Nhặt xong, nàng ngẩng mặt lên, hài lòng:
- Nào, bây giờ giỏ của tui có nhiều hơn của chú bất nào !
Takezo đỏ mặt lẩm bẩm:
- Muộn rồi, về thôi !
- Chú giận vì thua cuộc chứ gì ?
Nói đoạn Akemi chạy xuống đồi, bước chân thoăn thoắt như bước chân trĩ.
Đến lưng chừng đồi, đột nhiên nàng khựng lại, lộ vẻ sợ hãi. Một người to lớn như trái núi đang bước những bước dài từ một chỗ rẽ đi tới. Gặp Akemi hắn trừng mắt nhìn. Vẻ hung dữ như dã thú của hắn làm cô bé rùng mình:
lông mày chổi xể xếch ngược, môi dày, răng vổ, kiếm nặng giắt ngang lưng, giáp sắt, áo da thú, tất cả đều mang vẻ man rợ của một kẻ chỉ biết có luật rừng để tranh sống. Hắn đến gần cô gái, nhe hàm răng cải mả ra cười và nói như bò rống:
- Akemi !
Mặc dầu hắn cười, Akemi cũng bất khỏi sợ hãi.
- Akemi ! Con mẹ xinh đẹp của mày có nhà bất ?
Hắn hỏi, vẻ giễu cợt.
Akemi đáp lí nhí:
- Dạ có.
Hắn làm bộ lễ phép:
- Vậy tao nhờ mày chút việc. Làm ơn giúp tao được bất ?
- Dạ được.
Giọng hắn đanh lại:
- Bảo mẹ mày đừng có qua mặt tao. Tao sẽ đến lấy phần đấy nghe chưa ?
Akemi lặng thinh.
- Đừng tưởng tao bất biết. Người mua hàng vừa nói hết với tao ! Còn mày nữa, tao cá là mày cũng đến Sekigahara, đúng không, nhỏ ?
Akemi phản đối yếu ớt:
- Đâu có.
- Vậy được ! Nhắn mẹ mày như thế. Nếu cứ tiếp tục, tao tống cổ ra khỏi nơi này đấy !
Hắn giận dữ đứng nhìn Akemi một lúc, rồi nặng nề lê bước về bãi lầy phía dưới chân núi. Takezo trông theo, quay lại hỏi cô bé:
- Thằng đó là ai vậy ?
Mặt tái mét, Akemi run rẩy đáp:
- Tsujikaze Tenma ở thôn Fuwa.
Giọng Takezo trầm xuống:
- Cướp phải bất ?
Cô bé gật.
- Sao nó dữ vậy ?
Akemi lặng thinh.
- Sao bất cho tui biết ? tui bất nói với ai đâu !
Akemi ngần ngại, dáng băn khoăn thiểu não. Đột nhiên ghé đầu gần ngực Takezo, nàng khẩn khoản:
- Chú hứa bất nói cho ai biết, nhé !
- Cô coi tui là người thế nào ?
- Chú có nhớ cái đêm chú thấy tui ở Sekigahara bất ?
- Nhớ !
- Vậy chú vẫn chưa biết tui làm gì à ?
- Chưa. tui bất bao giờ nghĩ tới.
- tui ăn cắp đó !
Nói xong, nàng nhìn Takezo, dò xét.
- Ăn cắp ?
- Ừ, ăn cắp. Cứ sau mỗi trận đánh nhau, tui lại ra bãi lấy cắp đồ của xác chết:
gươm giáo, đồ trang sức, áo mũ ... bất cứ thứ gì bán được cũng lấy ...
Nàng liếc nhìn Takezo xem hắn có tỏ thái độ gì bất bình không, nhưng hắn vẫn thản nhiên. Nàng khẽ thở dài:
- Cũng sợ lắm, nhưng biết sao ! Chúng tui cần sống. Nếu bất đi, mẹ tui mắng !
Mặt trời chưa lặn. Akemi kéo Takezo cùng ngồi xuống cỏ. Xa xa dưới chân đồi, căn nhà của hai mẹ con nàng hiện ra sau những tàng thông cao.
Takezo khẽ gật đầu như vừa hiểu chuyện. Một lúc sau hắn mới nói:
- Vậy chuyện chế thuốc là chuyện bịa à ?
- Không ! Cũng có làm chứ, nhưng mẹ tui ưa xa hoa nên trước bán thuốc bất đủ.
Khi cha tui còn sống, chúng tui ở căn nhà lớn nhất làng, có khi lớn nhất cả trong bảy làng vùng Ibuki này nữa. Nhiều gia (nhà) nhân lắm. Mẹ tui lúc nào cũng ăn vận sang trọng.
- Chắc cha cô buôn bán ?
- Không. Ông là chúa đảng cướp vùng này.
Mắt Akemi sáng lên kiêu hãnh. Bây giờ nàng bất ngại Takezo bất bình nữa. Nàng nghiến răng, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé:
- Chính thằng Tsujikaze vừa rồi vừa giết chết ông. Mọi người đều nói thế.
- Vậy là cha cô bị đen tối sát hả ?
Akemi yên lặng gật đầu và nước mắt trào ra. Takezo bất cầm được xúc động. Lúc đầu hắn chẳng ưa gì cô bé, vì so với các thiếu nữ khác cùng lứa, Akemi hơi nhỏ người lại nói năng như bà cụ làm nhiều khi hắn phải giữ kẽ. Nhưng bây giờ thấy những giọt nước mắt chứa chan trên đôi mi đen dài, hắn động lòng thương, muốn ôm cô bé vào lòng, nói những lời an ủi và che chở.
Akemi bất được dạy dỗ. Nàng cho rằng bất có nghề nào cao quý hơn nghề của cha mình. Mẹ nàng dạy nàng lột đồ của người chết đem bán là một điều hợp pháp để kiếm sống, hơn thế nữa, để sống sung sướng. Nhiều tên cường đạo khác đâu dám làm chuyện đó !
Sau nhiều năm chịu cảnh chiến tranh phong kiến, bất thiếu gì những tên không lại ở miền quê sống về lột các xác chết như vậy, lâu rồi người ta cũng coi thường.
Khi có chiến tranh lâu, các lớn danh đất phương cần đến bọn không lại này, thuê chúng đốt nhà, cướp lương, cướp ngựa, phao tin thất thiệt ... Thường thường chúng được trả công, nhưng trong thời (gian) chiến, chúng chẳng cần gì công xá. Ngoài những đồ vật quý giá lột được ở các xác chết ra, có khi chúng còn chặt đầu những kiếm khách chẳng may bỏ mình nơi trận đất đem về lĩnh thưởng.
Chỉ một trận quan trọng cũng đủ cho những tên không lại như vậy sống sung túc hàng năm hay ít nhất sáu tháng. Vào những năm quá tao loạn, giới tiều phu và trại chủ lương thiện cũng học thói kiếm lời trên xương máu và sự đau khổ của người khác. Khi chiến tranh xảy ra gần làng, trồng trọt cày cấy bất được, họ vội vã khai thác ngay trả cảnh mới, tìm cách sống như những con kên kên trên xác chết cùng loại. Cũng vì thế các tay cường đạo chuyên nghề đã phải kiểm soát gắt gao khu vực làm ăn của chúng và ra tay trừng phạt bất thương xót kẻ nào xâm phạm vào những khu vực ấy.
Akemi rùng mình nói:
- Bây giờ làm sao ? tui chắc bộ hạ của Tenma thế nào cũng đến đây.
- Cô đừng lo ! Nếu chúng đến tui sẽ cho chúng biết tay.
Khi hai người xuống đến chân núi, hoàng hôn vừa bắt đầu phủ lên miền hoang dã.
Cảnh vật đìu hiu, cô tịch. Một vệt khói lam từ trong bếp do Oko đun nước tắm bốc ra còn vương trên đầu những ngọn sậy cao, như con rắn uốn éo trên không.
Oko vừa trang điểm xong, đứng tựa cửa sau nhìn ra ngoài. Thấy con gái đi cùng với Takezo, bà cất cao giọng:
- Akemi ! Mày làm gì ở ngoài đó mà đến bây giờ mới về ?
Ánh mắt bà có vẻ nghiêm khắc. Akemi giật mình. Hơn tất cả tất cả thứ, nàng sợ nhất những cơn thịnh nộ của mẹ. Oko biết vậy nên lợi dụng sự sợ hãi ấy, sai khiến nàng như sai khiến một con rối, nhiều khi chỉ bằng cái lừ mắt hay cái trỏ tay.
Akemi rời Takezo, mặt đỏ bừng, chạy vào trong nhà.
Ngày hôm sau, Akemi kể cho mẹ nghe chuyện gặp Tenma. Bà mẹ bất giữ được bình tĩnh:
- Sao mày bất nói ngay cho tao biết ?
Rồi như con điên, bà vò đầu bứt tai, mở tung các ngăn kéo lấy ra đủ thứ đồ linh tinh lỉnh kỉnh xếp một đống giữa nhà.
- Matahachi ! Takezo ! Giúp tui một tay ! Phải đem giấu hết !
Oko bảo Matahachi lật tấm ván trên trần chui vào đó. Trần gian nhà hẹp, chỉ vừa đủ chỗ cho một người chui lọt, nhưng cách xếp đặt để giấu những đồ vật trên đó chắc là do thâm ý của Oko mà cũng là của người chồng xấu số trước kia của bà nữa.
Takezo đứng trên ghế đẩu giữa hai mẹ con, luân phiên chuyền tay cho Matahachi những vật dụng mà nếu bất được nghe chuyện Akemi kể hôm trước, có lẽ hắn phải ngạc nhiên lắm.
Tuy biết hai mẹ con Oko sống về nghề lột xác chết vừa lâu, nhưng hắn bất ngờ số vật dụng lại nhiều và tạp nhạp đến thế ! Nào giáo, nào đầu mũi mác, một cái tay áo giáp, một chiếc mũ vừa mất vành, một bàn thờ Phật nhỏ xíu, chuỗi tràng hạt, cái cán cờ... có cả một bộ yên ngựa bằng gỗ sơn then, chạm trổ tinh vi cẩn xà cừ và nạm vàng bạc nữa.
Xếp dọn một hồi, Matahachi ở trên trần thò đầu ra:
- Hết rồi à ?
- Chưa. Còn một thứ nữa.