạp xe đến đầu đoạn đường này thì có một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mặc áo trắng, quần nâu sậm, ngoắc ông lại xin được quá giang đỡ một đoạn đường. Nghĩ rằng có thêm một người đi chung sẽ vui hơn, tất cả sự lo sợ mơ hồ về ma cỏ ngay lập tức tan biến, nên ông Tám vừa đồng ý ngay. Đi được khoảng vài trăm mét thì ông Tám bắt đầu nói chuyện với người đồng hành cho đỡ buồn tẻ. Ông vừa đạp xe vừa hỏi:


- Tui nghe nói nơi đây ma nhiều lắm phải không chú em?


Người ngồi sau bình tĩnh trả lời:


- Đâu có nhiều đâu chú, nguyên khu vực này tui có thấy con ma nào đâu, hồi tui còn sống cũng vậy, mà giờ cũng vậy, có mình tui hà!


Ông Tám giật mình quay phắt lại phía sau thì nhìn thấy người áo trắng như không rõ mặt mày và đang ngồi lơ lửng phía trên yên sau. Ông Tám sợ quá buông tay quăng cả xe đạp chạy vắt giò lên cổ…


Từ đó, ông Tám không bao giờ còn dám đi làm về muộn trên đoạn đường đó nữa.







Anh chàng trẻ tuổi một hôm đạp xe đạp chở mẹ đi công việc, lên một cái dốc cầu, vì mệt quá nên chàng nói với mẹ:


- Mẹ ơi, con mệt quá đạp không nổi nữa, mẹ xuống đi bộ một lát nha mẹ!


Bà mẹ bực mình nói:


- Anh chở bồ anh thì cỡ nào cũng qua được, còn chở mẹ thì lại bắt mẹ đi bộ thế hả?


Daniel Nguyễn hỏi lại mẹ:


- Thế mẹ thử nói xem, tình và nghĩa cái nào nặng hơn?


Mẹ chàng nói:


- Tất nhiên là nghĩa mẹ phải nặng hơn rồi.


Cu chàng trả lời:


- Thì bởi, nghĩa là phải nặng hơn tình rồi, cho nên mẹ hãy xuống đi bộ giùm con đi!







Sinh viên thời (gian) nay mơ ước điều gì?



Đêm khuya, năm chàng sinh viên nằm trên sân thượng ký túc xá ngắm nhìn bầu trời lấp lánh đầy sao. Gió từ sông Hồng dịu dàng thổi từng cơn. Một chàng bỗng nói:


- Hôm qua ba má dưới quê bán lúa gởi cho tao một tỷ đồng. Ba tao viết trong thư:


"Dạo này gia đình khó khăn vì phải dành dụm sắm thêm bốn chiếc xe hơi nữa vì ba bắt đầu lớn tuổi, đi cày ruộng mà không ngồi xe máy lạnh thấy bực bội lắm.


Bữa trước trời không chịu mưa, em gái mày phải liên hệ với nhà máy mua nước ngọt Coca Cola về tưới ruộng, chưa biết lúa mọc ra sao nhưng kiến làng mình uống nước ấy nhiều quá, chỉ cần bắt một con thả vào nồi cơm là tất cả ngọt như chè.


Không hiểu tại sao độ rày dân thành phố đổ dồn về quê, người thì cắt cỏ, người thì chăn trâu, họ nói vậy vẫn sướng hơn thành thị bị kẹt xe mà chật chội. Nhiều cô đẹp lắm, mặc váy đầm, phấn son đầy mình cứ giành cấy lúa với phun thuốc trừ sâu; nhà ta cũng có mấy hoa hậu xin được nấu cám heo mà ba còn hỏi xem có trình độ Anh văn bằng C không đã.


Tội nghề em trai mày khóc quá trời, nó học xong nhà trường đày sang Pháp thực tập, nó nhờ ba chạy để được về làng nhưng ba nghĩ ai cũng thế thì bao giờ những dân ở đấy mới có văn hóa nên lại thôi.


Số tiền một tỷ này gửi cho mày là lấy tạm ở tiền ăn trầu của bà ngoại, ba biết như thế là ít nhưng con chịu khó, nếu thiếu mượn đỡ bạn bè, tuần sau ba gửi tiếp".


Cả bọn nghe xong, an ủi:


- Tội nghề mày ghê!


- Càng cùng kiệt càng ráng học nghe em.


Chàng thứ hai thổ lộ:


- Chưa khổ bằng tao. Sáng nay thầy hiệu trưởng gọi lên cảnh cáo vì bỏ cơm ở nhà ăn tập thể sinh viên. Chán quá, quanh đi quẩn lại cũng mấy chục món đó: heo quay, vịt bát bửu, gà nhồi hạt sen, cá lóc đút lò, cua rút xương, tôm càng hấp rượu… ai mà nuốt cho được. Đề nghị bao nhiêu lần là thực đơn phải có rau muống nấu cà, nhà trường hứa sẽ giải quyết rồi đâu lại hoàn đó. Tuần trước anh thằng bạn bên Mỹ gửi về một hũ mắm nêm, cả lớp thèm quá phải trùm chăn chấm với bánh mì vì sợ giáo vụ phát hiện tịch thu.


Những tiếng kêu phẫn nộ vang lên:


- Sao trắng trợn thế nhỉ?


- Đúng là miếng ăn là miếng nhục rồi.


- Để tao kể tiếp. Đã thế đồ ăn họ chế biến rất bừa bãi. Ví dụ như món canh chua, rau được thái nhỏ như sợi tóc, ướp với nước cốt me bảy ngày, rồi họ đem từng sợi nhồi vào củ nhân sâm, hấp lên. Sau đó lấy ra cho vào bụng cá, mang cá ấy thả xuống nước mưa hứng trên là sen vào những đêm trăng rằm, tiếp theo cá được các thiếu nữ câu lên bằng cần câu vàng, sau đó cho vào máy vi tính xử lý nửa ngày, lôi cá ra bắt làm bản kiểm điểm, bắt cá xem chương trình ca nhạc thời (gian) trang. Cuối cùng cho cá vào chậu vẽ các cô mặc áo tắm rồi mới mổ bụng cá lấy rau ra. Chế biến cẩu thả như thế mà lại trách tao không chịu ăn thì có dã man không?


Cả bọn gào lên:


- Dã man quá!


Chàng thứ ba thét:


- Tớ mới thực sự bi kịch. Vừa rồi tớ lò mò xuống khu vệ sinh định tắm thì chả gặp một ai. Nước nóng, nước lạnh, xà bông thơm, khăn bông, dầu gội đầu, máy sấy tóc, kem dưỡng da để ngổn ngang, thứ nào cũng còn nguyên trong hộp. Chưa kịp làm gì vừa bị những người phục vụ đổ xô ra hỏi có giặt đồ không, có kỳ lưng không, nếu đồng ý họ sẽ cho tớ tiền "boa", nhưng các cậu biết đấy, đời nào tớ chịu bán mình. Phòng tắm sinh viên được xây rất tồi, gạch men của Ý, gương soi của Đức, còn thảm chùi chân của Ănggôla, bồn rửa mặt bằng ngọc bích, còn bồn tắm bằng cẩm thạch. Tớ đòi phải có gáo dừa và xơ mướp để kỳ thì tất cả đều gãi đầu gãi tai xin lỗi vì những thứ đó phải đặt riêng. Bực nhất là đang tắm họ cứ bấm chuông hỏi có dùng trà thơm không, có ăn bánh hoa cúc không, có gội đầu bằng sữa ong chúa không. Ra khỏi cửa còn bắt làm móng chân, bắt nhúng mình vào bể dầu thơm. Tàn ác đến thế là cùng.


Tất cả nghẹn ngào thông cảm.


Chàng thư tư vừa khóc, vừa nói:


- Nỗi khổ của các anh suy cho cùng vẫn là cái khổ vật chất, còn em khổ tinh thần mới bi kịch. Em mới vào năm thứ nhất mà vài chục công ty cứ kiên quyết bắt làm giám đốc, họ nói nếu chờ em ra trường sợ các công ty khác tranh mất. Từ chối cũng mệt vì đích thân các giám đốc đang tại chức đến năn nỉ suốt ngày, họ bảo chỉ cần em ừ một cái là họ có cớ về hưu, chẳng lẽ em không biết thương người lớn tuổi sao?


Trong khi chờ đợi, cái gì họ cũng hỏi ý kiến, thành ra vừa học vừa ký các quyết định bổ nhiệm, duyệt chi vài triệu đôla, hay phải nghiến răng cho ra nước ngoài ký kết các hợp đồng đến kiệt sức. Đã thế nhiều cô tài tử xinê đòi yêu em. Họ đứng dưới cửa sổ, trèo lên mái nhà hay đánh đu trên cành cây hy vọng em để ý, hễ gió thổi là rớt lộp độp như mít rụng, rồi lại leo lên. Em có tấm hình trong thẻ sinh viên bị một cô trộm được phóng to bằng cái nhà treo giữa ngã tư với dòng chữ: "Sinh viên, người mẫu gọi là yêu".


Tất cả ứa nước mắt. Chàng thứ năm lấy chiếc khăn tay màu cháo lòng lau mặt cho các bạn, vắt mạnh xuống sàn gạch rồi nói:


- Kể khổ mãi rồi. Để tớ kể một cái sướng nghe.


- Kể đi!


- Sáng nay tớ nằm chơi trên đường, tự nhiên có chiếc xe tải chạy qua rồi de lại đưa tiền, vì tài xế thấy bụng tớ sát vào da nên tưởng vừa cán qua, vội vã bồi thường. Sướng chưa?







Tại một cuộc bàn luận về ngôn ngữ học, các sinh viên nói chuyện với nhau về hiện tượng đồng âm dị nghĩa. Sinh viên học Anh ngữ đưa ra ví dụ:


- I can can a can (tui có thể làm một cái hộp).


Sinh viên tiếng Pháp nói:


- La souris sourit sous le riz (Con chuột cười dưới gạo).


Ví dụ của sinh viên học Hoa ngữ là:


- Đồng tử du đồng, đồng tử lạc (Cậu bé dạo chơi trên đồng bị trái ngô rụng phải).


Đến lượt mình, sinh viên người miền Tây Nam Bộ xổ ra một tràng:


- Bữa qua, qua nói qua qua mà qua hổng có rảnh để qua qua. Hôm nay, qua không muốn qua nhưng qua cố gắng để qua. Qua muốn em bỏ qua cho qua nên qua mang qua đây một bó qua.







- Hãy cho biết sự khác nhau giữa cái váy và cái ***g chim.


- Cái váy và cái ***g chim khác nhau ở chỗ trong ***g chim thì có con chim, còn trong váy thì không có chim!


- Cái váy và cái ***g chim khác nhau ở chỗ: khi mở ***g thì chim bay ra, còn khi mở váy thì chim bay vào!







Người ta nói, khi cua gái, “đẹp trai không bằng theo dai”, hay chịu “cố đấm ăn xôi” sẽ thành công. Điều đó là chưa chắc. các bạn hãy xem câu chuyện sau đây để chiêm nghiệm xem như thế nào nhé!



Tích xưa kể rằng, có một anh chàng được coi là người đàn ông “hot” nhất trong một thị trấn nọ vì sở hữu danh hiệu “Người có “cậu nhỏ” dài nhất”. Quả thực, với chiều dài 50cm, thật khó ai có thể phá vỡ được kỷ lục của chàng.


Tuy nhiên, các cô gái cũng chỉ đứng từ xa ngưỡng mộ chứ không ai dám thử sức mình với cái vật dài đến tận 50cm đó. Chàng lấy làm khổ tâm lắm, bèn khăn gói đến gặp vị phù thủy có tiếng ở vùng bên, hỏi cách làm nó ngắn lại.


Phù thủy bảo:


- Việc này không khó. Chỉ cần ngươi gặp được cô gái xinh đẹp nhất thị trấn và đặt cho cô ta đúng 1 câu hỏi. Mỗi lần cô ta trả lời “Không” thì “thằng nhỏ” của ngươi sẽ ngắn đi được 10cm.


Chàng trai vui mừng khôn xiết, lạy phù thủy ba lạy rồi nhanh chóng về thị trấn tìm gặp người con gái xinh đẹp nhất. Chàng hỏi nàng:


- Tối nay đi chơi cùng anh nhé?


- Không! – Nàng trả lời.


Thật kỳ diệu, cái ấy của chàng vừa ngắn đi 10cm y như lời phán. Nhưng, xem ra 40cm vẫn là ngoại cỡ. Chàng lại hỏi:


- Em gái xinh đẹp ơi, tối nay vui vẻ cùng anh nhé!


- Không! – Nàng gằn giọng.


Của anh ta lại ngắn đi 10cm. Nhưng, với cái ấy dài 30cm xem ra vẫn là quá cỡ. Chàng háo hức nghĩ đến con số 20cm vừa vặn, bèn hỏi lại nàng một lần nữa:


- Em hãy đến nhà anh đêm nay…


Nàng cáu tiết quay lại:


- KHÔNG! tui vừa nói KHÔNG là KHÔNG!
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top