lop09hh1n

New Member

Download Tiểu luận Phóng sự báo chí miễn phí





MỤC LỤC
 
LỜI MỞ ĐẦU1
NỘI DUNG2
•Thành phần kết cấu của phóng sự thường có 3 phần8
* Phần mở đầu, còn gọi là phần nêu vấn đề9
* Phần thân bài, còn gọi là phần diễn giải, chứng minh sự tồn tại của vấn đề đã nêu
* Phần kết luận
•Nhìn chung, khi làm phóng sự tác giả cần chú ý những điểm lớn sau đây
•Từ thực tế đó, việc sử dụng ngôn ngữ phóng sự cần chú ý mấy vấn đề sau
* Ngôn ngữ tác giả
* Ngôn ngữ nhân vật14
BÀI PHÓNG SỰ MINH HỌA
Rối ren nhãn mác, nhập nhèm giá cả
Ảnh hưởng đến sức khỏe
 
 



Để tải bản DOC Đầy Đủ thì Trả lời bài viết này, mình sẽ gửi Link download cho

Tóm tắt nội dung:

hư được vẽ ra trước mắt họ với vẻ độc đáo riêng của nó. Phóng sự có ưu thế cung cấp thông tin cho người đọc một cách chi tiết và đầy đủ.
Cũng như mọi thể loại báo chí khác, sự vật, nhân vật được tường thuật, miêu tả trong phóng sự phải đảm bảo tính trung thực của nó. Tác giả không cho phép bịa đặt, hư cấu khi cung cấp thông tin cho công chúng. Miêu tả giúp cho thông tin trong phóng sự được chuyển tải một cách mềm mại, uyển chuyển và dễ đi vào lòng người.
Tuy nhiên, nếu chỉ dừng lại ở bút pháp miêu tả và tường thuật không thôi thì chưa đủ để làm nên một thiên phóng sự hay mà mới chỉ là bìa ghi chép thuần tuý. Do vậy, để có những phóng sự sắc sảo, người viết phải biết kết hợp tính nghị luận ở mức độ nhất định theo lối tả - bình – thuật. Điều này đòi hỏi người viết phải có đủ hiểu biết và kinh nghiệm để xử lý các dữ kiện, đưa ra được những đánh giá đúng có tính định hướng đối với bạn đọc.
Trong phóng sự, “cái tui trần thuật” đóng vai trò rất quan trọng. Xét riêng thể ký báo chí thì chỉ trong thể loại phóng sự “cái tui trần thuật” mới xuất hiện với bề dày và có bản sắc. Đó là cái tui vừa lôgic, lý trí, giàu lý lẽ và trong chừng mực nào đó còn sử dụng sức mạnh của cảm xúc thẩm mỹ. Trong nhiều trường hợp, cảm xúc thẩm mỹ đã trở thành động lực đưa tác phẩm đạt tới những phẩm chất khác lạ. Trong phóng sự, cái tui bao giờ cũng là tác giả chứ không phải là thủ pháp nghệ thuật như trong chuyện ngắn hay tiểu thuyết. Tác giả kể lại rõ rành mạch những sự kiện đã xảy ra với tư cách là người trực tiếp chứng kiến và trình bày sự kiện. Điều đó ấn định kênh giao tiếp giữa tác giả và người đọc. Công chúng luôn có cảm giác có mặt trong từng chi tiết dù là nhỏ nhất và kể lại cho họ toàn bộ những gì tác giả mắt thấy tai nghe. Cái tui - tác giả trong phóng sự vừa là người dẫn chuyện, người trình bày, người lý giải, người kết lối các dữ kiện mà tác phẩm đề cập tới. Ở một khía cạnh khác, “cái tui trần thuật” còn góp phần tạo ra giọng điệu của tác phẩm xuất phát từ đối tượng mô tả và nhằm thêm định đối tượng đó, giọng điệu của phóng sự rất sinh động khi nghiêm túc, lý lẽ, hài hước và khi lại tràn đầy cảm xúc.
Trong bài viết, tác giả phóng sự còn có thể huy động những vốn kiến thức, những hiểu biết khác nhau của mình để bài viết thêm phong phú. Ngoài ra, tác giả còn là người quyết định biết kết hợp các đặc điểm của nhiều thể loại khác nhau để có thể tả tác phẩm của mình một hình hài khác lạ với nhiều phẩm chất độc đáo. Đây cũng chính là cách tác giả trình bày một cách trung thực sống động về một hiện thực. Chính vì cái tui tác giả có ý nghĩa hết sức quan trọng trong tác phẩm phóng sự nên chúng ta luôn được đọc những phóng sự khác nhau của các tác giả khác nhau ngay cả khi họ viết về một đề tài. Văn phong cảm xúc, cách sử dụng các biện pháp khác nhau của mỗi tác giả tạo nên những diện mạo khác nhau cho phóng sự.
Trong lí luận báo chí, từ lâu người ta đã đặc biệt lưu ý đến những phẩm chất văn học của thể loại phóng sự: “Nếu ta hình dung đường ranh giới nối liềon tiểu thuyết với các thể tài báo chí thì cái đường ranh giới đó có lẽ là phóng sự”. Đây là ý kiến được rút ra sau khi tác giả xem xét tính sự kiện của báo chí với tính nghệ thuật trong cách trình bày hiện thực của phóng sự. “Phóng sự thông thường phản ánh sự thưc bằng hình ảnh, qua lối viết bằng hình ảnh. Ta có thể hình dung ra bức tranh xác thực về một khía cạnh nào đó của cuộc sống mà ở đó có phẩm chất tinh thần của con người. Bởi vậy, những phóng sự hay thường toát ra cả ý nghĩa mỹ học”.
Giáo sư Hà Minh Đức cho rằng: “Có quan niệm cho rằng xem ký bao gồm phóng sự là loại thể kết hợp hai yếu tố lịch sử và nghệ thuật. Yếu tố lịch sử là sự thật của cuộc sống với tính xác thực làm đối tượng, và nội dung phản ánh của tác phẩm, yếu tố nghệ thuật là cách và đặc trưng biẻu hiện yếu tố lịch sử. Gọi là văn học, vì những tư liệu đó được trình bày thông qua cách điển hình hoá nghệ thuật. Do đó, trong kí phải đặc biệt tôn trọng tính xác thực của tư liệu về cuộc sống nếu không đực điểm của thể loại sẽ bị xóa nhoà. Mặt khác, cũng phải nhấn mạnh đến tính nghệ thuật. Thiếu tính nghệ thuật những tư liệu đó chỉ là những tư liệu thuần tuý của cuộc sống. Ranh giới cuộc sống và nghệ thuật gắn rất chặt trong ký đến mức độ cuộc sống cũng chính là nghệ thuật. Nhưng cũng không thể đồng nhất giữa cuộc sống và nghệ thuật dễ dẫn đến tính nghệ thuật bị mờ nhạt hay bị gạt bỏ trong tác phẩm kí”.
Từ đó giải thích tại sao lại có sự gần gũi giữa phóng sự và văn học. Phóng sự là thể tài duy nhất có thể trình bày một bức tranh vừa có tính khái quát cao vừa chi tiết vừa cụ thể về một hiện thực đa dạng, bề bộn đồng thời lý giải những vấn đề đặt ra từ hiện thực ấy một cách thoả đáng. Mặt khác, trong tác phẩm phóng sự, tác giả vẫn có thể sử dụng bút pháp vừa là thông tin thời sự vừa thông tin thẩm mỹ để tạo ra giọng điệu đa thanh. Vì thế, khi đọc một tác phẩm phóng sự người ta cứ ngỡ là đọc một tác phẩm văn học. Trong phóng sự “Chúng tui nói bằng ngôn ngữ của tình yêu…” nhà báo Nhật Lệ đã viết: “Đôi mắt đổ bóng tâm linh - tui bỗng nhớ về Tagore với cảm nhận của Người về thế giới của người câm, trong đó không có chỗ cho cái ác ẩn náu, nơi con người có thê mở lòng ra với thiên nhiên vô tận, nơi tâm hồn chân chất, hoang sơ của họ biết rung động và yêu thương trước cái Đẹp. Đằng sau mỗi cuộc đời âm thầm không có ngôn ngữ, còn có cánh cửa mở ngỏ ra một thế giới khác, trong đó, ai có thể đọc thấu được những khát khao của họ, mơ ước thoát khỏi sự cách biệt với xã hội và đánh mất những mặc cảm về thân phận, để có được những niềm vui hồn nhiên”.
Phẩm chất văn học trong phóng sự không phải là cách tác giả thêm thắt vào trong tác phẩm mà phẩm chất đó tồn tại ngay trong hiện thực. Đặc biệt là trong giai đoạn hiện nay có biết bao nhiêu là sự kiện, cuộc đời đầy kịch tính, đầy sống động. Bởi vì theo như Bô-rít Pô-lê-vôi thì: “Cuộc sống của chúng ta muôn hình muôn vẻ như thế, biết bao nhiêu sự việc đã xảy ra, thực ra cũng không cần thiết phải hư cấu, thêm thắt tô vẽ gì thêm nữa”.
Hiện thực là cái nôi cho mọi sự sáng tạo. Mô tả được hiện thực điển hình đúng với phẩm chất tinh thần và bộ mặt của nó,nghĩa là tác phẩm đã tiếp cận đến những phạm trù thẩm mỹ. Vì thế, hiện thực cuộc sống là miền đất cung cấp dồi dào những đề tài cho phóng sự. Từ chuyện nhỏ như cuộc đới phu kéo xe đến chuyện lớn như cuộc Cách mạng tháng Mười rung chuyển cả thế giới, thay đổi cả một chế độ chính trị đều là những đề tài hấp dẫn đối với phóng sự. Trong tác phẩm phóng sự, đối tượng miêu tả càng điển hình bao nhiêu, tác phẩm càng có khả năng tiếp cận với những phẩ...
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top