Afham

New Member
Điện ảnh Đại Hàn khác với các những nước khác ở chổ là, phim tình cảm của họ lúc nào cũng muốn làm ra (tạo) cho kháng giả "SAY MỘNG" 1 cái đời sống "LÝ TƯỞNG, LÃNG MẠNG" mà ở thực chất ngoài đời & xã hội không hẳng là như vậy. Tất cả nhân vật trong phim đều có 1 đời sống vinh quang phú quý, nhân vật nào trong phim cũng đều đẹp trai, đẹp gái, ăn mặc suit Armani $3,000, đi xe Mercedez, ở ngôi biệt thự to lớn, với đất vị là thương gia (nhà) lớn hay là bác sĩ, kỷ sư, nhà bác học (chớ ít có nhân vật nào là "CU LY" như ở những điện ảnh của những nước khác), 1 mối tình lãng mạng dây dư kéo dài, kèm thêm những phối cảnh đẹp có đôi tình nhân âu yếm trong cảnh mùa Thu lá rụng hay là mùa đông tuyết rơi hay là trong cơn mưa nhẹ & kèm thêm tiếng nhạc đệm êm diệu của piano-violin. Hehe...vậy mới gọi là "ĐỜI SỐNG LÝ TƯỞNG, THƠ MỘNG, LÃNG MẠNG" ở trên thế giới điện ảnh ảo mộng của Đại Hàn. Do lẻ đó có RẤT NHIỀU cô gái VN BỊ SAY MỘNG trong thế giới ảo đó & nghĩ rằng ở thực chất ngoài đời ở bên Đại Hàn cũng có 1 cuộc sống đẹp như vậy. Và xem đó là cái hướng nhìn để cho họ đua theo thế giới ảo đó. Có nhiều người VN mình thấy thích tự đặt cho họ tên Đại Hàn...tui chỉ biết cười trừ với họ thôi...hehe! Tại vì không ảnh hưởng gì đến cá nhân mình & cũng không hại, nên họ muốn say mộng, tôn sùng, tôn vinh, tôn thờ thì là quyền của họ, mình cũng không màng.


Cũng như vào thời (gian) cha mẹ của mình, cuộc sống ở bên Pháp lúc nào cũng được mô ta là 1 xứ trời đàn, lãng mạng với những bài hát, bài thơ ca ngợi. Nhưng ở thực chất thì không hẳng là như vậy đâu.


Vậy câu hỏi mà mình có thể đưa ra là tại sao nước Mỹ giàu sang, rộng lớn lớn, đồ sộ như vậy...Nhưng họ không nhất thiết phải cần phô trương 1 cách quá dã làm ra (tạo) như là ở điện ảnh Đại Hàn? Trong phim Mỹ lúc nào cũng có kẻ giàu, kẻ cùng kiệt làm chuyện lao động, có kẻ bụi đời ăn xin trong phim. Họ không nên phải phô trương 1 cách lố bịch, dã làm ra (tạo) trong cảnh đời sống "LÝ TƯỞNG, LÃNG MẠNG" ở trong phim của họcoi nhưphim Đại Hàn.


Hmmnn...Ko biết có công bằng nếu mà tui nhận xét về điện ảnh là "Kẻ thật không nên phải phô trương...Chỉ có kẻ hoang đường mới che lấp sự thật!"...Ít ra thì điện ảnh Hollywood không "ẢO TƯỞNG" bằng điện ảnh của Đại Hàn, phải vậy không bạn?


Mặc dù ở thực chất là ai cũng thừa biết là cuộc sống ở Mỹ hơn ở cuộc sống ở Nam Hàn gấp mấy lần ở nhiều khía cạnh khác nhau, vậy câu hỏi đặt ra là điện ảnh ĐH làm vậy với mục đích gì? "Inferior complex?", "Thu hút kháng giả với đời sống ảo mộng?"


====================

@ Câu hỏi dành cho giới trẻ của thập niên 90s đổ đi bây giờ!


Nếu mà 10 hay 20 năm nữa, điện ảnh Ấn Độ mà lang tràn, tràn ngập, phủ lấp ở thị trường bên VN với những cuốn phim mô tả "CUỘC SỐNG LÝ TƯỞNG, LÃNG MẠNG, GIÀU SANG, PHÚ QUÝ", thì các bạn có định học tiếng Hindi và tự đặt cho các bạn 1 cái tên Ấn Độ nào mà "nỗi tiếng" ko? Chẳng hạncoi như"Abu"..."Muhamad"..."Ali"..."Khali"


Hahahaha....lmao =))


 

Amos

New Member
Phim Mỹ hay Hàn gì cũng hay , và hay ở nhiều chỗ nhưng mục đích chính của nó là khiến cho người xem phải biết tuân thủ và biết sống ở bên ngoài như thế nào để hợp lẽ và hợp pháp nữa , điện ảnh hàn luôn là vậy họ khiến cho nhiều người phụ nữ việt nam cảm giác tình yêu luôn đẹp , luôn tràn đầy những thứ lãng mạn , hạnh phúc , và kể cả cũng có nhiều người con trai cũng đang bị lôi cuốn bởi những câu chuyện tình yêu hết sức thật và đẹp , và có thể nói nhiều người việt nam vừa mê đến mức khó kiểm soát và tự sướng cho bản thân mình bằng việt đặt biệt danh cho " thần tượng trong phim " như Hana ( 1 nhân vật nhí trong phim ) và còn rất nhiều người làm như vậy , Phim mỹ còn khủng khiếp hơn khi nó có tính hài hước và bắt người xem phải suy nghĩ nhiều hơn về cách sống ở cuộc sống vốn đầy những chuyện khó biết , vậy đó !
 

gainhaque

New Member
......đơn giản vì Điện Ảnh Hàn mang đậm chất trữ tình lãng mạn mộng mơ với kiểu sống phương Đông nên rất được tất cả người yêu thích....thử nghĩ coi với những bộ phim của Mỹ....hai người mới gặp nhau lần đầu tiên có thể ở một quán ăn hay đơn giản chỉ là trên một chuyến tàu vậy mà sau đó....chưa gì vừa nắm tay hun nhau rùi...chưa kể còn đưa nhau vềphòng chốngnữa.....với một cách nhanh chóng như vậy thì cái lãng mạn mộng mơ nó đâu còn có hiện hữu.....nói tóm lại nước Mỹ vừa giàu có nên điện ảnh nó không còn là thứ xa xỉ với người ở đó...đối với riêng Hàn Quốc thì các ngành giải trí lại là cỗ máy kiếm trước khổng lồ.....nên sự đầu tư vào đó cũng không phải là không có lý.....còn với điện Ảnh ấn độ thì còn xa mới có thể xâm nhập vào thị trường điện ảnh thế giới...."triệu phú khu ổ chuột" thực chất cũng chỉ là miếng vàng nằm trong đống cát mà thui...mô phật...
 

Bertolde

New Member
Vấn đề này có hai mặt nên phải quan tâm một chút:


Thứ nhất, Đại hàn dân quốc là một nước châu á, nên ảnh hưởng rất nhiều các nét văn hóa phức tạp và có tính chất phô diễn, do đó khi kết hợp với các công nghệ, văn hóa phương tây (điện ảnh, ca múa kịch, v.v..) nó lại càng có vẻ phô trương hơn đời sống thực tế (ngay cả việt nam bây giờ cũng đang chạy theo trào lưu này). Trong khi đó, như nhiều người trong số chúng ta vừa biết, nước Mỹ là đất nước đi tiên phong trong phong trào "thực dụng". Mọi thứ phải thức tế, logic, bất được phép làm ra (tạo) ra những thứ không ích, hay bất hữu dụng, bất có thật, mà phải thật sự tiện dụng, có ích. (Xe cộ, quần áo, cách nói chuyện, xử sự trong đời sống (tuy có thô kệch nhưng nó thật sự thực dụng)). Đó là do xu hướng văn hóa Đông-Tây khác nhau cũng vừa từ lâu.


Thứ hai, đây là vấn đề có thể thay đổi được, đề cập được. Đó chính là sự hiểu biết của các bạn trẻ Việt Nam hiện nay. Cũng như nhiều thế hệ trước đó, chúng ta chỉ biết thế giới qua báo đài, tin tức, và những văn hóa phẩm ngoại nhập. Trong khi đó, tui nhận thấy có nhiều anh chị thế hệ 7x, 8x rất khôn lanh hơn, họ sử dụng các phần mềm giao tiếp cộng đồng, các trang diễn đàn của Tây phương, và thậm chí cả hàn quốc (tuy nhiên số người biết tiếng hàn và số lượng trang hàn có tiếng anh cũng hạn chế) để làm quen, kết bạn, và tìm hiểu thế giới bên ngoài trực tiếp qua những người bản xứ ở đó, cũng thông qua các phương tiện giao tiếp này. Thiết nghĩ giới trẻ nên tập giao lưu với văn hóa nước ngoài theo cách này thì tốt hơn là mải mê tin vào báo chí, phim ảnh ngoại nhập. Không có gì thực tế bằng nói chuyện và tìm hiểu qua chính cư dân bản xứ.


Ý kiến ngoài lề:


tui thấy phim Việt Nam gần đây thật sự nhạt nhẽo và thiếu ý tưởng sáng tạo. Trong khi chạy theo HQ làm những phim XH đời thường, phản ánh tệ nạn, nhưng các cảnh quay lại quá sang trọng, xa rời đời thực quá. Đâu phải dân việt nam ai cũng có xe hơi, nhà lầu, mà chạy vù vù như thế? Thiết nghĩ tui còn nhớ cách đây mười năm phim VN còn đậm chất VN lắm. Những cảnh đô thị mới mọc, làng quê yên bình, những tranh chấp thường nhật của người dân, đó mới là làm phim chứ. Bên cạnh đó, một số phim quá tập trung vào các tệ nạn, mà bất chú ý nhiều các vấn đề tích cực, cùng thời lại chiếu theo dạng công chiếu trên truyền hình. Dẫn đến lớp trẻ chưa trưởng thành lại dễ hiểu lầm là có thể sống bất cần đời tương tự như trong phim. Rất tai hại. Bây giờ kiếm một bộ phim đậm chất đời thật ở VN thật khó quá.


Còn vấn đề ca nhạc thì cực kì tệ hại. Vì sao nói tệ? Vì chạy theo nước ngoài mà chạy bất đúng. HQ đúng là có nền âm nhạc K pop cực kì sáng làm ra (tạo) và hay. Nhưng đó là gì? Đó là sự kế thừa các kiến thức, chuẩn mực hòa âm, âm nhạc của châu âu, có bài bản đàng hoàng. Và có một điểm nổi bật nữa làm nên danh tiếng các ca sĩ là họ ăn theo trào lưu nước ngoài, tự sáng tác ca khúc phù hợp với giọng hát, sở trường của chính mình. Do đó khi họ hát lên, giọng hát và bài hát quyện vào nhau, hút hồn người nghe. Trong khi đó nhạc việt nam, có nhiều bài người sáng tác chẳng biết rõ gì về nhạc lý cũng đòi sáng tác, lăng xê lên (loại nhạc mì ăn liền hiện nay). Còn ca sĩ thì chẳng học hành gì bài bản / chính quy cả. Cứ có tướng mạo đẹp thì lăng xê lên vậy thôi, tai hại nhất là nạn mua bài hát, hay nhờ các nhạc sĩ sáng tác hộ rồi mua lại đem về bảo của mình, mà hát có hợp giọng đâu, có ra hồn gì không? Nền âm nhạc / hiện lớn của việt nam đang chắp vá rất nhiều, sứt sẹo nhiều chỗ, cũng chỉ vì tiếp thu và phát huy bất đúng cách mà thôi.

 

Valentin

New Member
Bạn đưa ra những luận điểm về phim TÌNH CẢM của Hàn Quốc, rồi quay ra nói sang một vấn đề "đao to búa lớn" hơn, đó là ĐIỆN ẢNH Hàn Quốc và Mĩ. Điện ảnh là khái niệm rộng, phim tình cảm bất phải là thay mặt cho một cả nền điện ảnh. Nếu chỉ phụ thuộc trên những điều đó để nói về điện ảnh của cả một đất nước là chưa khách quan.


Thể loại phim tình cảm lãng mạn như vậy sinh ra để giải trí cho các bà nội trợ, cho những nữ sinh mơ mộng, cho những con người tương đối rảnh rỗi về mặt thời (gian) gian. Tuy nhiên, bất phải vì thế mà nó trả toàn không bổ. Ta vẫn có thể rút ra một số bài học về tình yêu, tình cảm con người trong những bộ phim đó.


Nói rộng lớn hơn, bất dừng lại ở thể loại phim tình cảm, Hàn Quốc còn nhiều thể loại khác nữa chứ, mà hiện nay đang được các cô, các bà yêu thích, đó là Tâm lí xã hội. Ở đây, bất chỉ có những cảnh lãng mạn, thơ mộng, ta vẫn có thể bắt gặp những người có đời sống khó khăn, có thể họ vượt qua số phận và bước tiếp, có thể họ trượt dài trên con đường tội lỗi. Bạn vẫn có thể bắt gặp "kẻ giàu, kẻ cùng kiệt làm chuyện lao động, có kẻ bụi đời ăn xin trong phim", nếu có thời (gian) gian, bạn có thể xem những thể loại phim như thế để rút ra nhận xét cho bản thân.


Mình bất đam mê phim ảnh Hàn Quốc, nhưng vì "thích bon chen" nên vào đây cũng phải có vài lời cho "phải đạo". Thank vì vừa đọc.


---------------------------------


Cuộc sống đầu tắt mặt tối, đúng. Vì vậy, họ phải tìm cách nghỉ ngơi, giải tỏa căng thẳng bằng những bộ phim như vậy. Một cuộc sống tốt đẹp, một gia (nhà) đình hạnh phúc, một tình yêu diệu kì, cũng là điều đáng để mỗi con người mơ mộng. Vậy xin hỏi bạn rằng, nếu bạn làm chuyện cả ngày mệt mỏi không cùng, về nhà, liệu bạn còn muốn nhìn những cảnh làm chuyện vất vả, khổ cực tương tự như ngoài đời, trong công chuyện của bạn nữa hay không? Khuôn mặt bạn sẽ hiện lên một chữ duy nhất: "STRESS".


-----------------


Bạn quan tâm đến mặt thật của xã hội, nhưng bạn bất thể áp đặt người khác cũng phải quan tâm đến mặt thật của xã hội như bạn. Phim làm ra thì phải có người xem thì nhà sản xuất mới làm, nếu bất thì "lỗ chỏng vó", điều này chứng tỏ, những bộ phim như vậy vẫn có khán giả. Ai cũng có quyền mơ mộng. Bạn sống thực tế, bạn lựa chọn phim thực tế. Người khác, họ có quyền lựa chọn phim tình cảm. Bạn đang bắt đầu dẫn người khác đi theo ý của mình rồi đấy, mà lại quên rằng mỗi người có một quan điểm.


Lại nói đến chuyện bắt chước như trong phim, thì mình thấy chẳng phải chỉ xem phim Hàn mà người ta bắt chước. Nhiều người xem phim Mĩ cũng vậy thôi. Rất nhiều người vừa thần tượng quá mức, để rồi "học tập" theo một cách khó mà tưởng tượng được. Bạn hẳn vừa xem "Transformer", vậy bạn vừa nghe tin này chưa:

 

Heort

New Member
Phin Hàn Quốc lãng mợn nên người ta thích xem, chứ phim Mỹ bắn giết ì đùng con gái ai dám xem^^hic, vậy cũng hỏi. Phim thì phần nào cũng phản ánh hiện thực cuộc sống. Khoái coi phim Hàn Quốc chủ yếu là gì bí hôn...là cái mặt diễn viên lúc nào cũng nhí nhảnh như cá cảnh, cả khi tức giận cũng có nét đáng iu nên khoái xem, còn phim Mỹ, giời ơi, đố cậu coi 1 hồi mà cái đầu 0 bị nhức tưng tưng mới là lạ á. Bên Mỹ đua chen lắm, cậu đừng qua bển ở nha, k0 thui suốt ngày cậu bị xì trét á. Qua Pháp cũng tạm, lãng mạn như Pháp mèn^^ Khá khá khá


Còn phin Việt Nam phải nói là dở ẹt nhưng được cái nước Việt Nam an toàn số 1, 0 có cái gì mà liều mình ném bm tự sát. khiếp. sống như vậy,... tớ đang hun người iu mà mở mắt ra người iu chết hồi nào hỏng hay. hic. khiếp^^

 

maquai

New Member
Thứ nhất: diễn viên Đại Hàn có nét dễ thương, diễn xuất tự nhiên, có nhiều cử chỉ và hành động coi là đẹp và romantic, gần gũi với người dân Châu Á hơn điện ảnh Mỹ

Thứ hai: Điện ảnh Đại Hàn đánh trúng tâm lí và tâm trạng của người xem, vì có những cảnh trong phim làm con người muốn bất khóc cũng bất được, làm cho người xem cảm thông với nhân vật..

Thứ ba: (nhiều) đa số phim Mỹ thuộc hành động nhiều hơn thì phải.....

@ Câu hỏi dành cho giới trẻ của thập niên 90s đổ đi bây giờ: cũng có thể xảy ra lắm, nhưng chưa có nên chưa biết được!

----------------------

Hầu như huynh "chăm nom" tui hơi kĩ??

----------------------

Imao! Cũng được, Nào, cứ tự nhiên.........

 
Các chủ đề có liên quan khác
Tạo bởi Tiêu đề Blog Lượt trả lời Ngày
K Tổ chức giáo dục hướng nghiệp cho học sinh trung học phổ thông theo tinh thần xã hội hóa : Luận án T Luận văn Sư phạm 0
H Biện pháp quản lý tài chính theo tinh thần Nghị định 43/2006/NĐ-CP ở trường Cán bộ quản lý nông nghi Luận văn Sư phạm 0
F Giải quyết tranh chấp thương mại bằng Tòa án theo tinh thần cải cách tư pháp ở Việt Nam Luận văn Luật 0
D Tìm hiểu việc xây dựng chương trình văn học Nga ở trường phổ thông theo tinh thần đổi mới chương trì Tài liệu chưa phân loại 0
N Tội giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh theo Luật hình sự Việt Nam – một số vấn Tài liệu chưa phân loại 0
D [Free] Đề tài Hoàn thiện pháp luật tố tụng hình sự nhằm nâng cao hiệu quả xét xử theo tinh thần cải Tài liệu chưa phân loại 0
P [Free] Đề tài Một vài suy nghĩ về việc: xây dựng hệ thống câu hỏi theo tinh thần tích hợp, tích cực Tài liệu chưa phân loại 0
G Kế toán tiền lương và các khoản trích theo lương tại Nhà Máy Chế Biến Tinh Bột Sắn Luận văn Kinh tế 0
R HOẠCH ĐỊNH NHU CẦU VẬT TƯ SẢN XUẤT THEO J.I.T VÀ SẢN XUẤT TINH GỌN Luận văn Kinh tế 0
D Nghiên cứu sự thay đổi hàm lượng và thành phần tinh dầu đại bi theo thời gian Y dược 0

Các chủ đề có liên quan khác

Top