Download miễn phí Giáo trình Phương pháp giải quyết bài toán bằng máy tính số





Phương pháp phân tích từ-trên-xuống
Trong quá khứ, phương pháp thường sử dụng để phân tích bài toán là phương pháp từ-trên-xuống
(top-down analysis).
Nội dung của phương pháp này là xét xem, muốn giải quyết vấn đề nào đó thì cần làm những
công việc nhỏ hơn nào. Mỗi công việc nhỏ hơn tìm được lại được phân thành những công việc nhỏ
hơn nữa, cứ như vậy cho đến khi những công việc phải làm là những công việc thật đơn giản, có thể
thực hiện dễ dàng.
Thí dụ việc học lấy bằng kỹ sư CNTT khoa CNTT ĐHBK TP.HCM có thể bao gồm 9 công việc
nhỏ hơn là học từng học kỳ từ 1 tới 9, học học kỳ i là học n môn học của học kỳ đó, học 1 môn học là học m chương của môn đó,.



Để tải bản Đầy Đủ của tài liệu, xin Trả lời bài viết này, Mods sẽ gửi Link download cho bạn sớm nhất qua hòm tin nhắn.
Ai cần download tài liệu gì mà không tìm thấy ở đây, thì đăng yêu cầu down tại đây nhé:
Nhận download tài liệu miễn phí

Tóm tắt nội dung tài liệu:

Chương 1
VẤN ĐỀ GIẢI QUYẾT BÀI TOÁN BẰNG MÁY TÍNH
1.1 Các khái niệm cơ bản về máy tính số
 Máy tính số là thiết bị có thể thực hiện 1 số hữu hạn các chức năng cơ bản (tập lệnh), cơ chế thực
hiện các lệnh là tự động, bắt đầu từ lệnh được chỉ định nào đó rồi tuần tự từng lệnh kế tiếp cho đến
lệnh cuối cùng. Danh sách các lệnh được thực hiện này được gọi là chương trình.
 Các lệnh mà máy hiểu và thực hiện được được gọi là lệnh máy. Ta dùng ngôn ngữ để miêu tả các
lệnh. Ngôn ngữ lập trình cấu thành từ 2 yếu tố chính : cú pháp và ngữ nghĩa. Cú pháp qui định trật tự
kết hợp các phần tử để cấu thành 1 lệnh (câu), còn ngữ nghĩa cho biết ý nghĩa của lệnh đó.
 Bất kỳ công việc (bài toán) ngoài đời nào cũng có thể được chia thành trình tự nhiều công việc nhỏ
hơn. Trình tự các công việc nhỏ này được gọi là giải thuật (thuật toán) giải quyết công việc liên quan.
Mỗi công việc nhỏ hơn cũng có thể được chia nhỏ hơn nữa nếu nó còn phức tạp,...  công việc ngoài
đời có thể được miêu tả bằng 1 trình tự các lệnh máy (hay chương trình ngôn ngữ máy).
 Vấn đề mấu chốt của việc dùng máy tính giải quyết công việc ngoài đời là lập trình (được hiểu
nôm na là qui trình xác định trình tự đúng các lệnh máy để thực hiện công việc). Cho đến nay, lập
trình là công việc của con người (với sự trợ giúp ngày càng nhiều của máy tính).
 Với công nghệ phần cứng hiện nay, ta chỉ có thể chế tạo các máy tính mà tập lệnh máy rất sơ khai,
mỗi lệnh máy chỉ có thể thực hiện 1 công việc rất nhỏ và đơn giản  công việc ngoài đời thường
tương đương với trình tự rất lớn (hàng triệu) các lệnh máy  Lập trình bằng ngôn ngữ máy rất
phức tạp, tốn nhiều thời gian, công sức, kết quả rất khó bảo trì, phát triển.
 Ta muốn có máy mới (máy luận lý) với tập lệnh (được đặc tả bởi ngôn ngữ lập trình) cao cấp và
gần gủi hơn với con người. Ta thường xây dựng máy này bằng 1 máy vật lý + 1 chương trình dịch. Có
2 loại chương trình dịch : trình biên dịch (compiler) và trình thông dịch (interpreter).
 Gọi ngôn ngữ máy vật lý là N0. Trình biên dịch ngôn ngữ N1 sang ngôn ngữ N0 sẽ nhận đầu vào là
chương trình được viết bằng ngôn ngữ N1, phân tích từng lệnh N1 rồi chuyển thành danh sách các lệnh
ngôn ngữ N0 có chức năng tương đương. Để viết chương trình dịch từ ngôn ngữ N1 sang N0 dễ dàng,
độ phức tạp của từng lệnh ngôn ngữ N1 không quá cao so với từng lệnh ngôn ngữ N0.
 Sau khi có máy luận lý hiểu được ngôn ngữ luận lý N1, ta có thể định nghĩa và hiện thực máy luận
lý N2 theo cách trên và tiếp tục đến khi ta có 1 máy luận lý hiểu được ngôn ngữ Nm rất gần gũi với con
người, dễ dàng miêu tả giải thuật của bài toán cần giải quyết...
 Nhưng qui trình trên chưa có điểm dừng, với yêu cầu ngày càng cao và kiến thức ngày càng nhiều,
người ta tiếp tục định nghĩa những ngôn ngữ mới với tập lệnh ngày càng gần gũi hơn với con người để
miêu tả giải thuật càng dễ dàng, gọn nhẹ và trong sáng hơn.
1.2 Các cấp độ ngôn ngữ lập trình
Generated by Foxit PDF Creator © Foxit Software
For evaluation only.
 Ngôn ngữ máy vật lý là loại ngôn ngữ thấp nhất mà người lập trình bình thường có thể dùng được.
Các lệnh và tham số của lệnh được miêu tả bởi các số nhị phân - binary (hay hexadecimal - sẽ được
miêu tả chi tiết trong chương 2). Đây là loại ngôn ngữ mà máy vật lý có thể hiểu trực tiếp, nhưng con
người thì gặp nhiều khó khăn trong việc viết và bảo trì chương trình ở cấp này.
 Ngôn ngữ assembly rất gần với ngôn ngữ máy, những lệnh cơ bản nhất của ngôn ngữ assembly
tương ứng với lệnh máy nhưng được biểu diễn dưới dạng gợi nhớ. Ngoài ra, người ta tăng cường thêm
khái niệm "lệnh macro" để nâng sức mạnh miêu tả giải thuật.
 Ngôn ngữ cấp cao theo trường phái lập trình cấu trúc như Pascal, C,... Tập lệnh của ngôn ngữ này
khá mạnh và gần với tư duy của người bình thường.
 Ngôn ngữ hướng đối tượng như C++, Visual Basic, Java, C#,... cải tiến phương pháp cấu trúc
chương trình sao cho trong sáng, ổn định, dễ phát triển và thay thế linh kiện.
1.3 Dữ liệu của chương trình
 Các lệnh của chương trình (code) sẽ truy xuất (đọc và/hay ghi) thông tin (dữ liệu).
 Chương trình giải quyết bài toán nào đó có thể truy xuất nhiều dữ liệu khác nhau với tính chất rất
đa dạng. Để truy xuất 1 dữ liệu cụ thể, ta cần 3 thông tin về dữ liệu đó :
- tên nhận dạng (identifier) xác định vị trí của dữ liệu.
- kiểu dữ liệu (type) miêu tả cấu trúc của dữ liệu.
- tầm vực truy xuất (visibility) xác định các lệnh được phép truy xuất dữ liệu tương ứng.
 Chương trình cổ điển = dữ liệu + giải thuật.
 Chương trình con (function, subroutine,...) là 1 đoạn code thực hiện chức năng được dùng
nhiều lần ở nhiều vị trí trong chương trình, nó cho phép cấu trúc chương trình, sử dụng lại
code...
1.4 Cấu trúc 1 chương trình cổ điển
Chương trình cổ điển gồm 2 thành phần : dữ liệu + giải thuật.
 Giải thuật miêu tả chức năng của chương trình được tổ chức và được để trong nhiều module (đơn
vị) chức năng khác nhau, mỗi module chứa nhiều hàm chức năng có mối quan hệ nào đó (thí dụ
module chứa các hàm tính lượng giác, module chứa các hàm toán học cơ bản, module chứa các hàm
xử lý và hiển thị đồ họa, module chứa các hàm truy xuất mạng,...).
 Dữ liệu của chương trình là 1 tập các biến dữ liệu, mỗi biến dữ liệu chứa nội dung dữ liệu tương
ứng. Thí dụ chương trình giải phương trình bậc 2 dạng a*x*x + b*x + c = 0 có thể cần các biến như
biến a, b, c để miêu tả 3 tham số của phương trình, biến delta để tính biệt số, 2 biến x1, x2 để chứa 2
nghiệm.
Generated by Foxit PDF Creator © Foxit Software
For evaluation only.
 Các biến dữ liệu của chương trình có thể được đặt trong 3 tầm vực truy xuất khác nhau :
- các biến cục bộ trong hàm chỉ được truy xuất bởi các lệnh thực thi của hàm đó.
- các biến cục bộ trong module chỉ được truy xuất bởi các hàm trong module đó.
- các biến toàn cục của chương trình có thể được truy xuất bởi bất kỳ lệnh nào của chương trình đó.
 Yếu điểm của cấu trúc tổ chức chương trình này là cho phép dùng các biến toàn cục, nếu các biến
này bị truy xuất sai thì rất khó xác định lệnh nào gây lỗi vì bất kỳ lệnh nào của chương trình (thường
rất lớn) cũng có thể hiệu chỉnh nội dung của biến đó.
1.5 Mô hình máy tính số Von Neumann
 Theo ông Von Neumann, máy tính số được cấu thành từ 3 đơn vị chức năng độc lập :
- bộ nhớ : chứa chương trình và dữ liệu của chương trình cần thực thi.
- CPU : đọc từng lệnh của chương trình từ bộ nhớ và thi hành lệnh này.
- I/O : các thiết bị cho phép máy tính giao tiếp với thế giới bên ngoài như người dùng, thiết bị cần
điều khiển/giám sát nào đó.
 3 đơn vị chức năng trên được nối với nhau thông qua 1 bus giao tiếp chung. Bus là tập các đường
tín hiệu mang thông tin từ đơn vị ch
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top