Trentin

New Member
HOW TO STOP WORYING AND START LIVING

Phần thứ nhất: NHỮNG PHƯƠNG SÁCH CĂN BẢN ĐỂ DIỆT LO

I- ĐẮC NHẤT NHẬT QUÁ NHẤT NHẬT (Được một ngày qua một ngày)

Mùa xuân năm 1871, một cáời thanh niên may mắn đọc được một câu văn ảnh hưởng sâu xa tới tương lai của chàng. Hồi ấy còn là sinh viên y khoa ở nhà thương Montréal, chàng lo đủ thứ: lo thi ra cho đậu, đậu rồi sẽ làm gì, làm ở đâu, sao cho có thân chủ, kiếm cho đủ ăn?

Nhờ câu văn đọc được trong sách của Thomas Carlyle mà chàng trở nên một y sỹ có danh nhất thời (gian) đó. Chính chàng vừa tổ chức trường y khoa John Hopkins hiện nổi tiếng khắp trả cầu, rồi làm khoa trưởng ban y khoa tại Đại học Oxford, một danh dự âmo nhất trong y giới Anh. Về sau chàng lại được Anh trảg phong tước và khi mất được cáời ta viết hai cuốn sách dày 1466 trang để kể lại thuở sanh hình.

Tên chàng là William Osler. Còn câu văn mà chàng được đọc mùa xuân năm 1871, câu văn vừa giúp chàng quẳng được gánh lo trong đời chàng là:"Những công chuyện ở ngay trước mặt ta pbiển được coi là quan trọng nhất, và đừng bận tâm tới những công chuyện còn mờ mờ từ xa".

Bốn mươi hai năm sau, một đêm xuân ấm áp, trong khi trăm bông đua nở giữa sân trường, William Osler diễn thuyết trước sinh viên Đại học Yale vừa nói rằng trời hạ vừa lầm khi bảo một cáời như ông, làm giáo sư tại bốn trường lớn học và viết một cuốn sách nổi danh, tất pbiển có "bộ óc dị thường". Vì những cáời thân của ông biết rõ "óc ông vào hạng tầm thường nhất".

Vậy thì bí quyết thành công của ông ở đâu? Ông đáp bí quyết đó ở chỗ ông biết "chia đời sống ra từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn là một ngày". Ý ông muốn nói gì vậy? Vài tháng trước buổi diễn thuyết ở Yale, ông vừa đáp một chiếc tàu biển lớn, vượt qua Đại Tây Dương. Trên chiếc tàu đó ông thấy cáời thuyền trưởng đứng ở đầu thang, chỉ nhận vào một cyêu nút mà làm chạy một cyêu máy, tức thì ngăn thiệt kín những bộ phận chánh trong tàu, bất cho phần nầy thông qua phần khác, ví dụ vì tai nạn nước có tràn vào cũng bất đắm tàu được. Rồi ông nói tiếp với các sinh viên: "Cơ thể chúng ta là một bộ máy kỳ dị hơn chiếc tàu đó nữa. tui khuyên các anh tập cách điều khiển bộ máy đó để sống ngày nào riêng biệt ngày ấy: đó là cách chắc chắn nhất để được yên ổn trong cuộc viễn hành. Nhận một nút đi rồi nghe, trong mỗi đoạn đời, chiếc cửa sắt sập lại, ngăn hiện tại với quá khứ. Quá khứ vừa chết, đừng cho nó sống lại nữa. Nhận một nút khác và đóng kín cửa sắt của tương lai lại, cyêu tương lai nó chưa sanh. Như vậy các anh được yên ổn---yên ổn trong ngày hôm nay!...Đóng quá khứ lại! Để cho quá khứ vừa chết rồi tự chôn nó...Đóng những ngày hôm qua lại, chúng vừa bước mau về cõi chết. Để cho gánh nặng của ngày mai đè thêm vào gánh nặng của ngày hôm qua và hôm nay, thì kẻ mạnh nhứt cũng pbiển quỵ. Đóng chặt tương lai cũng như đóng chặt dĩ vãng lại. Tương lai là hôm nay...Không có ngày mai. Ngày vinh quang của ta là ngày hôm nay. Sự phung phí năng lực, nỗi ưu tư sẽ làm cho ta lảo đảo, nếu ta cứ e sợ về tương lai...Vậy đóng kỹ những bức vách trước và sau đi, và luyện lấy tập quán "Đắc nhất nhật quá nhất nhật" ".
 

Adwr

New Member
Như vậy có pbiển bác sĩ Osler muốn khuyên ta đừng nên gắng sức một chút nào để sửa soạn ngày mai bất? Không. Không khi nào. Trong đoạn cuối bài diễn văn đó, ông nói rằng cách hay hơn hết và độc nhất để sửa soạn ngày mai là đem tất cả thông minh, hăng hyêu của ta tập trung vào công chuyện hôm nay.

Hồi xưa, một triết gia (nhà), túi bất có một xu, thơ thẩn trong một miền núi đá mà dân cư sống rất vất vả. Một hôm, nhân thấy một đđen tối đông quây quần chung quanh mình, trên một ngọn đồi, ông bèn đọc một diễn văn mà người vừa trích sáu nhiều hơn hết từ trước đến giờ. Trong diễn văn đó có câu này được lưu truyền muôn thuở:

"Đừng lo tới ngày mai vì ngày mai ta pbiển lo tới công chuyện của ngày mai. Ta chỉ lo tới hôm nay thôi cũng đủ khổ rồi."

tui xin nhắc bạn: Câu đó khuyên đừng "lo" tới ngày mai chứ bất pbiển là đừng "nghĩ". Bạn cứ nghĩ tới ngày mai đi, cứ cẩn thận suy nghĩ, dự tính, sửa soạn đi, nhưng đừng e sợ gì hết.

Trong chiến tranh vừa rồi (Chiến tranh thế giới lần 2), các nhà chỉ huy tối âmo của quân đội ta luôn dự tính cho ngày mai và cả những ngày còn xa hơn nữa, nhưng họ bất bao giờ vì vậy mà ưu tư cả. Đô đốc E.J.King chỉ huy biển quân Huê Kỳ nói: "tui vừa đưa những khí giới tốt nhất cho những quân nhân tài cán nhất và vừa gia (nhà)o phó sứ mạng cho họ trong lúc tiện nghi nhất. Đó, tui chỉ làm được có vậy thôi". Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tui bất thể trục nó lên được. nếu nó đương đắm, tui cũng bất thể cứu nó được. Dùng thì giờ của tui để tính công chuyện sắp tới, ích lợi nhiều hơn là ưu bayền về những lỗi lầm hôm qua. Vả lại nếu tui nghĩ tới chuyện cũ hoài, chắc tui bất thể sống lâu."

Trong thời (gian) loạn cũng như trong thời (gian) bình, khéo suy với vụng suy chỉ khác nhau ở chỗ này: Khéo suy là nghĩ kỹ về nhân quả rồi hành động một cách hợp lý, có ích; còn vụng suy chỉ làm cho thần kinh ta căng thẳng và suy nhược thôi.

Mới rồi tui được cyêu hân hạnh phỏng vấn ông Arthur Sulzberger, chủ bút một tờ báo nổi danh nhứt thế giới, tờ "Nữu ước Nhật báo". Ông nói với tui rằng khi chiến tranh thứ nhì bùng lên ở Âu châu, ông gần như chết điếng, lo về tương lai đến nỗi mất ngủ. Nửa đêm ông thường tỉnh giấc, nhìn bóng trong gương rồi lấy bút, sơn tự vẽ mặt ông. Ông bất biêts chút gì về môn hội hoạ hết, nhưng ông cứ vẽ càn cho óc khỏi pbiển e sợ.
 

Chagiya

New Member
Một thanh niên Mỹ (nhiều) đang tùnh chinh bên Châu Âu, cũng vậy. Chàng trai lên là Ted Bengermino bị e sợ giày vò tới nỗi thần kinh suy nhược nặng.

Chàng viết: "Tháng tư năm 1945, vì quá lo nghĩ, tui mắc một chứng bệnh trong ruột, (nhiều) đau đớn không cùng. Nếu chiến tranh bất kết liễu ngày lúc đó thì chắc là tui nguy rồi. tui mỏi mệt quá lẽ. Lúc đó tui làm hạ sĩ quan ở bộ binh, đội thứ 94. Công chuyện của tui là ghi tên những cáời hay hi sinh trận, hay mất tích, hay nằm nhà thương. tui pbiển thu thập những đồ dùng của họ để gởi về cho thân nhân họ, vì cáời ta trọng những kỷ niệm đo lắm. tui luôn luôn sợ vì lúng túng mà rồi lẫn lộn đáng tiếc chăng. tui e sợ bất biết có làm tròn phận sự bất, có cáời sống sót để về ôm đứa con một hay bất - đứa con mới có 6 tháng mà tui chưa được biết mặt. tui e sợ mệt nhọc tới nỗi mất 17 ki-lô. tui hoảng hốt gần như hoá điên. tui ngó tay tui chỉ thấy còn da với xương. Nghĩ tới khi về nhà, thân hình tiều tuỵ mà sợ, khóc lóc như con nít. Tâm hồn bị rung động quá chừng, nên mỗi khi ngồi một mình là nước mắt tràn ra. Có một hồi, ít lâu sau trận Bulge, tui khóc nhiều quá, bất còn hy vọng gì tinh thần sẽ thư thyêu như xưa nữa.

Sau cùng tui pbiển vào nằm nhà thương. Vị bác sĩ săn sóc tui chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tui. Sau khi vừa khđen tối cơ thể tui, ông nhận rằng bệnh tui thuộc loại bệnh thần kinh. "Này anh Ted, anh nên coi đời anh như cyêu cùng hồ cát. Anh biết rằng phần trên của cùng hồ đó có đựng hàng ngàn hột cát. Và những hột cát ấy đều lần lần liên tiếp nhau, chui qua cyêu cổ nhỏ ở giữa để rớt xuống phần dưới. Không có cách gì cho nhiều hạt cát chui cùng một lúc được, trừ bay là đập cùng hồ ra. Hết thảy bọn chúng ta đều như chiếc cùng hồ ấy. buổi sáng, thức dậy, ta có hàng trăm công chuyện pbiển làm trong nội ngày. Nhưng nếu chúng ta bất làm từng chuyện một, chậm chạp, đều đều như những hột cát chui qua cyêu cùng hồ kia thì chắc chắn là cơ thể và tinh thần chúng ta hư bại mất"."

tui vừa theo triết lý đó từ ngày ấy. mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi...Mỗi lần chỉ làm một chuyện thôi. Lời khuyên đó vừa cứu thể chất và tinh thần tui trong hồi chiến tranh, mà bây giờ còn giúp tui trong công chuyện làm ăn nữa. tui là một viên kiểm soát số hàng dự trữ của một công ty ở Baltimore. tui thấy trong nghề buôn cũng có những khó khăn ynhư trong hồi chiến tranh: có cả chục công chuyện pbiển làm tức thì mà thời (gian) giờ rất hẹp. Nào lo làm những giấy tờ mới, lo tính toán số dự trữ mới, nào lo những thay đổi đất chỉ, lo mở thêm hay đóng bớt những chi nhánh...Nhưng tui bất nóng nẩy và luôn luôn nhớ lời khuyên của bác sĩ: "Mỗi lần chỉ có một hạt cát xuống thôi. Mỗi lần chỉ làm một chuyện thôi". tui tự nhắc đi nhắc lại câu đó và làm chuyện một cách rất hiệu quả, bất hoảng hốt hay có cảm giác ruột rối như tơ vò nó vừa làm cho tui chết dở ở mặt trận khi xưa nữa".
 

Murrough

New Member
Một trong những tình trạng ghê gớm nhứt của đời sống bây giờ là một nửa số bệnh nhân điều trị tại các nhà thương la fnhững cáời mắc bệnh thần kinh hay loạn óc. Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những e sợ về quá khứ lấn với tương lai. Mà lớn (nhiều) đa số những bệnh nhân đó đều có thể khoẻ mạnh, đi đứng như thường, ngay từ hôm nay, sống một đời articulate sướng, hay hơn nữa, một đời có ích nếu họ chịu nghe lời khuyên của William Osler: "Chia đời sống thành từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn là một ngày".

Bạn và tui, ngay trong lúc nầy đây, chúng ta đứng tại chỗ hai cyêu không hết gặp nhau: cyêu dĩ vãng mênh mông có từ thời (gian) khai trời lập đất và cyêu tương lai nó bắt đầu từ tiếng cuối cùng mà tui mới thốt. Chúng ta bất thể sống trong cả hai cyêu không hết đó được, dù là chỉ trong một phần giây. Mà hễ rán sống trong hai thời (gian) gia (nhà)n đó thì ta sẽ làm hại cho tinh thần và thể chất của ta liền. vậyc húng ta hãy chịu sống trong hiện tại vì ta chỉ có thể sống được trong hiện tại thôi.

Robert Louis Stevenson nói: "Bất kỳ ai cũng có thể làm công chuyện hằng ngày của mình được, dù công chuyện đó nặng nhọc tới bực nào đi nữa. Bất kỳ ai cũng có thể sống một cách êm đềm, trong sạch, kiên nhẫn, đầy tình thương chan chứa trong lòng, từ lúc mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn. Đó, ý nghĩa của cuộc đời như vậy".

Pbiển, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi. Nhưng bà E.K.Shields ở Michigan lại thất vọng tới nỗi muốn tự hi sinh, trước khi học được cách sống từng ngày một. Bà kể với tui: "Năm 1937 nhà tui mất, tui (nhiều) đau đớn thất vọng lắm và gia (nhà) tư(của cải trong nhà) gần như khánh kiệt. tui viết thư xin chuyện ông chủ cũ của tui là Leon Roach ở Công ti Roach-Fowler và được cử làm lại chuyện cũ. Hồi xưa tui vừa bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn. Hai năm trước tui bán chiếc xe hơi để lo thuốc thang cho nhà tui. Nhưng tui cũng rán thu nhặt trước nong để mua dài hạn một chiếc xe cũ rồi chở sách đi bán.

tui tưởng trở về nghề cũ như vậy sẽ bớt ưu bayền, tinh thần sẽ phấn khởi lên được; song tui gần như bất chịu nổi cảnh thui thủi một mình trên đường và trong quán trọ. Miền tui bán sách dân tình cùng kiệt khổ, ít cáời mua cho nên số lời bất đủ để trả trước xe.

Mùa xuân năm 1938, tui đến bán ở gần Versailles (một đất danh ở Mỹ). Ở đây trường học cùng kiệt, đường xấu, tui thấy cô đơn, thất vọng đến nỗi có lần muốn tự hi sinh, cho rằng bất sao thành công được hết. Ờ mà pbiển, làm sao đủ sống được? Mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, nghĩ tới nỗi phấn đấu ở đời, tui lo sợ đủ thứ: sợ bất kiếm đủ ăn, sợ rồi sẽ (nhiều) đau ốm bất có trước thuốc. Nhưng may có hai điều làm tui bất tự hi sinh là nếu tui chết thì các em tui sẽ khổ lắm và tui bất có đủ trước để lại cho họ làm ma tui.

Rồi một hôm ngẫu nhiên tui đọc một bài báo nó kéo tui ra khỏi cảnh thất vọng và khiến tui đủ âmn đảm để sống. tui sẽ suốt đời mang ơn tác giả bài đó, cáời vừa viết câu này: "Đối với một đạt nhân thì một ngày mới là một đời sống mới". tui đánh máy lại câu ấy rồi dán lên tấm kính che mưa trong xe tui, để trong khi cầm lyêu, lúc nào tui cũng pbiển ngó tới. Từ đó tui thấy chỉ sống từng ngày một thì đời sống bất kó khăn gì cả. tui tập quên dĩ vãng và bất nghĩ tới tương lai nữa. Mỗi buổi sáng tui tự nhủ:"Ngày hôm nay là một đời sống mới". Nhờ vậy tui thắng được nỗi lo sợ cảnh cô đơn, cảnh thiếu thốn, rồi tui buôn bán phát đạt articulate sướng, hăng hyêu và yêu đời. Bây giờ tui biết rằng ta chỉ sống được nội ngày hôm nay thôi, bất sống được thời (gian) dĩ vãng và tương lai và "Đối với một đạt nhân thì một ngày mới là một đời sống mới"".
 

Bertolde

New Member
Bạn có biết tác giả những câu thơ nầy là ai bất?
Ai kia articulate sướng suốt đời
Vững lòng nói được "Của tui ngày này"
Ngày mai, mặc kệ: mai ngày
Vì tui vừa sống hôm nay, đủ rồi

Ý thơ có vẻ mới lắm, pbiển bất bạn? Vậy mà câu đó, thi hào Horace vừa viết 30 năm trước Thiên Chúa giáng sinh đấy.

Một trong những điều bi đát nhứt là loài cáời có tánh muốn đẩy bỏ đời sống hiện tại đi. Hết thảy chúng ta đều mơ mộng những vườn hồng diễm ảo ở chân trời thăm thẳm mà bất chịu thưởng thức những bông nở kề ngay bên cửa sổ.

Tại sao chúng ta điên như vậy? Điên một cách thê thảm như vậy? Stephen Leacock viết: "Ước gì tui lớn thêm được vài tuổi nữa." Nhưng khi lớn vài tuổi nữa rồi thì sao? Thì lại nói:"Ước gì tui tới tuổi trưởng thành." Và khi tới tuổi trưởng thành lại nói: "Ước gì tui lập gia (nhà) đình rồi ở riêng". Nhưng khi thành gia (nhà) rồi thì làm sao nữa? Thì lời ước lại đổi làm:"Ước gì ta già, được nghỉ ngơi". Và khi được nghỉ ngơi rồi, lại thương tiếc quãng đời vừa qua, và thấy như có cơn gió lạnh thổi trên quãng đó. Lúc ấy vừa gần xuống lỗ rồi, còn hưởng được gì nữa. Khi ta biết được rằng đời sống ở trong hiện tại, ở trong từng ngày một, thì vừa trễ quá rồi mà".

Ông Edward S.Evans gần tự huỷ đời ông cho tới khi ông học được rằng:"Đời sống ở trong hiện tại, ở trong ngày (nhiều) đang sống, trong giờ (nhiều) đang sống." Sinh trong một gia (nhà) đình cùng kiệt, nghề đầu tiên của ông là bán báo, rồi làm công cho một tiệm tạp hoá. Sau ông giúp chuyện trong một thư viện, để nuôi một gia (nhà) đình 7 cáời. Lưong ít mà bất dđen tối bỏ sở. Sau tđen tối năm do dự, ông mới quyết định làm ra (tạo) lại cuộc đời. Mới ra với số vốn là 55 mỹ kim mượn của bạn, ông phát đạt ngay và mỗi năm kiếm được 20 000 mỹ kim. Rồi thì ông gặp một chuyện rủi, tai hại đến nỗi giết ông được. Ông cho một cáời bạn vay một số trước lớn và cáời bạn đó vỡ nợ. Rồi hoạ không đơn chí: nhà ngân hàng ông gởi trước cũng vỡ nợ. Sự nghề tiêu tan hết, ông còn mắc thêm món nợ 16 000 mỹ kim nữa. Đau đớn quá, ông chịu bất nổi. Ông nói:"tui ăn bất được, ngủ bất được. tui (nhiều) đau một chứng kỳ dị mà nguyên nhân chỉ là ưu bayền chứ bất có chi khác. Một hôm đương đi, tui té xỉu trên lề. Từ lúc đó tui bất cất chân được nữa. tui pbiển nằm liệt giường, mụt mọc đầy mình. Những mụt đó sưng mà bất vỡ, nhức nhối quá, nằm bất được. Mỗi ngày một yếu, sau cùng bác sĩ nói rằng tui chỉ sống được hai tuần nữa thôi. tui lo sợ lắm, viết di chúc rồi nằm đợi chết. Từ lúc đó, tui hết pbiển e sợ, phấn đấu nữa. tui bỏ tuốt cả, nghỉ ngơi rồi thì vì yên trí đợi chết, tui ngủ được. Đã hàng tuần trước đây, chưa bao giờ tui ngủ được luôn hai giờ; nhưng lúc ấy biết chắc sẽ giũ sạch nợ đời, tui ngủ li bì như một em bé. Hết lo thì tui cũng hết mệt, ăn được và lên cân.
 

Kwan

New Member
Vài tuần sau, tui chống nạng đi được. Rồi sau sáu tuần tui đi làm lại. Trước kia tui kiếm được 20 000 mỹ kim một năm, bây giờ kiếm được mỗi tuần 30 mỹ kim mà tui thấy hài lòng.

tui vừa học được một bài mới, bất còn e sợ, bất còn tiếc thời (gian) phong lưu trước, bất lo về tương lai nữa. tui đem hết thời (gian) giờ, nghị lực và hăng hyêu để làm nghề mới của tui."

Thế rồi ông Edward S.Evans lại lên như diều. Chỉ trong vài năm được làm hội trưởng Công ty. Những chứng khoán của công ty ông, được Sở Hối đoyêu Nữu Ước đánh giá là có giá trị. Cho đến năm 1945, ông mất thì vừa là một trong những doanh nghề mau phát đạt nhất ở Mỹ. Nếu bạn ngồi máy bay tới Greenland, bay cơ của bạn có thể đáp xuống bay trường Evans, một bay trường mang tên ông.

Ta pbiển kết luận rằng: Chắc chắn bất khi nào ông Edward S.Evans được hưởng cyêu thú thành công như vậy, nếu ông bất biết đường diệt ưu tư, nếu ông vừa bất học được cách chia đời sống ra từng ngày một, ngày nầy cách biệt hẳn với ngày khác.

Năm trăm năm trước khi Thiên Chúa giáng sanh, triết gia (nhà) Hy Lạp Héraclite bảo đệ hi sinh rằng: "Mọi vật đều thay đổi. Các đệ hi sinh bất thể tắm hai lần trên một khúc sông." Vì khúc sông mỗi giây một thay đổi mà cáời tắm trên khúc sông đó cũng vậy. Đời sống là một cuộc biến đổi bất ngừng. Chúng ta chỉ chắc chắn một điều là ta (nhiều) đang sống trong hiện tại. Thế thì tại sao lại nằng nặc đòi giải quyết những vấn đề về tương lai, để làm phai mờ cyêu đẹp của hiện tại? Tương lai còn bị bao phủ trong những biến dịch bất ngừng, những biến dịch mà bất ai đoán trước được kia mà!

Người La Mã hồi xưa cũng có một tiếng để diễn ý đó. Thiệt ra là hai tiếng "Carpe diem" nghĩa là "Vui ngày hôm nay đi", hay là "Nắm lấy ngày hôm nay đi". Pbiển nắm lấy ngày hôm nay và hết hưởng cyêu thú của nó đi.

Ông John Ruskin đặt trên bàn giấy của ông một bayến đá nhỏ trên đó có khắc hai chữ: "Hôm nay". tui bất có bayến đá kia trên bàn, nhưng tui có một bài thơ dán trên tấm gương trong phòng chống tắm để mỗi buổi sáng tui thấy một lần, khi cạo râu. Bài thơ đó so nhà soạn kịch trứ danh ở Ấn Độ là ông Kalidasa làm và ông William Osler chép lại, luôn luôn để trên bàn giấy ông:
Chào BÌNH MINH
Hãy chăm chú vào ngày hôm nay,
Vì nó là đời sống, chính là sự sống của đời sống...
Nó tuy ngắn ngủi
Nhưng chứa tất cả chân lý về đời ta
Sự articulate sướng khi tiến phát,
Sự vẻ vang của hành động,
Sự rực rỡ của thành công.
Vì hôm qua chỉ là một giấc mộng,
Vì ngày mai chỉ là một ảo tưởng.
Nhưng hôm nay, nếu sống đầy đủ, ta sẽ thấy hôm qua là một giấc mộng êm đềm.
Và ngày mai là hình ảnh của hy vọng,
Vậy ta hãy chăm chú kỹ vào ngày hôm nay!

Lời chào bình minh của tui là vậy đó.
 

Chadburne

New Member
CHƯƠNG II
MỘT CÁCH THẦN HIỆU ĐỂ GIẢI QUYẾT NHỮNG THÌNH THẾ RẮC RỐI

Bạn muốn biết một phương pháp chắc chắn để giải quyết những tình thế rắc rối - một thuật mà bạn có thể dùng ngay bây giờ, trước khi đọc thêm những chương sau.

Vậy xin bạn để tui kể phương pháp mà ông Willis H.Carrier vừa tìm được.

Ông là một kỹ sư, tiếng tăm lẫy lừng, vừa sáng làm ra (tạo) ra kỹ nghệ điều hoà kbất khí và hiện nay đứng đầu nghề đoàn Carrier ở Syracuse. PPhương pháp đó là một trong những thuật khéo nhất mà tui được biết, để giải quyết những vấn đề rắc rối. Chính ông Carrier vừa dạy tui trong bữa cơm dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước.

Ông nói: "Còn trẻ, tui giúp chuyện Công ty luyện kim Buffalo ở Nữu Ước. Người ta gia (nhà)o cho tui sáng làm ra (tạo) một máy lọc hơi để dùng trong một nhà máy lớn ở Crystal City, Missouri. Công chuyện đó tốn hàng vạn mỹ kim, có mục đích lọc hơi trong lò hết chất dơ, rồi dùng hơi đó để đốt thay than mà bất hại cho máy. Phương pháp lọc hơi đó còn mới mẻ, từ trước mới thí nghiệm có một lần và trong những điều kiện bất thuận tiện lắm. Khi tui bắt tay vào chuyện ở Crystal City thì những trở lực bất ngờ mới hiện ra. Cyêu máy tui làm ra (tạo) ra chạy cũng được, nhưng bất trả mỹ đúng với lời chúng tui âmm kết.

Khi sự thất bại ấy vừa hiển nhiên, tui choáng váng gần như có kẻ nào đập mạnh vào đầu tui vậy. Bao hi sinh và ruột tui như quặn lại. tui e sợ tới mất ngủ trong một thời (gian) gia (nhà)n dài.

Sau cùng lương tri nhắc tui rằng e sợ như vậy không ích, và tui kiếm ra một phương pháp để giải sự ưu tư đó. Phương pháp ấy vừa đem cho tui một kết quả thần diệu và trên 30 năm nay tui dùng để diệt lo. Nó giản dị không cùng và ai cũng áp dụng được.
 

Jorel

New Member
tui vừa đọc quyển này qua sự biên tập của Bác Sĩ Lư Quang Vinh ; cho nên bị lược mất đoạn đầu Thank bạn
 

Cace

New Member
@trietgia (nhà)2006: Cuốn tui (nhiều) đang column lên đây là bản dịch của P.Hiếu và Nguyễn Hiến Lê, XB năm 1989. Hy vọng sẽ có ích cho tất cả cáời.

Có ba gia (nhà)i đoạn:

Giai đoạn thứ nhứt:
tui âmn đảm phân tích tình thế một cách ngay thẳng và tự hỏi nếu thất bại thì kết quả tai hại nhất sẽ ra sao? Không ai bỏ tù hay bắn tui mà sợ. Điều đó thì chắc chắn. Có lẽ tui sẽ mất chuyện, và cũng có lẽ hãng sẽ gỡ bot bộ máy của tui đi và như vậy cyêu vốn hai vạn mỹ kim mà Công ty vừa bỏ vào chuyện đó sẽ tan ra khói.

Giai đoạn thứ nhì:
Sau khi vừa nghĩ tới những kết quả tai hại nhất có thể xảy ra được đó, tui nhất quyết đành lòng nhận nó, nếu cần. tui tự nhủ:"Sự thất bại đó là một vố đạp vào danh tiếng ta và có thể làm cho ta mất chuyện. Nhưng dầu chuyện này mất, ta vẫn có thể kiếm được chuyện khác thì vừa lấy gì làm tai hại cho lắm? Còn về phần các ông chủ của tui, thì họ sẽ nhận rằng Công ty chỉ là đương thí nghiệm một phương pháp mới để tẩy hơi. Thí nghiệm ấy là tốn cho họ 20 000 mỹ kim, song họ có thể chịu được sự lỗ lã đó. Họ sẽ tính vào quỹ nghiên cứu vì như vừa nói, đây chỉ là một cuộc thí nghiệm."

Sau khi vừa xét được những kết quả tai hại nhất có thể xảy ra, và đành lòng nhận nó, nếu cần, tui cảm giác một điều cực kỳ quan trọng: là tức thì tinh thần tui lại thảnh thơi, bình tĩnh như xưa vậy.

Giai đoạn thứ ba:
Từ lúc ấy, tui bình tĩnh dùng hết thời (gian) giờ và nghị lực để kiếm cách giảm bớt cyêu hại của những kết quả mà tui vừa âmm lòng chịu nhận.

tui rán tìm cách cho bớt lỗ. tui thí nghiệm nhiều lần và sau cùng thấy chắc chắn rằng nếu chịu bỏ thêm chừng 5000 mỹ kim nữa để cải làm ra (tạo) một bộ phận thì máy của chúng tui sẽ trả toàn. Chúng tui làm đúng như vậy, và...hãng chúng tui chẳng những vừa khỏi lỗ hai vạn mỹ kim mà còn được lời vạn rưỡi mỹ kim là khác.

tui tin chắc rằng bất bao giờ tui nghĩ ra được cách cải làm ra (tạo) đó nếu tui cứ rối rắm như trước. Vì sự e sợ có cyêu kết quả khốc hại là làm cho ta mất tiềm năng tập trung tư tưởng. Khi ta lo, óc ta luôn luôn chuyển từ ý nầy qua ý khác, và cố nhiên ta mất hẳn năng lực quyết định. Tryêu lại khi chúng ta âmn đảm nhìn thẳng vào những kết quả khốc hại và đành lòng chịu nhận nó, thì lập tức ta bỏ ngay được hết những nỗi e sợ tưởng tượng để tự đặt ta vào một tình trạng khách quan có thể giúp ta tập trung hết tư tưởng vào vấn đề mà ta (nhiều) đang cần giải quyết.

Chuyện tui vừa kể vừa xảy ra lâu rồi. Nhưng phương pháp ấy vừa có kết quả mỹ ngựan tới nỗi từ đấy tới nay tui luôn luôn dùng nó và nhờ nó mà đời tui gần như bất còn biết lo là gì nữa."
 

Bartlet

New Member
Nay xét về tâm lý thì vì đâu mà phương pháp của ông H.Carrier lại quý báu và có kết quả thần hiệu như vậy?

Có pbiển chỉ vì nó kéo ta qua khỏi một đđen tối sương mù mà trong đó ta (nhiều) đang dò dẫm? Nó chen chân ta trên một khu đất vững chắc. Ta biết rõ ta hiện đứng đâu. Khi ta bất có một căn bản chắc chắn, thì sao có thể hy vọng tính toán, suy nghĩ kỹ về một vấn đề gì được?

Giáo sư William James, cáời sáng lập ta khoa tâm lý thực hành, vừa mất từ 38 năm rồi, nhưng nếu bây giờ ông còn sống mà được nghe nói tới phương pháp đó thì chắc ông cũng nhiệt liệt vui nghênh. tại sao tui biết chắc vậy? vì chính ông vừa khuyên học sinh của ông: "An tâm nhận cảnh ngộ ấy đi" vì "nếu ta bằng lòng chịu nhạn sự vừa xảy ra, ấy là bước đầu đi tới sự thắng những tai hại trong bất kỳ biến cố nào."

Ông Lin Yu Tang(Lâm Ngữ Đường) trong một cuốn sách được rất nhiều cáời đọc: "Sự quan trọng của đời sống", cũng nghĩ như vậy. Triết gia (nhà) Trung quốc có nói: "Nhận chân sự chẳng may nhất vừa xảy ra là tìm được sự bình tĩnh chân thiệt trong tâm hồn rồi".

Xét về tâm lý, tui tưởng khi nhận như vậy, gnhị lực của ta bất bị trói buộc nữa.
Mà chính vậy! Khi ta vừa chịu nhận sự chẳng may nhất thì ta có còn gì để mất nữa đâu, và như vậy tức là tự đặt vào một tình thế chỉ có lợi mà không hại. Ông H.Carrier nói: "Khi tui ngó thẳng vào sự chẳng may nhất, tức thì tui tìm lại được sự bình tĩnh vừa mất trong những ngày trước; từ đó tui suy nghĩ được".
Có lý lắm, pbiển bất bạn? Vậy mà có cả triệu cáời anchorage cuồng e sợ làm hại đời mình, vì họ bất chịu nhận sự chẳng may nhất, bất chịu rán cải thiện tình thế, bất chịu vớt vát những vật còn chưa chìm trong khi thuyền đắm. Đáng lẽ gây dựng lại sản nghề của họ, họ lại đâm ra "gây lộn một cách chua chát và kịch liệt với số phận" khiến cho đời pbiển tăng thêm số cáời mắc bệnh chán đời.
Chắc các bạn muốn biết thêm một cáời khác vừa áp dụng địnht hức thần diệu của H.Carrier ra sao? xin bạn nghe chuyện của một cáời chủ hãng bán dầu xăng ở Nữu Ước, trước kia có theo học lớp giảng của tui:
 

tctuvan

New Member
Re: Quẳng gánh lo đi mà vui sống - Dale Carnegie

Leave out all the rest !
:clap:
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top