littledream77

New Member

Download Ebook Rừng Nauy- Haruki Murakami miễn phí





"Đúng thế," Reiko nói, vừa gạt đầu vừa chọc chọc dĩa vào mấy miếng súp-lơxanh của
mình. "Ông ta tập những bài thểdục buổi sáng rất hoang dại, gào thét nhưng thứvô nghĩa
đến rách phổi. Và Naoko này, trước khi em đến đây, đã có cô Kinoshita làm trong văn
phòng định tựtử. Còn năm ngoái thì họphải thải một anh hộlý tên là Tokushima vì mắc
tật nghiện rượu khủng khiếp."
"Nghe nhưbệnh nhân và cán bộnên đổi chỗcho nhau," tôi nói.
"Đúng thế," Reiko nói, hua hua cái dĩa lên không khí. "Cuối cùng thì cậu cũng bắt đầu
thấy mọi thứ ở đây vận hành nhưthếnào."



Để tải bản DOC Đầy Đủ thì Trả lời bài viết này, mình sẽ gửi Link download cho

Tóm tắt nội dung:

trắng, và cầm áo chẽn ngoài ở một tay. tui ngắm mái tóc dài chấm
vai của nàng lúc lắc theo bước đi.
Thỉnh thoảng nàng liếc ra sau về phía tôi, mỉm cười khi mắt hai đứa gặp nhau. Con
đường mòn đi lên mãi đến chóng cả mặt, nhưng Reiko vẫn xăm xăm bước tiếp. Naoko
phải rảo bước theo chị, vừa đi vừa quệt mồ hôi trên mặt. Đã lâu không hăng hái tham gia
các hoạt động ngoài trời, tui thấy hụt cả hơi.
"Cậu đi thế này nhiều không?" tui hỏi Naoko.
"Thường mỗi tuần một lần," nàng đáp. "Mệt hả?"
www.ebook4u.vn
"Cũng hơi hơi," tui nói.
"Sắp đến nơi rồi," Reiko nói. "Được độ hai phần ba đường rồi. Cố lên, cậu là con trai mà,
phải không?"
"Vâng, nhưng yếu lắm."
"Chơi gái suốt mà," Naoko lẩm nhẩm, như nói một mình.
tui muốn nói lại, nhưng chẳng còn hơi. Thỉnh thoảng, những con chim màu đỏ có chỏm
lông trên đầu lại bay ào qua lối đi, nổi bật trên nền trời xanh. Những cánh đồng xung
quanh đầy những loại hoa trắng, xanh và vàng, và ong bay vo ve khắp nơi. Đi tới từng
bước một, tui không nghĩ gì khác ngoài cảnh trí đang diễn ra trước mắt.
Đi độ mươi phút nữa thì hết dốc và đến một vùng đất cao bằng phẳng. Chúng tui nghỉ lại
đó một lúc, thở dốc, lau mồ hôi, và uống nước chai mang theo. Reiko tìm một cái lá và
làm nó thành một cái còi.
Lối mòn chạy xuống theo triền dốc thoai thoái giữa những bụi cỏ mận cao rậm rạp đang
dạt dào trong gió. Đi độ mười lăm phút nữa thì chúng tui qua một ngôi làng. Không có tí
dấu hiệu nào của sự sống con người, và khoảng chục ngôi nhà ở đó đều điêu tàn ở các
mức độ khác nhau. Cỏ dại ngang lưng mọc đầy quanh các ngôi nhà và những đám phân
bồ câu khô trắng bám đầy những hốc hom trên các mảng tường. Một ngôi nhà đã sụp đổ
và chỉ còn trơ lại những cột chống. Nhưng ngôi nhà khác thì lại trông như vẫn ở được, chỉ
cần mở toang các cửa chớp chống bao kia là xong. Những ngôi nhà chết im lìm ấy như
đang ép chặt lấy hai bên lối mòn khi chúng tui đi qua.
"Người ta đã sống ở đây mãi đến tận bảy tám năm về trước," Reiko nói với tôi. "Quanh
đây từng là nông trại cả Nhưng họ bỏ đi hết rồi. Khó sống quá. Họ bị mắc kẹt khi tuyết
xuống dày vào mùa đông. Và đất cũng không màu mỡ gì. Họ có thể sống khá hơn ở thành
phố."
"Phí quá," tui nói. "Một số nhà trông hoàn toàn còn có thể ở được."
"Có thời một số dân hippy đã định sống ở đây, nhưng rồi cũng bỏ cuộc. Không thể chịu
nổi mùa đông."
Qua khỏi ngôi làng một lúc thì đến một khu đất rộng có rào xung quanh trông có vẻ là
đồng cỏ nuôi gia súc. Ở mãi đằng xa, tui thấy có mấy con ngựa đang gặm cỏ. Chúng tui
đi dọc theo hàng rào, và một con chó to tướng chạy đến, đuôi vẫy loạn xạ. Nó đứng dựng
lên bám vào Reiko, ngửi hít mặt chị, rồi nhảy cỡn quanh Naoko. tui huýt sáo và nó chạy
đến liếm tay tui với cái lưỡi lòng thòng.
Naoko vỗ về đầu con chó và nói rằng nó là con vật nuôi của khu đồng cỏ này. "Mình
cuộc là nó phải gần hai mươi tuổi rồi," nàng nói. "Răng nó hỏng cả, không ăn nổi cái gì
cứng nữa. Nó ngủ suốt ngày ở trước cửa tiệm, và hễ nghe tiếng chân là chạy ra mừng."
www.ebook4u.vn
Reiko lấy từ ba-lô ra một mẩu pho-mát. Ngửi thấy mùi, con chó nhảy ngay sang chị và ăn
lấy ăn để.
"Mình không còn được thấy anh chàng này lâu nữa đâu," Reiko nói, xoa đầu con chó.
"Giữa tháng Mười họ cho hết ngựa với bò lên xe tải và chở về nhà trại. Chỉ mùa hè chúng
mới được thả cho ăn có ở đây, và họ cũng mở một kiểu tiệm cà-phê nhỏ cho khách du
lịch. Du với chả lịch! Mỗi ngày có độ hai chục dân đi bộ. Này các cậu, ta kiếm cái gì
uống chứ hả?"
"Hay đấy," tui nói.
Con chó dẫn đường đến tiệm cà-phê, một túp nhà nhỏ màu trắng có hiên trước và một cái
biển hiệu bạc phếch hình một cốc cà-phê treo dưới hồỉ nhà. Nó đưa chúng tui lên mấy
bậc thềm rồi nằm dài xuống sàn hiên, hai mắt nheo lại. Khi chúng tui đã ngồi quanh một
cái bàn ngoài hiên đó, một cô gái tóc buộc đuôi ngựa mặc may-ô với quần bò trắng chạy
ra chào hỏi Reiko và Naoko như thể bạn cũ với nhau vậy.
"Đây là bạn của Naoko," Reiko giới thiệu tôi.
"Chào anh!" cô gái nói.
"Chào cô!" tui đáp lại.
Trong khi ba người đàn bà tán dóc với nhau, tui vuốt ve cổ con chó nằm dưới gầm bàn.
Lúc gãi đúng chỗ, nó nhắm mắt và thở dài thật khoan khoái.
"Nó tên gì thế?" tui hỏi cô gái.
"Pêpê."
"Này, Pêpê," tui gọi con chó, nhưng nó không động đậy "Nó nặng tai lắm," cô gái bảo.
"Anh phải nói to lên không thì nó không nghe thấy gì đâu."
"Pêpê!" tui hét to. Con chó mở mắt và sủa lên một tiếng ra đều đã chú ý.
"Không sao, Pêpê," cô gái nói. "Cứ ngủ đi và sống lâu vào nhé." Pêpê lại phủ phục xuống
chân tôi.
Naoko và Reiko gọi sữa lạnh. tui gọi bia.
"Mình vặn đài nghe đi," Reiko nói. Cô gái bật tăng âm rồi dò vào một đài FM. Ban nhạc
Máu, Mồ hôi và Nước mắt đang chơi bài "Bánh Xe Quay."
Reiko có vẻ rất vui. "Nào, chỉ vì cái này mà bọn mình đến đây đấy nhé! Ở nhà không có
đài. Nếu không thỉnh thoảng đến đây thì thật chẳng biết ở bên ngoài họ đang chơi những
www.ebook4u.vn
nhạc gì nữa."
"Cô có ngủ lại đây không?" tui hỏi cô gái.
"Không bao giờ!" cô cười. "Ban đêm ở đây thì buồn chết mất. Mấy anh chăn nuôi cho tui
đi xe về phố và sáng thì tui lại vào." Cô chỉ một cái xe tải hai cầu đậu trước cửa nhà văn
phòng của khu trại ở gần đó.
"Cậu cũng sắp đến kì nghỉ nữa mà, phải không?" Reiko hỏi.
"Vâng, với lại chúng tui cũng sắp đóng cửa chỗ này," cô gái nói.
Reiko mời cô thuốc lá, và họ hút với nhau.
"tui sẽ nhớ cậu đấy," Reiko nói.
"Nhưng tháng Năm tui sẽ trở lại mà," cô gái nói và cười. Trên đài, ban nhạc Cream bắt
đầu chơi bản "Căn phòng trắng". Sau quảng cáo thì đến bài "Hội chợ Scarborough" của
Simon và Garfunkel.
"tui thích bài đó," Reiko nói sau khi đã hết bài.
"tui xem phim đó rồi," tui nói.
"Ai đóng trong đó?"
"Dustin Hoffman."
"tui không biết," chị nói, hơi lắc đầu buồn bã.
"Thiên hạ đổi thay như điên, và tui chẳng còn biết chuyện gì đang diễn ra nữa."
Chị bảo cô gái lấy cho mượn một cái ghi-ta.
"Có ngay," cô ta nói, tắt ngay đài và mang ra một cây ghi-ta đã cũ Con chó nghểnh lên
ngửi ngửi cái đàn.
"Mày không ăn cái này được," Reiko vờ nghiêm giọng. Một cơn gió nồng mùi cổ ào qua
hiên nhà. Núi non trai dài trước mặt chúng tôi, đường viền các ngọn núi hằn sắc nét trên
nền trời.
"Trông giống một cảnh trong The Sound of music," tui nói với Reiko khi chị đang lên
dây đàn.
"Đó là cái gì vậy?" chị hỏi.
www.ebook4u.vn
Chị so dây, dò hợp âm mở đầu của bài "Hội chợ Scarborough". Rõ ràng chị mới thử chơi
bài này lần đầu tiên, nhưng chỉ sau vài lần dò nốt, chị đã có thể chơi một mạch từ đầu đến
cuối. Đến lần thứ ba thì nghe đã thành thạo và thậm chí còn thêm cả vài đoạn luyến láy
điểm xuyết "Tai tốt," chị nháy mắt nói với tôi. "tui có thể chơi bất kì bài gì nếu được
nghe nó ba lần."
Vừa khẽ hát giai điệu, chị vừa chơi lại đầy đủ một hoà tấu của bài "Hội chợ
Scarborough". Ba chún...
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top