Novel: secret of a hounted house in t. suburban (bi mat ngoi nha cuoi huyen) - Chapter II . part 2. (2.4) gia dung

***

Tại cổng trường, bà Mừng cứ đứng mãi, được chừng 15 phút, bà nhìn đồng hồ vừa gần 6g30, vẫn chưa thấy thằng Đức, bà bắt đầu sốt ruột. Dắt xe lại gần góc tường, bà định dựng nép xe tại góc đó rồi vàophòng chốngbảo vệ hỏi xem có còn học sinh nào ở lại trong trường hay trongphòng chốnggiám thị không. Khi vừa dựng xe, đột nhiên bà thấy thằng Đức lù lù từ trong cổng bảo vệ đi ra, mặt mày sa sầm mệt mỏi, đầu óc rũ rượi. Bà vui mừng cất tiếng gọi với theo nó : “Đức, Đức, mày đi đâu đấy, mẹ đứng đằng này này!”.



Cậu Đức đi ra cổng, đầu óc đang rũ rượi, uể oải vì bài chép phạt của cô giáo, vừa đi đầu vừa cúi ghằm xuống đất, tự nhiên nó lại nghe thấy văng vẳng tiếng gọi đó trở lại:



- Đứ … ư … ư … c! Đứ … ư … ư … c! Đứ … ư … ư … c!

- Đứ … ư … ư … c! Ta đến đón con đây. Ta ở bên này.



Nó nhìn lên, thấy cô giáo trẻ đẹp ban nãy đang gọi nó, nó vui mừng, hớn hở, vì nghĩ bụng sẽ tìm được cô giáo lúc nãy và nhờ cô này nói lại với cô giáo Tuyết, để nó khỏi phải bị phạt. Ít ra cũng sẽ thanh minh cho nó, thứ hai nó sẽ không phải chép phạt thêm 20 lần bài học hôm nay, nên cậu ta cứ vui vẻ lững thững bước đi định băng sang đường.



Lúc này bà Mừng thấy làm lạ, vì bà gọi cậu con trai mà nó không nghe, trong khi lại nó lại cười cợt nói lảm nhảm và mừng rỡ đi sang phía đường.



Lúc này, từ xa một chiếc xe hàng đang chạy tăng tốc lại từ sau khi vượt qua ngã đường uốn khúc, chiếc xe đang tăng tốc mỗi lúc một nhanh. Được một lúc, tài xế nhận thấy có người chuẩn bị sang đường, dù vừa giảm tốc độ lại một chút, bấm còi và nhá đèn ra hiệu, yên chí người tài xế cứ thong thả chạy xe gần đến cổng trường. Trong khi cậu Đức cứ lững thững từng bước, nó vừa đi ra khỏi vỉa hẻ, và xuống đường, mắt mũi vẫn hớn hở nhìn chăm chăm về phía cô gái đó.



Chiếc xe tải giảm tốc độ thêm chút, liên tục bấm còi và nhá đèn. Còn cậu Đức cứ lững thững từng bước. Bà Mừng nãy giờ đứng vừa quan sát hết, bà thấy chiếc xe kia không thể phanh gấp, nó đang lao đến, còn thằng Đức cứ tiến ra phía vạch giữa đường. Bà gọi to “Đức, mẹ đây, xe đấy, coi chừng… Đức mày điên hả, đi đâu thế”. Nhận thấy điều gì không hay, bà vội quăng xe đạp lao ra phía thằng Đức, cũng là vừa một nhịp lúc thằng Đức toan vụt chạy sang đường, chiếc xe vừa lao qua, bà vừa kịp chộp lấy tay thằng nhỏ kéo nó lại, chỉ nửa nhịp nữa thôi là nó sẽ bị xe đụng nó. Chiếc xe hơi phải phanh giảm tốc độ, lảo đảo một đoạn. Gã tài xế còn kịp chửi vọng một câu “Mẹ, muốn chết hả, điên cả lũ hay sao”.



Vừa kịp qua cơn nguy kịch, bà Mừng cũng không để tâm đến lời nói gã tài xế, bà ôm thằng Đức lôi nó vào lề, bà khẽ lấy tay tát tát nhẹ lên mặt nó cho nó tỉnh. Khi xe vừa chạy đi, lúc này nhìn lại sang phía đường bà mới thấy một bóng cô gái, trông kỹ đúng là cô gái hôm qua vừa gặp bà sau vườn. Cô ta nhìn bà lườm lườm một lúc rồi quay mặt bỏ đi. Một chiếc xe hàng khác lại chạy ngang. Khi xe này vừa đi khỏi bà Mừng lại dõi mắt nhìn sang phía đường thấy cô gái kia vừa mất dạng.



Bà vừa ghê sợ, vừa hốt hoảng, vừa căm giận, miệng bà lẩm bẩm: “Trời ơi, lại cô ta, con yêu nữ này nó đến quở mình rồi!”. Lúc này bà vừa hiểu mang máng đó là một lời cảnh cáo cho hành động chiều tối qua của bà khi dám phản đối lời con ma nữ kia.



Vừa kinh sợ cô ta sẽ quay lại, lại vừa sợ cô ta sẽ giàn cảnh tai nạn giao thông mà hại bà và thằng Đức, bà chở nó trên xe đạp mà chỉ dám chạy trên vỉa hè. Và cứ thế đạp cho đến nhà. Đến chỗ nào có bậc đá kéo ngang lại nhảy xuống nhấc xe lên rồi chạy tiếp …



Thằng Đức lúc này vừa tỉnh, thấy mẹ nó đi xe vậy liền hỏi:

- Mẹ bữa nay sao mẹ đi xe kỳ vậy, sao không ra đường mà chạy, chạy trong này cứ phải dừng lại nhảy lên nhảy xuống mãi.

- Mày có im đi không, bữa nay tao thích đạp xe như vậy đấy! – Bà bực bội cũng quát nó.

***





 
Se c ret o f a houn ted hou se in the sub u r ban

Chap te r II: pa rt 4 - Gia Dung

4 – Thỏa thuận bí mật

Cuối cùng, hai mẹ con bà cũng vượt qua một đoạn đường trên vỉa hè về đến nhà. Ở nhà hôm nay ông Đăng chồng bà về sớm hơn tất cả ngày, do vậy lão có mặt trước bà Mừng. Lão mở cổng lờ đờ đi vào trong, đẩy cái xe đạp Phượng Hoàng sườn ngang cũ kỹ vào một góc bụi cây đằng sau cổng vườn mặc cho nó muốn ngã ra sao thì tùy. Con Mơ nhà lão đang hí hoáy ngồi tô bút chì màu. Nhìn thấy bố nó với dáng vẻ như tất cả ngày, nó cũng không có gì ngạc nhiên, nó vội thưa bố nó “Ah, bố vừa về, mẹ lấy xe đi đón anh Đức rồi”. Lão liếc nhìn cái đồng hồ báo thức trên nóc tivi, thấy vừa gần 7g tối. Rồi lão mở tivi, ra bàn nước nằm, vội vơ ấm trà, đổ bã trà cũ vào cái xô dưới bàn, bốc thêm nắm trà mới rồi cho nước sôi vào. Nằm nghỉ một lát, rồi lão ngồi dậy thò tay với các xô ống điếu, khuấy lại nắp và móc bã thuốc cũ, ngồi đợi trà ngấm hẳn sẽ kéo vài hơi thuốc lào. Con Mơ năm nay mới 6 tuổi đang vào lớp một, vẫn mải mê tô, gọt bút chì màu, bôi xóa trên tờ giấy vừa có những nét nguệch ngoạc. Được một lát, nó cũng vừa vẽ xong những hình họa đơn giản, còn bên bàn nước bố nó đang nằm say thuốc, quanh bàn còn vương vãi nhiều dây thuốc lào đánh rơi, cái gói lão xé ra vứt ngay bàn nước. Rồi ngoài cửa có tiếng két két cửa, cánh cửa ngõ bật ra mở phân nửa, láo Đăng nhòm ra cửa sổ không thấy ai nhưng hình như có ai đó đang đứng ngoài, lão quay sang con Mơ bảo nó:



- Mơ, mày ra cửa xem có ai đến, ai lạ nhỉ, đứng đó mà lại không vào!

- Vâng – con Mơ vội buông bút chì, chạy ra ngoài.



Khi nó ra cửa, nó nói:

- Ai đấy, ai đến nhà cháu đấy!



Nó gọi hai ba tiếng vẫn không thấy ai, rồi nó định quay vào nhưng hình như nó thấy hai chân ai trong một chiếc quần lụa đen và đôi guốc màu tím đen vẽ những hình họa như cành hoa, lá cây và hình lông chim, ai đó đang đứng đằng sau bụi rậm. Nó bước thêm một bước ra ngoài thấy một cô gái xõa tóc trong bộ đồ trắng, quần đen nâu, mặt cô gái rất đẹp; hình như cô ấy đang vẫy vẫy nó. Vui mừng nó vội chạy ra phía đó, đến gần nó nói:

- A, cô đến nhà cháu chơi, mời cô vào nhà, mẹ cháu đi đón anh Đăng rồi chưa về, trong nhà chỉ có bố cháu và cháu thôi

- Cô biết rồi, con ngoan lắm – Cô gái nói.

- Ah, cô đẹp quá – Nó vội khen cô gái khi nhìn kỹ khuôn mặt trắng hồng lấp ló dưới làn tóc; mũi nó ngửi thấy một mùi thơm mát lan nhẹ về phía nó.

- Cô không vào nhà đâu, cô đến cho mẹ con thứ này để nấu cơm tối, cô không vào. Con cầm lấy cho mẹ này! – Cô gái kia vẫn dịu dàng nói và đưa cho nó một gói đồ trong bọc nilông kín.

- Vâng, để con về đưa mẹ con!



Nó quay lại định chạy vào nhà, nhưng rồi sực nhớ điều gì nó quay lại miệng nói:

- Con Thank cô, mà cô ơi cô tên gì để con về nói mẹ con?



Nó nhìn ra thấy cô gái đó không còn đứng đó nữa. Nhưng rồi nó vẫn quay vào trong, nó đi vào nhà bếp để gói đồ lên bàn ăn rồi lại vào bàn tiếp tục tô vẽ.



Lão Đăng thấy con Mơ không nói gì, cầm một bịch đồ đi vào trong rồi lại chạy ra, cũng làm lạ, nhưng lão đang say thuốc, mắt cứ dán vào tivi, lão hỏi:

- Ai ở ngoài kia? Mà mày vừa mang cái gói gì vào trong nhà đấy!

- Thức ăn đấy bố ạ! – con Mơ vui vẻ trả lời.

- Thức ăn hả? Quái! Giờ này mà có hàng xóm nào cho đồ ăn?

- Thế còn mẹ mày đâu, đến giờ cơm rồi mà còn chưa về, định cho nhà này nhịn ăn tối hả?

- Quái thật, mẹ con nhà này mấy bữa nay lạ người ra sao đấy.

- Mày có đi rửa cái nồi cơm điện chuẩn bị nấu cơm hay không, mà còn ngồi đấy, vẽ vẽ cái gì!

Con Mơ chán nản, phải dừng công chuyện tô màu của nó, bỏ ra sau bếp. Vừa lúc đó bà Mừng và thằng Đăng đang dắt chiếc xe đạp vào cửa nhà. Thấy bóng mẹ nó cùng anh Đức về con Mơ chạy ra đón mẹ nó:

- Mẹ về, hôm nay mẹ có mua gì cho con không?

- Không, bữa nay tao mệt lắm, đi đón thằng anh mày trễ quá, không mua gì hết. – Bà cau có trả lời lại.



Con Mơ nghe vậy, nó sịu mặt, nó ứ lên một tiếng:

- Ứ, mẹ hư lắm!

Rồi nó sực nhớ chuyện ban nãy, nó nói:

- Mẹ ơi, lúc nãy có ai đó đến cho nhà ta đồ ăn!

Bà uể oải trả lời:

- Cứ vứt trong bếp, để lát tao giở ra xem.

- Con đi ra bàn nước dọn dẹp, lấy mấy cái chén tách trà đem ra cửa rửa đi! Bố mày bày bừa lắm thứ trên bàn quá!



Bà lại đi vào bếp, thấy một gói ni lông to quấn kỹ, nghĩ bụng là nhà nào hôm nay cho nhà bà ít thịt hay giò cuộn, bà liền giở gói ra, khi vừa mở hết các bọc nilông, bà hốt hoảng khi thấy trong bọc là một ổ rất nhiều rết còn sống đang cựa quậy, bà định la lên, nhưng do bà vừa chuẩn bị trước tâm lý sau sự cố nãy ngoài đường, bà lại im, miệng lẩm bẩm:

- Chết, chết, con yêu nữ này, chính nó, chính nó thôi!



Sợ quá, bà vội gói cái bọc đó, lấy thêm bọc nilông khác trùm lại kín hơn, rồi cầm ra đằng sau chỗ bếp lửa nấu cám heo, bà quăng vào đó, cho thêm ít củi vụn và giấy báo cũ, châm lửa đốt cái bọc.



Bữa cơm tối cũng dọn xong, lúc này vừa hơn 8g30. Cả nhà bà ăn xong, không khí thật buồn tẻ, thỉnh thoảng lại có tiếng thìa đũa va phải chén gõ lách cách. Xong xuôi, bà lại dọn bát đũa, nồi niêu mang ra bồn nước. Lão Đức bỏ ra phía cổng, cầm theo cái ống điếu, ra võng bắt chéo chân nằm đốt thuốc. Con Mơ lại mải tô vẽ, còn thằng Đăng tranh thủ đi chép phạt. Thấy thế, con Mơ chọc anh nó:

- Hôm nay anh Đức bị cô giáo phạt phải chép bài.

- Hay quá, sao anh lại bị phạt, chắc anh không lo nghe cô giáo mà chơi điện tử trong lớp hả!

Thằng Đức vừa mệt mỏi vì phải chép phạt từ chiều đến giờ, trong lòng thấy oan ức, mà về nhà vẫn còn đống bài phải chép phạt, khối lượng bài chép lại nhiều gấp đôi, trong khi em gái nó lại chọc ghẹo vào sự oan ức của nó, nó vểnh môi quạt lại:

- Mày biết gì, ngày hôm nay tao không đánh điện tử, mà tao bị oan ức.

- Tao bị hai cô giáo chơi trò ú tim, rồi lại bắt tao chép phạt. Tức quá!

Rồi nó lại ra vẻ trầm ngâm, nhìn ra cửa sổ nói:

- Ngày hôm qua tao đánh cả nửa buổi học, lại không ai thấy!

- Buồn cười thật!



Trong bếp, chỉ một mình bà Mừng đang bận đống bát đũa và chén bát. Khi quét xàphòng chùi sạch, đến lúc mở vòi để lấy nước dội, khi đưa tay mở vòi nước bất thình lình bà cả kinh thần sắc. Từ trong vòi nước, một dòng thứ nước gì đỏ tươi như máu chảy ồ ồ vào trong chậu rửa bát. Bà thất kinh lùi ra, sau đó sợ quá bà cầm chậu nước ra sân sau định hắt đổ, bà vấp phải một cái chổi ai đó để chắn ngang lối, bà ngã ra hất cả chậu nước xuống đất, lồm cồm bò dậy, bà còn lẩm bẩm:

- Khốn thật, lại là nó, con yêu quái này …!

Bà chưa nói hết câu thì, bà nghe ai khẽ gọi mình:

- Bà đang nói xấu ta phải không?



Từ từ quay đầu lại, bà thấy lại đúng cô gái này hôm qua, lần này sợ quá bà cúi đầu rạp lạy cô ta, miệng vừa mếu máo lẩm bẩm:

- Ấy, không có, không có. tui lạy cô, có phải cô là cô Đào không? Cô vừa chết hay sao mà hiện hồn về báo oán tui mãi, lạy cô, tui đâu có làm gì sai với cô?

- Đúng, ta là Đào hay không phải Đào, điều đó bà không cần quan tâm nữa, cô Đào nhà bên cô ta vừa chết rồi, bà có muốn theo cô ta không? – Vừa nói Đào vừa làm động tác giơ hay bàn tay lên trước mặt dí về phía bà Mừng, hai bàn tay từng ngón với móng tay thâm đen vuốt nhọn, miệng khẽ mở để lộ hai chiếc răng nanh, mặt trắng bệch đầy âm khí.

- Ối chết, không, tui không muốn, xin cô tha mạng, xin tha mạng, tui còn gia đình ông nhà và hai đứa, tui còn phải chăm lo chúng – bà Mừng lại chắp tay van xin.

- Bà còn định mua bùa về để xua ta hả, cái thứ đồ chơi con nít này bà tưởng ta sẽ sợ sao.

Nói đoạn, Đào đưa tay xòe ra một hai lá bùa nhỏ mà bà Mừng vừa mua và dán trong các góc khuất, rồi cô ném ra trước mặt bà.

- Dạ, tui không dám, tui không dám, tui biết lỗi rồi, thế là không phải với cô! – bà Mừng lẩm bẩm trả lời.

- Thế từ giờ trở đi bà có làm theo lời ta dặn không!



Bà Mừng sợ quá, lần này sau khi trải qua những chuyện từ hôm qua đến giờ, lo ngại chuyện vô duyên của mình mà sẽ liên lụy đến chồng con mình, lần này bà đành mở lời với Đào:



- Dạ, tui sẽ làm theo lời cô dặn! Xin cô đừng làm hại ông nhà và hai đứa nhỏ nhà tôi!

- Chỉ cần bà làm theo lời ta, ta sẽ để cho bà yên, thế là ta nhân nhượng bà lắm rồi!

- Dạ, vâng, cảm tạ cô!



Bà Mừng quýnh lên vì nghe như vậy, bà cúi đầu tạ cô ta một lần nữa, khi ngẩng lên không thấy ai, cái chậu bà làm đổ hắt nước ra sàn khô queo, hình như không có dính nước trong đó.



Đêm đó, trong giấc ngủ chập chờn, bà Mừng lại thấy Đào về. Trong giấc mơ, bà đang ngồi một mình ở nhà, Đào bước đến bên cửa, Đào lại gần bà và dặn dò nhiều thứ. Rồi cô ta còn cho bà ít tiền, bà Mừng thấy vui hơn, cứ gật đầu thưa “Dạ, dạ, dạ …!”. Đột nhiên, bà thấy ai thúc một phát vào lưng, mở mắt tỉnh ngủ, hóa ra bà đang mơ, chồng bà vừa thúc bà, lão còn nói “Đêm hôm, bà mơ thấy ai mà cứ vâng với dạ! Dạ, dạ … cái con khỉ! Ngủ đi”. Rồi lão quay lưng, lại chìm vào giấc ngủ say mà lão vừa bị bà làm tỉnh giấc.



Sáng sớm, khi chồng bà chưa dậy, bà vừa tỉnh ngủ, do quen giấc, dậy đi nấu nước, chuẩn bị hàng quán. Tò mò giấc mơ đêm qua, bà còn nhớ là Đào cho bà ít trước rồi bà cho vào túi, nghĩ bụng xem có thật vậy không, bà ra chỗ móc treo áo, đưa tay sờ túi áo, quả nhiên có một xấp giấy, bà vội lấy ra đếm được khoảng 300 đồng. Số trước này cũng gần bằng hơn nửa tháng bà lời từ hàng nước. Thế rồi, từ sau tối hôm đó trở đi, ngoài chuyện bán hàng nước tại nhà, thỉnh thoảng bà phải tranh thủ chạy ra những nhà người quen ở ngoài thị trấn để hỏi dò, tìm người đến thuê nhà cho nhà cô Đào bên cạnh. Mà yêu cầu cũng trái khoáy, chỉ tìm nam giới đến ở một mình, với một yêu cầu như vậy, nhiều lần bà cũng mắc ngượng, vì có không ít người đâm ra trêu ghẹo bà, họ cứ nghĩ, bà vừa ở tuổi ngoài tứ tuần có hai mặt con và một chồng, vậy mà vẫn còn ham hố, muốn tìm người trai khỏe mạnh đến thuê nhà ngay bên cạnh, với mục đích mờ ám gì chăng, khi họ cũng biết sơ nhà bên cạnh hiện dọn đi hết vắng người chỉ dùng cho thuê, hai con đi học, còn chồng bà suốt ngày mải thuốc lá thuốc lào và đi hầu cờ tướng.

***





 
BMNNCH (secret of a hounted hous'' in t suburban) Ch. 2: 5: Gia dũng

5 - Hai trinh sát vào cuộc sớm



Nói lại chuyện sau buổi họp kín giữa Ban chuyên án và các vị lãnh đạo Sở Cảnh sát tỉnh Phúc An, mỗi người cấp dưới trong buổi họp, sau khi nghe truyền đạt của Ông Danh – Giám đốc Sở, cảm nhận có thêm một trọng trách vô hình đặt lên vai mình, không ngờ lại rơi vào một vụ án hóc búa còn mang nhiều chuyện vừa rắc rối vừa khó hiểu, lại thêm yếu tố khi có sự xuất hiện của một cô gái quá đẹp, như họ vừa thấy qua hình chụp, chỉ riêng chuyện đó thôi làm xao nhãng chuyện chuyên tâm điều tra. Nếu nói không quá, bất kể ai trong Ban chuyên án đang ngồi đây đều có thể rơi vào bẫy tình tiếp đến với nhân vật Đào trong vụ chuyện này, thật tình mà xét, vì ai trong số họ kể cả trưởng thanh tra Tuấn cũng thấy nao lòng khi nhìn hình Đào. Tuy vậy, tất cả chuyện họ tạm gác lại, để tập trung lo đón Đoàn quan khách Sở Cảnh sát Hoàng Gia …



Chỉ riêng trưởng thanh tra Tuấn nghĩ ngay đến tình huống có thể đặc vụ Long sẽ nhanh chóng si mê cô Đào ngay khi chạm trán. Trên lối đi từ sảnh họp ra thang máy, ông Tuấn còn nghe loáng thoáng những lời bình kín giữa hai thanh tra kia về nhan sắc Đào, ông vội nghĩ lại nội dung buổi trao đổi với đặc vụ Long lúc sáng và thái độ ẩn đằng sau lời nói khi ông hỏi Long về Đào, hình như ngay lúc đó ông cảm nhận sự ấp úng trong lời nói của đặc vụ Long. Theo sát chỉ thị của Ông Giám đốc, đặc biệt chú trọng về yếu tố dính líu tình ái trong vụ này, khi ráp các tình tiết trong buổi trao đổi qua điện thoại với Long, ông Tuấn trả toàn thấy có lý, từ đây buộc ông phải có thêm chỉ đạo trong vụ chuyện này. Ngoài ra, chuyện khách quan là, đặc vụ Long vừa lên đường được gần hai ngày, đến hôm nay là ngày thứ ba, có thể nhiều diễn biến khác đang chờ trực sẽ xảy đến. Ông Tuấn vàophòng chốngmình, ông gọi điện thoại xuốngphòng chốngbảo vệ cho gọi gấp hai trinh sát tiếp theo hiện đang ở đâu đó trong tòa nhà Sở cảnh sát. Khi điện thoại gọi đi, lát sau hai người đó lênphòng chốngtrưởng thanh tra Tuấn là trinh sát Hải Nam và trinh sát Trọng Dương.



Hai anh đi nhanh chóng ngồi vào bàn nghe chỉ đạo. Lúc này, hai thanh tra Văn Trung và thanh tra Quang Hải đang bận cùng với nhóm trinh sát và các nhân viên lo duyệt đội hình xếp hàng để tổng chào đón Đoàn quan khách. Cuộc hội ý thứ hai trong ngày liên quan đến vụ chuyện này chỉ có ba người. Khi ông Tuấn đang mở sổ công tác, mải ghi chú thêm rõ hơn gì đó, hai người bước vào, họ nói:

- Chào thanh tra Tuấn! – anh Hải Nam nói

- Dạ, thanh tra cho gọi bọn em gấp, thế có chuyện gì ạ? – Trọng Dương cũng hỏi thêm

- Ah, hai anh vừa tới rồi, mau ngồi xuống đây, tình hình vụ án vừa qua có vẻ rất phức tạp không như chúng ta nhận định lúc đầu! – ông Tuấn cũng bất thần hồ hởi trả lời.

Rồi giở sổ công tác ra ngay, nhíu mày suy tư, ông nói với họ:



- Sáng nay, tui gọi các anh gấp lên đây, cũng là xoay quanh vụ án mà Ban chuyên án chúng ta đang điều tra, hiện giờ lại có những diến biến mới, trả cảnh theo như tui nhận xét sẽ nảy sinh nhiều tình huống ngoài ý muốn của Ban chuyên án. Chúng ta đều vừa đọc qua hồ sơ vụ án này, xem qua các hình ảnh về nạn nhân và những người còn lại của gia đình ông Trương Thế Tuyệt.



Vừa nói, ông Tuấn lại lật lại sổ công tác và hồ sơ xem xét, đồng thời (gian) đưa xấp hình cũ cho hai trinh sát, ông còn mở máy tính bật các ảnh mới chụp gần đây. Hai trinh sát chuyền tay nhau xấp hình cũ xem lại một lượt, vẫn để mắt nghe ông Tuấn nói.



Ông Tuấn nói tiếp:

- Nhà họ vừa có bốn người trong gia đình vừa chết cách nay hai năm, người vừa chết không thể sống lại. Nên chúng ta chỉ tập trung vào các hình ảnh về hai người con còn sống trong gia đình này, là anh Trương Thế Tạ và cô Trương Mộng Đào, ngoài ra còn một số ảnh của các người hàng xóm gần nhà cô Đào, nép bên cạnh nhà cô Đào cách gần 100m là nhà bà Mừng bán quán nước … mà trinh sát chúng ta cũng có chụp lại một số hình ảnh.

- Các anh xem những hình mới nhất đây này! Song, tui muốn hỏi các anh, nếu phải giả định một chuyện gì sẽ bất ngờ xảy đến trong vụ chuyện này, các anh sẽ cho nó liên quan đến điều gì? – Ông Tuấn bất ngờ đặt một câu hỏi cho hai người.



Hai người ngồi xem những tấm hình mà ban sáng ông vừa cho cấp trên xem tại sảnh họp, những hình chụp mới nhất về Đào và Tạ. Trinh sát Trọng Dương trả lời trước:



- Trước hết, tui thấy cô Đào rất đẹp! Khách quan mà nói, cô ta dường như có chứa một sức thu hút tiềm ẩn.

- Những vụ án mà có người đẹp, theo tui thấy, bao giờ cũng phức tạp hơn – Trinh sát Hải Nam cũng thêm vào.

- Đặt trường hợp, một trong hai anh từng gặp mặt một cô gái như Đào ở ngoài đời, chứ không liên quan đến vụ án này, liệu hai anh có bận tâm muốn làm quen. – Thanh tra Tuấn hỏi đùa một câu.

- Có chứ, dĩ nhiên là em cũng sẽ thử mời cô ta đi uống café. – Trinh sát Trọng Dương trả lời.

- Ối trời, một cô gái đẹp như vậy, làm sao lại không làm quen nếu có thời cơ. – Trinh sát Hải Nam cũng ùa theo câu nói của đồng nghề mình.

- Thế à, không cưỡng nổi sức thu hút của người đẹp à! Cùng cánh đàn ông, tui rất hiểu tâm trạng của các cậu.



Rồi như để tiết kiệm thời (gian) gian, sợ cuộc họp sẽ đi lạc chủ đề, ông Tuấn liền nói:

- Đúng vậy, quả hai anh rất tinh tế, điều trước tiên chúng ta thấy sau khi đối chiếu giữa hình mới chụp và xấp hình cũ … chúng ta đều thấy hình như cô Đào vừa thay đổi rất nhiều. Ah, điều tui muốn nói là về tổng quan, khi xét từ hình dáng, quần áo, tác phong, tuy hai khuôn mặt này là cùng của cô Đào nhưng nếu chú ý kỹ, ta nhận thấy có gì đó khác giữa hình cô Đào ngày còn trẻ và thời (gian) gian gần đây; đặc biệt là khuôn mặt và đôi mắt. Tóm lại, chúng ta thấy giờ đây cô ta có vẻ quyến rũ hơn.

- Vâng … Vâng có vẻ vậy – Hai trinh sát đồng thanh đáp

- tui thấy ý kiến đó cũng có lý – Trinh sát Hải Nam lũy thêm vào, rồi anh nói tiếp.

- Mà khách đến thuê nhà chỉ toàn là nam giới, rồi những người này sau đó mất tích, sự chuyện càng cho thấy hình như có sự tham gia của cô Đào …àh, đại khái về chuyện tình cảm.



Nghe đến đây, thanh tra Tuấn đột nhiên đáp lại, nét mặt ông lộ chút vui mừng vì có thể một trong hai người có cùng suy đoán như ông:



- Tốt lắm, ý kiến của trinh sát Nam gần tương tự với suy đoán của tôi, vậy là chúng ta đang đi đến mấu chốt của sự việc. Có thể cô ta vừa quyến rũ những người đến thuê nhà, rồi ra tay sát hại họ. Nhưng đáng ngạc nhiên hơn, chúng ta không phát hiện thêm được tung tích về những nạn nhân sau đó, họ ở đâu, hay nếu họ vừa chết dấu vết về xác chết vẫn không có, họ bị chôn ở đâu, hay các hung thủ mang xác đi đến đâu để bay tang. Chúng ta chưa hề ghi nhận được thông tin nào về những trường hợp có ai đó, anh Tạ hay ai khác đến nhà rồi dùng xe chở những bao đựng xác đi đâu. Sự chuyện càng thêm rắc rối. Tuy vậy, yếu tố này sẽ được đặc vụ Long điều tra thêm.



Ông Tuấn tạm dừng, tay với bao thuốc Marlborrow, châm một điếu, xong ông nói tiếp:

- Nhiều khả năng, như chúng ta vừa biết, chuyện này vừa xảy ra với Ban chuyên án của Sở cảnh sát tỉnh Long Hà, khi một số trinh sát của họ vào cuộc, họ cũng rơi vào bẫy tình, nhưng một lý do nào đó họ không bị sát hại, rồi sau đó họ rút lui và cho vụ án này khép lại. Đến hôm nay, vụ án này được bàn giao cho Sở cảnh sát chúng ta, từ yếu tố trên, chúng ta đặt mục tiêu là Ban chuyên án ta không được đi vào vết xe đổ như họ, và cần làm sáng tỏ vụ án này.

- tui hiểu rất rõ cá tính đặc vụ Long. Cậu ta là một trinh sát trẻ có tài, lại đẹp trai, cũng có chút đào hoa, tính khí hào hiệp. Nên đềphòng chốngtrường hợp đặc vụ Long có thể rơi vào bẫy mỹ nhân kế, mà lơ là nhiệm vụ hay che giấu sự thật. Khi đó, vụ án này sẽ phức tạp thêm, riêng Ban chuyên án ta cũng hao tổn lực lượng.



Một trong hai người ồ lên, trinh sát Hải Nam nói:

- Ui, còn phải nói, anh chàng Long đào hoa lắm, bản thân em biết, cậu ta đi điều tra ở đâu cũng có cô để ý.

- Ừ, đúng vậy, hôm nọ, sau vụ trốn thuế ở công ty Thiên Minh, sau khi bọn em và Long đến làm chuyện rồi đi, cô thư ký bên đấy còn hỏi dò em định xin số điện thoại anh Long.

- Em cũng lo lo không biết cậu Long có để mắt đến cô Đào không, hay cô Đào để ý cậu ta trước, lúc hai người gặp nhau. – Hải Nam nói.

- Nếu thế gay go lắm, lực lượng điều tra sẽ bị xáo trộn. – Trọng Dương nói.



Ông Tuấn cười cười thầm hiểu ý hai người, rồi ông nói:

- Đáng lẽ theo lịch công tác, ba ngày nữa hai anh mới đi sang tỉnh Long Hà, và hỗ trợ sau lưng cho đặc vụ Long. Nhưng trước tình hình có thêm nhiều khả năng xảy ra, tui muốn gọi hai anh lên họp hôm nay, để điều chỉnh lại thời (gian) gian công tác. Ngay trong hôm nay, hai anh sẽ đi sang tỉnh Long Hà. Và chưa gặp mặt Long vội, hai anh sẽ luôn hỗ trợ phía sau cậu ta khi có chuyện cần thiết, không tham gia trực tiếp điều tra. Ngoài ra, tui cần lưu ý, thời (gian) gian rảnh rỗi, hai anh nên để mắt đến đặc vụ Long xem cậu ta có đi đâu hay cảm giác như rơi vào vòng tay cô gái nào đó, tập trung cô Đào thôi, vì đây là trọng tâm vụ chuyện Hhm, Hhm – ông Tuấn cười nói, còn mấy cô khác không phải chuyện ta quan tâm.

- Vâng, bọn em hiểu! – Trọng Dương trả lời

- Vâng, anh Tuấn yên tâm! – Hải Nam nói.

- Tốt, vậy các anh vừa rõ chưa, ngay sáng nay các anh về thu xếp chút đồ đạc, rồi khởi hành càng sớm tốt.

- Rõ! – Hai người đồng thanh nói



Như quên rõ hơn gì, ông Tuấn mở cuốn sổ công tác trên bàn, ông xem lướt qua, rồi nói:

- Ah, theo email đặc vụ Long báo cáo sáng nay, cậu ta có ghi rõ khách sạn cậu ta đang ở; hiện là khách sạn Hải Vân nằm ngay đầu trung tâm thị trấn Kiên Thành, nên các anh đến đó sẽ lui vào trong thị trấn một chút, và tìm khách sạn thuê. Này, để tránh trường hợp đặc vụ Long phát giác ra hai anh khi đang theo dõi cậu ta, ta sẽ sử dụng xe kiểu mới không phải của đơn vị, hai anh xuống lấy giấy nhận xe rồi sang Trạm 2 của Đội trinh sát tỉnh nhận chiếc Suzuki Striker 250 mới lấy về.

- Vâng, thưa Sếp! – Hai người lại đồng thanh nói.



Họ chào ông Tuấn, nhận giấy công tác để đi lấy xe và nhận tạm ứng phí công tác. Rồi họ khẩn trương ra về. Lúc 11g trưa hơn, hai người vừa có mặt tại Trạm 2 Đội trinh sát tỉnh Phúc An, lên xe đi về hướng tỉnh Long Hà.



***





 

Corbett

New Member
Tip doc truyen de thay tang cam giac!

ban doc than men! de doc truyen bat ky loai gi (hon nua la truyen ma dai tap)

- dung doc luot nhanh nhanh mong sao den ket cuc, cac ban thừa biết truyện là hư cấu đến lúc sẽ kết thúc; chủ yếu là thời (gian) gian khi bạn đang đọc có làm bạn thấy vui, buồn, thăng hoa, hay giải trí ko? nếu không có 1 trong yếu tố này, nên dừng đọc

- hãy dành thời (gian) gian khi ban thật sự không có chuyện gì cần làm, hay muốn quên đi 1 chuyện khác, đọc từ từ.

- truyện này nên đọc từ 12g đêm trở đi, thêm 1 ly nước bên cạnh giải khát (trà, cafe, nước ngọt, vv) ... đặc biệt những lúc truyện mô tả độc thoại tâm lý nhân vật, bạn có thấy run run ko?

Bản thân mình viết, cũng có khi chính mình thấy run run (đôi lúc thôi). Khi đọc truyện hãy cố gắng có cảm giác NV yêu quái đang về nhà bạn và đứng lặng im phía sau lưng bạn (nhớ là nữa đêm, và lúc bạn đang 1 mình) bạn sẽ thấy nhiều cảm giác hơn. (đặc biệt, bạn nào ở 1 mình trong nhà, vào buổi đêm sẽ thấy mạnh hơn)

bye

chúc các bạn có 1 cảm giác rất yomost! mình vừa có rồi, mình viết thì mình nắm từ đầu tới cuối nội dung mà có khi còn sợ ai đó đang về

gd





 
Secret of a hountd hous'' in t suburban (BMNNCH) - Chap 3: 1 - Gia Dũng

CHƯƠNG III



1- Tìm người – Ông họa sỹ xuất hiện



Lại nói chuyện bà Mừng, kể từ ngày ngày nhận nhiệm vụ đó của Đào cách nay vừa gần 2 năm, bà phải lặn lội xuống tận trung tâm thị trấn huyện Kiên Thành, nơi đó đông đúc nhà cửa và dân cư sống hơn, buôn bán và giao dịch cũng vì lẽ đó mà tấp nập. Khu vực nhà bà và nhà cô Đào, tuy gọi là thị trấn nhưng về vị trí vừa đi sâu vào trong khu vực triền núi, từ đường Quốc lộ 14 đi ngang qua huyện Kiên Thành, đến gần trung tâm thị trấn rẽ vào đường Lương Thế Học đi đến Khu dân cư 3, từ đường này lại tỏa ra nhiều ngõ nhỏ đi vào khu dân cư, nhà cửa xây thưa thớt, đi gần hết đường mới đến khu vực có núi đá, là đến nhà bà Mừng và nhà cô Đào ngay dưới chân dãy núi.



Vì thế bà thường đón xe lai, chạy ra tận trung tâm thị trấn, ban đầu bà hỏi những nhà người quen trước đây bà gặp tại chợ huyện, để nhờ họ giới thiệu xem có ai cần thuê nhà hay không. Trước một yêu cầu như vậy, lại nói với những người quen, nhiều lần bà cũng mắc ngượng, vì sự hiểu lầm; có khi họ chỉ nghe yêu cầu của bà rồi để đấy mà cũng không có dịp gặp ai cần thuê nhà để giới thiệu lại cho bà Mừng. Đứng trước nhiệm vụ nên phải trả thành, bà Mừng cũng động tâm mà tìm hướng giải quyết, thế là bà bắt đầu chú ý các trung tâm giới thiệu tổng hợp, tại đây có giới thiệu chuyện làm lặt vặt, chuyện làm trong ngày kiểu như chợ người, và giới thiệu các dịch vụ khác như nhà cho thuê, người cần thuê nhà vv. Các trung tâm này chủ yếu nằm loanh quanh tập trung ở trung tâm thị trấn gần khu chợ lao động. Ngay trung tâm nếu lấy tháp hồ nước tại đường bùng binh các đường Tăng Bảo Khánh, Trần Văn Đàn, Nguyễn Trung Chánh, Lê Viết Hoàng, Lý Quốc Nam làm tâm điểm, đi sang phía phải là khu chợ huyện Kiên Thành nằm trên đường đường Lý Quốc Nam, rồi đi thêm một ngã tư nữa tại ngã tư Lý Quốc Nam – Tôn Đế là khu chợ lao động, xung quanh khu vực chợ có một số trung tâm giới thiệu tổng hợp như vậy.



Sáng nay, bà lại đánh xe lai lên thẳng khu chợ lao động để tìm gấp một người nào đó thuê nhà, vì tối hôm qua Đào có ghé lại thúc giục bà, ngồi xe cả một đoạn đường dài, bà đưa tay nhẩm tính thời (gian) gian qua bà vừa kêu gọi được bao nhiêu người. Công chuyện quanh quẩn, thời (gian) gian trôi đi thấm thoát hai năm, bà đếm mãi mà còn sợ nhầm con số người này, vì đây là con số tử, nó ứng với ngần ấy mạng người vừa chết do một phần tội gián tiếp của bà. Nhưng ở trả cảnh há miệng mắc quai, ở thế buộc phải làm để bảo toàn sự yên ổn cho những người thân của mình và cả chính bản thân, bà đành phải thực hiện chuyện này, cứ theo ngày tháng con số đó mỗi lúc một lớn lên. Ngồi xe, đếm đi đếm lại hai lần bà mới cộng được là 15 người. Bà thoáng giật mình kinh sợ, vậy là chính bà vừa đưa 15 con người xấu số ấy vào chỗ chết. Mặc cảm tội lỗi, lương tâm cắn rứt, bà buột miệng chép lưỡi “Tcha! Lạy trời, cứ thế này mãi chỉ có tui chết đi mới hết cái thảm cảnh này!”. Bà còn nhớ như in trong đầu hình ảnh nạn nhân đầu tiên bà giới thiệu được là một người đàn ông trạc 37 tuổi làm nghề buôn hàng nông sản liên tỉnh cần thuê chỗ trọ để trú tại huyện này, rồi cứ thế thêm vài người nữa, có khi bà cũng lẫn lộn người này với người kia, còn người cuối cùng cách đây chỉ non hai tháng là một thanh niên lịch thiệp phong nhã, làm nghề ký giả, hình như cậu ta có dịp đến cái huyện này để tham gia hội thảo ngắn ngày gì đó, chỉ lưu trú khoảng 2-3 tuần, không ngờ số mệnh hẩm hiu của cậu ta lại kết thúc tại cái huyện hẻo lánh này. Ngày hôm nay, ngày mai hay hai ba hôm nữa, bà phải tìm tiếp người thứ 16 để nạp mạng. Bà lại chép miệng, nhìn lên trời cao mà than thở “Tscha! Lạy trời, con ăn ở bạc phước mà phải rơi vào cảnh này, tội ác con gây ra giờ chất cao thành núi, bọn ma quỷ kia chúng biết gì đến tội lỗi, cũng chỉ vì bảo vệ hai cháu nhỏ được an toàn, mà con đành làm chuyện xấu xa này, chỉ mong sao khi chúng lớn thêm chút có thể tự làm tự kiếm ăn, dù con có chết đi mà chấm dứt được cảnh này, con cũng an lòng!”. Số trước bà Mừng kiếm được từ những lần Đào biến hóa bỏ vào túi mình ngày một tăng lên theo thời (gian) gian và số người. Thoạt đầu, bà chỉ nhận được 300 đồng như để thử việc, khi người thứ nhất vừa trót lọt, bà lại tìm thấy trong túi vào sáng hôm sau là 500 đồng, rồi cứ từ từ, thêm một mạng người số trước đó cũng tăng theo mức độ hài lòng của Đào, đến 700, 800 rồi 1000 đồng, và sau gần hai năm thỉnh thoảng trong tháng bà lại nhặt được trong túi áo mình vào sáng sớm những 5.000 đồng, một con số đến gấp 10 lần số trước lời hàng tháng mà bà phải tần tảo sớm hôm bán hàng nước; đồng trước nhận được dẫu có giúp bà trang trải và mua sắm thêm chút cho gia đình nhưng nó đi đôi với tội lỗi mà bà mang trong lương tâm, nên bà cũng chẳng mấy vui khi có thêm chút tiền.



Lời sám hối kia không biết có thấu đến trời cao hay không? Ngồi xe thơ thẩn ưu tư một lát vậy mà xe vừa đến gần chợ huyện. Bà bảo chú lái xe lai cho dừng gần chợ. Rồi bà thất thểu đi bộ sang khu chợ lao động. Từ xa bà vừa trông thoáng thấy cái chợ người này, thực chất nó chỉ là một góc phố có vỉa hè rộng lớn nằm trước một khuôn viên của Bảo tàng văn hóa và Thư viện của huyện, bên ngoài là dãy tường xây cao bao bọc khuôn viên. Đối diện nó là khuôn viên này là một trụ sở Viện nghiên cứu, cũng có kiểu xây dựng gần tương tự Khu bảo tàng và thư viện.



Tại đoạn đường này, từ hai bên vỉa hè, người đứng người ngồi, tụ tập thành từng tốp, họ đứng một mình hay đi qua đi lại tụm thành từng nhóm, hay ngồi tụ tập thành góc nhỏ đánh bài, đánh cờ tướng, ca rô vv… trên tường hay các gốc cây, họ đóng những móc đinh hay buộc dây và treo tạm các biển thông báo ngắn gọn nhất về công chuyện mình có thể làm, thử dừng chân xem kỹ một góc tại gốc cây me lớn là hai ba chiếc biển treo sát nhau, từ gốc cho đến tận gần nhánh trên, đại loại như “Minh – thợ hồ, trộn vữa, sơn tường, xây trát sửa chữa căn bản, điện thoại ---“, và trên tấm này là một tấm “Tuấn – bắt điện nhà, sửa điện đi dây …”, “Hải và Thành, nhận sửa nước, máy bơm, đi ống nước, điện cơ máy bơm”, “Nhóm thợ - nhận chở hàng, dọn nhà, tạp vụ” vv. Cả trên tường cũng chi chít các biển treo ngang dọc, trên dưới; bên những tốp thợ là những dãy xe đạp, xe máy vừa xếp thành một hàng thẳng lối, người ngồi trên xe chờ việc, người nằm vắt vẻo trên xe tranh thủ ngủ mũ che ngang mặt, kể cả tại phương tiện đi lại của họ, cũng là một nơi tốt nhất cho tầm quan sát của người tìm lao động, xe đạp thì treo ngang sườn, xe máy thì cắm biển tạm tại đầu, tại kính chiếu hậu, hay có khi chỉ là một cây tre hay cây gỗ thô thiển có buộc tấm bảng trên đầu và cắm ngang thân xe. Túi đồ nghề, cà-mèn, chai nước vv. thường cũng vắt ngay tại xe, đằng sau trên vỉa hè, những ghế gỗ đơn sơ xếp ngang tường, có chỗ người ta còn trải bạt ra nằm nghỉ tạm dưới cái nắng oi ả. Đếm cũng đến trên trăm thanh niên, trung niên ngồi túm tụm, đứng, nằm nghỉ, đi qua đi lại làm ra (tạo) thành một cảnh tượng bát nháo cả góc phố. Vào những ngày mưa, chợ người có vẻ vắng hơn, tuy vậy nó vẫn không dừng hoạt động, người ta khiêng các cây dù đứng từ bên nhà đoạn phố trên, hay thuê những cây dù đứng từ các quán ăn này, và tập trung lại quanh dưới chân cây dù đứng tránh mưa.



Người tìm lao động đi rà rà trên xe hay đi bộ lại quan sát các biển rồi vào hỏi thợ đó, hay có khi chẳng cần bận tâm tìm kiếm cứ đi qua lại 1-2 vòng là sẽ có vài tốp thợ ùa ra nắm tay chặn đầu để hỏi cần tìm thợ gì. Và tiếp theo là công đoạn ngã giá, mô tả công việc… Rồi tùy công chuyện nhiều ít, các thợ sẽ chia nhau đi đến tận nhà khách để làm việc.



Đi khỏi góc phố này, đến đoạn thứ hai là một vài trung tâm giới thiệu tổng hợp. Không biết giữa cái chợ người này và chuyện kinh doanh kiểu trung tâm kia, cái nào xuất hiện trước, cái nào có sau; không ai muốn bận tâm điều đó, chỉ thấy rằng, hai thứ này hỗ trợ cho nhau và làm ra (tạo) thành một kiểu tập thể cùng đứng chung tồn tại.



Bà đi ngang qua khu chợ lao động, rồi qua góc phố đến một trung tâm giới thiệu tổng hợp quen thuộc số 145 đường Tôn Đế, bà ghé vào. Trong lòng cảm giác áy náy như người mắc tội, bà cứ chậm chạp tiến đến, ngập ngừng rồi lại bước đến cửa. Tại cửa có treo biển Trung tâm giới thiệu Minh Tú, chuyên giới thiệu chuyện làm, chuyện làm nhanh trong ngày, nhà-phòng cho thuê vv. Cô chủ trung tâm đang ngồi bên bàn, nói chuyện với hai nhân viên của mình, chợt thấy bà Mừng, cô nhanh nhẩu đon đả kêu:

- Kìa cô, vào đây cô ơi, sao tháng này ghé đến sớm thế!

- Vâng chào cô, tui ghé đến có chút việc! – Bà Mừng đáp lại



...



 

cherubtear24

New Member
BMNNCH (chuong 3: 1 (1.2) - Gia Dũng

tiếp theo

...

Chỉ những trung tâm như vầy, bà cảm giác an tâm hơn và không sợ tai tiếng, vì dù gì họ cũng làm dịch vụ, tâm lý chỉ muốn giới thiệu càng nhiều người càng tốt, không mấy bận tâm tìm hiểu nhiều chuyện đằng sau các yêu cầu này, vả lại, với cô Minh Tú – cũng là chủ trung tâm giới thiệu Minh Tú cũng có con mắt tinh đời, dù vừa biết yêu cầu của bà cần tìm người nam đến thuê nhà, nhưng chẳng bao giờ nghĩ chuyện gì hơn vì cô thừa biết bà Mừng không phải dạng phụ nữ còn trẻ, có nhan sắc, hơn nữa qua điệu bộ và tác phong của bà, cô ta biết bà không phải thuộc tốp phụ nữ hay ưa chuyện mờ ám, gian díu; có lẽ chẳng qua bà đi làm hộ cho ai đó và hưởng thù lao vậy thôi; chung quy lại, bà Mừng là một khách quen và dễ tính.

- Sao hả cô, tìm người thuê nhà, àh mà là nam giới phải không? – Cô Minh Tú hỏi lại

- Vâng được thôi, cô ngồi đi, để cháu xem?

- Ah, mà hôm nọ cháu giới thiệu cái anh gì đó, hìnhcoi nhưký giả, đến thuê chỗ nhà cô có ưng ý không, anh còn ở đấy không?



Bà Mừng nói lảng đi:

- Ừ, cậu ấy ở cũng không có gì, mà cậu ấy đi rồi, nghe đâu cậu ấy chỉ ở khoảng 2-3 tuần tham gia hội thảo gì đấy ở trung tâm huyện. Thế mà một tháng nay nhà lại trống?

Tú quay sang nhân viên nói:

- Thảo em rót nước mời cô uống!

- Vâng

Thảo đi lấy tách rót một ly trà nóng, đặt lên đĩa, chỉ lát sau, Thảo vừa bưng khay nước lại phía bà Mừng:

- Mời cô uống trà!

- Vâng, Thank cô! – Bà Mừng nói

Rồi chần chừ một lát, bà nói thẳng:

- Thế cô có tìm được người nam nào không, mà tui cần gấp một người đến thuê nhà, vì cũng gần một tháng rồi không có ai thuê.

- Cô giúp cho, tui cần gấp hôm nay, không được ngày mai cũng vậy, cô cứ gọi cho tui biết.

Cô Tú trả lời nhanh:

-Vâng, để cháu xem.

Rồi bất thình lình, cô Tú nói:

- Ah, hay quá, sáng nay vừa có ông khách trung niên vào đây hỏi nhà cho thuê.

Tú quay sang cô nhân viên của mình hỏi:

- Thảo, sáng nay, có ông khách gì vào hỏi thuê nhà ra sao?

- Dạ, ông tìm nhà rộng lớn gần trung tâm chợ, để tiện công việc, hình như ông nói ông đi buôn nông sản liên tỉnh.

- Thế không biết có được không, vì chỗ cô cách đây cũng khá xa – Tú nói

Rồi Tú quay sang bà Mừng hỏi:

- Nhà cô cách trung tâm xa không, ở Khu dân cư 3 phải không

- Vâng, tui giới thiệu giúp cho một nhà hàng xóm ở khu dân cư 3, gần khu vực núi đá. – Bà Mừng nói

- Cũng phải hết 20 phút đi xe máy từ đấy ra trung tâm. – Bà Mừng nói tiếp

Tú hơi sịu mặt nói:

- Vậy hơi xa, ông này ông muốn nhà nào gần trung tâm, có lẽ không được.

- Thảo, em xem lại hai ba hôm trước có ai tìm nhà thuê không?

- Vâng – Thảo trả lời.

Lúc này Ngân, nhân viên chợt nói xen vào:

- Chị Tú, hình như cách đây một tuần có ông khách gì muốn tìm nhà yên tĩnh, hơi xa trung tâm cũng được, vì ông chỉ ở tạm đây một tháng để tham gia cái gì ah.. cái Triển lãm trưng bày tranh ảnh mai kia tổ chức bên Viện bảo tàng.

Bà Mừng thầm mừng rỡ:

- Ờ, một tháng cũng được, cô xem cho, hỏi ông ấy còn muốn thuê không?

Tú nói vào:

- Ngân, vậy em giúp cô xem!

- Vâng!

Rồi Ngân mở cuốn sổ ra, lật lại vài trang xem tuần trước, thấy điện thoại và tên người đó cô gọi điện nói.

Được một lát, Ngân nói trên điện thoại:

- Alô, có phải anh Thanh không ạ, hôm nọ anh có tìm nhà thuê ở trung tâm phải không ạ?

Từ đầu kia máy điện thoại trả lời. Rồi Ngân nói:

- Em ở Trung tâm giới thiệu Minh Tú, bọn em có một nhà cần thuê ở Khu dân cư 3 – Kiên Thành.

- Nó cách trung tâm thị trấn khoảng 15 phút đi xe máy.

Bên kia lại nói, được một lát Ngân lại nói:

- Vâng Triển lãm tranh tại Viện Bảo tàng, ngày kia mới khai mạc, vậy còn kịp, anh có thuê vẫn kịp; nếu được anh ghé lại trung tâm đi.

- Hiện giờ anh ở đâu?

- Hả, huyện Tân Phúc, Thẩm Xuyến à?

- Ôi thế thì cũng gần chẳng xa, anh qua bên em nhanh thôi!



Rồi Ngân trả lời:

- Sao anh có đồng ý thuê ngay không ạ?

- Có chủ nhà đang ở đây cần người thuê, thuê tạm một tháng họ cũng đồng ý.

- Ở nhà đây rộng lớn rãi, biệt lập, mà giá thuê khá rẻ, anh có đến thuê ngay không ạ.

- Anh lưu lại ít ngày để tham gia triển lãm thì rất tiện, đâu có nên phải nhà ngay trung tâm. Thời điểm này trung tâm đang hết nhà cho thuê, nên hơi khó kiếm.



- Ah, anh đi xe hơi ah, ôi sao sang thế, vậy thì tiện lắm, nhà chỗ em rộng lớn rãi, biệt lập, lại có sân nhỏ để xe hơi, tuy là hơi xa trung tâm một chút, nhưng anh đi xe hơi chạy một tý là đến trung tâm, nhanh lắm. Mà chỗ này thuê không có chủ nhà ở chung nên anh thoải mái, đưa khách khứa bạn bè đến thăm.

Từ đầu bên kia lại có tiếng cười ồ ồ, một lát lại nghe Ngân nói:

- anh Thanh ơi, anh gởi tranh dự thi triển lãm, nếu trúng giải nhớ mời bọn em nhá!

- Vâng, vậy anh đồng ý, phải không?

- Anh ghé lại Trung tâm Minh Tú sớm, lấy địa chỉ nhà anh nhé!

- Số nhà 145 đường Tôn Đế

- Dạ chào anh!

Rồi Ngân quay sang nói với Tú và bà Mừng:

- Thưa cô, vậy ông đồng ý rồi, ông nói chiều hay sáng mai ông ghé sang đây trú luôn, vì ngày kia Triển lãm tranh khai mạc rồi.

- Ông này là họa sỹ, cũng có ít tranh ảnh đem dự thi, ông nói ông gởi tranh dự thi rồi, ngày mai ngày kia mới đến ở tại đây để tham gia.

Tú nói:

- Họa sỹ nghề dư bây giờ còn có xe hơi chạy, ghê nhỉ?

Ngân nói:

- Chị lầm rồi, ông này, nghe nói, ngoài thú sáng tác tranh, ông còn buôn tranh giả cổ, bây giờ người ta chuyển sang thú trang trí nhà cửa nhiều lắm, buôn tranh cũng chẳng mấy chốc giàu có!

Thảo nãy giờ ngồi nghe cũng nói:

-Vâng, đúng đấy, em thấy mấy tay họa sỹ biết đi buôn cũng khá lắm, mấy bức tranh vẽ nguệch ngoặc, nhìn vào chỉ thấy hoa lá với bùn đất, ở ta chẳng ai ưa mấy, thế mà dân Tây nó lại rất thích, một bức tranh vậy bán cũng cả hai ba trăm Đôla, mà với bọn nó hai trăm Đô (Dollar) để mua một bức tranh đẹp trưng trongphòng chốngđược cả chục năm đâu có đắt, bọn nó bảo là nhìn rất mộc mạc nhưng ấm cúng, treo trongphòng chốngkhách,phòng chốngăn đẹp tuyệt cú vời; còn dân giàu ở ta lại thích đặt tranh vẽ mua từ nước ngoài, mà phải có tên tuổi của mấy danh họa nổi tiếng hay chí ít cũng phải là gọi là trường phái cận đương đại, nhiều khi giá đến hơn năm bảy ngàn đồng tức là đến cả gần hai ba ngàn Đô (Dollar), mang về treo, thế mới đánh giá là sang trọng.

- Thế à? – Tú ngạc nhiên nói – Thiên hạ bao giờ cũng chơi cái ngược đời! Tức cười thật.



Bà Mừng nãy giờ chẳng mấy chú ý đến câu chuyện kia, bà chỉ lo đến chiều không biết người khách kia có ghé lại liên hệ thuê nhà không; tâm trạng bà lúc này đang lo âu rối bời, trong lòng phiền não; bà cứ chực trờ tay đưa vào túi áo định lấy túi trước mang theo để trả tiền.

Tú lại nói với bà Mừng:

- Vậy được rồi, cô ơi, chiều ông ghé lại cháu điện thoại cô ngay!

- Vâng, chị giúp cho – Bà Mừng trả lời.

- Thế dạo này cô buôn bán ra sao? Mấy đứa trẻ ra sao rồi, chắc nhà bên cạnh cô bận đi đâu hết nên nhờ cô tìm người cho thuê phải không?

- Vâng Thank chị! tui bán quán cũng đều đều, cũng rảnh nên người nhà bên hay nhờ đi tìm người thuê giúp.

- Thôi để tui gởi phí giới thiệu cho cô – Nói đoạn bà Mừng mở bọc trong áo, lấy ra xấp tiền.

Tú nhìn liếc vào ví tiền, thấy rất nhiều tờ mệnh giá lớn, Tú thầm biết, bà Mừng dạo này cũng kiếm được khoản nào đó. Chợt Tú nhớ lại, cách đây rất lâu, khi bà ta vừa đến đây có vẻ cũng khổ khổ túng thiếu, vậy mà gần hai năm qua nay thấy bà khác nhiều, mập hơn chút, ăn bận cũng khá lên, càng ngày bà càng hào phóng trong chuyện chi trước lệ phí thuê nhà.

Tú nói nhanh:

- Dạ thôi, để cháu tìm xong mới dám nhận … mà lệ phí hết có 75 Đồng thôi.

- tui đưa cả cho cô 100 Đồng, thôi cô giúp sớm tui bận chuyện ít lên đây được, vì còn phải trông quán và chăm mấy đứa nhỏ đi học. – Bà Mừng nói rồi lấy ngay ra tờ 100 Đồng để lên bàn.

Tú mừng, nói luôn:

- Vâng cảm ơn, cô cho nhiều quá, thôi cô cứ để đấy, cháu sẽ tìm được người sớm thôi.

- Điện thoại nhà cô cháu vẫn còn giữ, cháu điện cô ngay.

- Vâng, chào cô, cô nhớ giúp tui – Bà Mừng nói



Cuộc trao đổi kết thúc, bà Mừng lại lật đật thu dọn túi xách, nón rồi bước ra cửa. Bà lại bắt chiếc xe lai. Khi đi ngang qua khu chợ lao động, quay sang bên cổng Viện Bảo tàng, bà thấy hôm nay rất vắng người, bên ngoài treo biển “Triển lãm tranh sơn dầu dự thi, ngày khai mạc: …”, có lẽ mai kia tổ chức nên bên trong Viện bảo tàng vắng người, họ đóng cửa một hai hôm nay mất rồi. Thở phào nhẹ nhõm, bà cảm giác chút an lòng vì vừa thực hiện xong yêu cầu của Đào, bà mong sao ông khách xấu số kia hãy nhanh nhanh đến khu vực nhà bà, niềm vui xen lẫn dày vò tâm can, thế thì gia đình bà lại tiếp tục được bình an.



Con đường huyện hôm nay nắng cháy, cuối trời những đám mây đen đang quần tụ, có lẽ chiều nay hay mai kia sẽ có mưa dầm; chợt bà cảm nhận, ở nơi xa xôi đó nếu có thần linh trên cao, có lẽ trời đất cũng hiểu được tình cảnh đáng thương của bà, họ sẽ trị tội bà nay kia thôi, bà vừa gián tiếp dấn sâu vào tội lỗi rồi, con đường sao thấy quen thuộc, vì bà vừa hai năm qua thường đi tuyến này, nó còn gắn bó với bà đến bao lâu nữa?

***





 

mine_popo

New Member
novel: secret of a hountd hous in t suburban (BMNNCH) Chap 3: 2 (2.1) - GD

2 - Chương trình tivi thú vị



Ngồi loay hoay xem Tivi một lát, Long ngước sang tủ đầu giường nhìn đồng hồ vừa thấy gần 10g. Buổi sáng nay trôi qua nhanh thật, chỉ vừa ban nãy anh vừa kết thúc cuộc trao đổi ngắn với cấp trên, rồi ngồi tính xem anh làm gì cho hết trưa nay và đến chiều tối. Tiện tay, anh mở Tivi, dạo qua một vài kênh nước ngoài xem, xem được vài kênh thông tin, ca nhạc, anh lại bật lên một vài kênh phim giải trí. Chán vì phải làm người xem ở giữa chừng, hay gặp phim bộ, anh không thể hiểu, một phần anh không chủ ý mở Tivi để xem hết nội dung, mà là đột nhiên thấy trống trải nên anh tìm thứ gì xem cho đỡ chán. Lát nữa thôi, anh định sẽ đi ra ngoài xem phố phường và dùng bữa trưa, có thể anh sẽ đi một mạch đến chiều mà không ghé lại khách sạn nghỉ trưa, nên giờ anh tranh thủ nghỉ thêm chút lát. Anh lướt qua một kênh thông tin sức khỏe, thấy có một cuộc phỏng vấn giữa phóng viên và bác sỹ, chợt anh nghe qua tên gọi “Hội chứng Paedophilia -Luyến ái trẻ em”, tò mò anh dừng lại nghe buổi phỏng vấn. Rồi im lặng chú ý nhìn vào màn hình anh nhận thấy một buổi phỏng vấn trong chương trình “Thông tin sức khỏe - Giải đáp thắc mắc”



Bác sỹ đang nói:

- “Hội chứng Paedophilia (còn gọi là Luyến ái trẻ em): là người mắc chứng này cảm giác bị lôi cuốn về tình dục với các trẻ em (thuộc bất cứ phái nào). Hoạt động tình dục với tất cả trẻ em dưới 16 tuổi bị coi là phạm pháp. Tình trạng này thường gây ra do nhân tố tâm lý và xã hội ảnh hưởng đến phát triển tình dục. Những người ưa thích trẻ em có thể yêu cầu được trị liệu vì xã hội không công nhận: có thể dùng liệu pháp cư xử/ hành vi, hay giảm xung động tình dục bằng liệu pháp.”



Phóng viên lại hỏi:

- Vâng, Thank bác sỹ, thưa bác sỹ, trong một số vụ án, khi thủ phạm của Hội chứng Paedophilia (vâng hay gọi là Luyến ái trẻ em) sau khi thực hiện hành vi giao cấu với trẻ em dưới 16 tuổi, khi trả lời lấy lời khai của cảnh sát, có người cho rằng họ bị ai đó nhập, hay nói khác đi là nhập hồn, và khi đó trong đầu họ không còn nhận biết bản thân, tức là kiểm soát cơ thể, họ cho biết như đi sang một nơi khác, ở đây tạm gọi là “xuất thần”, do vậy, họ nói họ không làm chủ bản thân, và dĩ nhiên hành động như vậy là ngoài chủ ý và muốn căn cứ vào đó để giảm tội trạng? Vậy bác sỹ vui lòng có thể lý giải ra sao về hiện tượng này cũng như cơ sở khoa học nào cho chuyện này. Hay nói khác đi, chúng ta có thể kiểm chứng lời khai của người can tội trên có lý?



Bác sỹ trả lời:

- Vâng, trường hợp một người có hành vi giao cấu với trẻ em dưới 16 tuổi, về mặt pháp lý, người này vừa phạm tội và sẽ bị xử phạt, hình thức nặng nhẹ ra sao tùy theo một số nước. Còn về mặt y học, người này xác nhận là không còn nhận thức bản thân, hay kiểm soát hành vi, hay tâm hồn họ như đi lang thang sang một nơi khác, và hành động như vậy là ngoài chủ ý và để có thể giảm hình thức xử phạt … Theo tôi, chúng ta sẽ tìm hiểu qua một số hội chứng sau.

Rồi bác sỹ nói tiếp, tay chỉ về màn hình tivi và một số hình ảnh:

- Trước hết ta xem qua Hội chứng Xuất thần (tên tiếng Anh còn gọi là trance) là trạng thái suy giảm tương tác với môi trường chung quanh dù nhận thức vẫn không bị sút giảm. Xuất thần có thể do thôi miên (hypnosis), nhập định (meditation), tăng trương lực, hysteria, và các loại thuốc (như thuốc gây ảo giác) và tín ngưỡng.

Hình ảnh trên tivi cho thấy một số cảnh thôi miên, ghi hình tại bệnh viện khi một bệnh nhân đột nhiên bất tỉnh và có nhiều hoạt động tay chân kỳ quặc … Vị bác sỹ nói tiếp:



- Thứ hai, hiện tượng xuất thần có thể do Ectasy gây ra (tạm gọi là trạng thái ngây ngất) cảm giác sung sướng và hạnh phúc cực độ. Từ này đặc biệt dùng cho tình trạng xuất thần do niềm tin tôn giáo chi phối. Tình trạng này không nhất thiết là bệnh lý, nhưng cũng xảy ra khi bị động kinh (đặc biệt về thùy trán) hay tinh thần phân lập (schizophrenia). Mà hiện nay, một số nơi vừa bào chế ra thuốc Ectasy, chủ yếu để làm ra (tạo) cơn ngây ngất, phấn khích có chủ đích cho người sử dụng, để làm ra (tạo) hưng phấn nhất thời, có khi chúng ta hay gọi là thuốc lắc.

- Thứ ba, ta nói đến Twilight state (trạng thái chạng vạng) là tình trạng rối loạn ý thức, người bệnh vẫn có thể thực hiện được một số động tác bình thường nhưng có suy yếu về nhận thức và không nhớ được mình vừa làm gì. Tình trạng này thấy sau những cơn động kinh, khi say rượu, hay trong các trạng thái lẫn lộn. Trạng thái chạng vạng có thể kết hợp với các yếu tố khác như chậm chạp trong suy nghĩ và hành động, các cơn giận dữ hay bị ảo giác. Trạng thái này chỉ kéo dài trong một thời (gian) gian ngắn hay vài giờ.



Rồi bác sỹ chuyển lời cho một thanh tra cũng đang có mặt tại buổi phỏng vấn, viên thanh tra nói cho mở tiếp một đoạn video khác, nói thuyết minh chầm chậm theo diễn biến của đoạn phim:

- Rất có khả năng như anh dẫn chương trình nói, theo một đoạn phim tư liệu mà cơ quan chúng tui thu thập được tại một khách sạn (thưa quý vị - tên khách sạn và tên các người trong băng hình được giữ kín vì lý do riêng tư), là một đoạn video do các camera quan sát đặt tại những góc khuất kín đáo ghi hình được tại một khách sạn, khán giả chú ý, hình ảnh tại một camera tĩnh chiếu về hướng một quầy tiếp tân trong khách sạn, vào một buổi đêm, nhìn đồng hồ trên tường ta thấy khoảng gần 2 giờ sáng, tại quầy tiếp tân có một nhân viên nam đang trực ca. Được khoảng 15 phút, ta thấy nhân viên này vẫn làm chuyện bình thường. Chúng ta sẽ lướt qua đoạn này.





 

manhthuongle

New Member
secret of a hountd hous in t suburgan - chapter 3:2 (2.2) BMNNCH - Gia dũng

....



Rồi viên thanh tra lại bật màn hình sang cảnh khác và thuyết minh:

- Còn đây, từ một camera khác cho ta thấy trên lầu hai của khách sạn lúc này có một nhân viên nữ đang trực ca, quét dọn trongphòng chốngvệ sinh chung của tầng hai.

- Và chúng ta sẽ quay lại màn hình camera tại phía chỗ người tiếp tân đang trực quầy, tua tiếp một đoạn, chúng ta chú ý lúc này khoảng 2g15 sáng trên bàn một số giấy tờ bị thổi bay, đột ngột đèn tại quầy tiếp tân và toàn gian sảnh tiếp tân chập chờn, và bất ngờ vụt tắt trong giây lát rồi sáng trở lại, tuy vậy vì lý do gì chúng ta chưa thể hiểu, nhưng điện cung cấp cho camera không bị ảnh hưởng, có thể do hệ thống camera an ninh dùng nguồn điện dự trữ - lý do an ninh trong trường hợp cúp điện, chúng ta tập trung nhìn vào khuôn mặt và mắt của nhân viên tiếp tân, lúc này vừa thay đổi sang trạng thái tê tái, lạnh băng, đặc biệt hai mắt nhân viên này sáng quắc xanh lè, theo như ta gọi nôm nà là nhiều tà khí vv. Và chúng ta thấy nhân viên này đột nhiên thay đổi tâm lý, bắt đầu bỏ bê việc, động tác trở nên hung hãn ... Được một lát chúng ta thấy người nhân viên này bỏ ca trực và đi ra hướng thang máy. Sau đó lại thấy anh ta trở lại. Màn hình camera sảnh tiếp tân cho thấy anh nhân viên này ngồi im lặng thụ động, mặt mũi không biểu lộ cảm xúc từ khoảng 2g20 đến 2g35 phút.



Màn hình chiếu sang một cảnh ghi hình khác từ camera trên lầu hai, viên thanh tra vẫn nói đều đều theo đoạn phim:

- Chúng ta sẽ trở lại màn hình camera khác trên lầu hai để quan sát tiếp hành vi của nhân viên này. Lúc này là 2g22 phút, nhân viên xuất hiện từ thang máy bước ra, có lẽ anh ta vừa thuộc lòng thời (gian) gian và vị trí khi nào, lúc mấy giờ người nhân viên nữ quét dọn sẽ làm chuyện ở đâu; anh ta ngập ngừng một lát tại cửa thang máy, đứng quan sát hai bên và hình như nghe thấy tiếng nước xả trongphòng chốngtoa lét chung, anh ta đi về phía đó. (Màn hình lại sang một cảnh khác trongphòng chốngtoa lét). Tại đây, anh ta đưa tay lấy một khăn tay lớn tại chỗ bục vòi rửa tay, chậm rãi đi lại gần người nhân viên nữ này, hạ gục chị ta bằng một cú phang vào gáy, sau đó lấy khăn tắm lớn quấn lấy mặt cô nhân viên, có thể để chị ta không biết là ai trong khi hành động. Và cảnh cưỡng hiếp xảy ra, chúng ta xem kỹ đoạn băng, thấy nhân viên này chỉ xé áo đồng phục của chị quét dọn đến phân nửa, tháo áo nịt ngực và cởi quần chị ta; trước khi thực hiện quan hệ anh ta còn tỉnh táo lấy ra một bao cao su và tự đeo cho mình, điều này cho thấy nhân viên này chỉ tính sẽ thực hiện hành vi nhanh gọn và sau đó bỏ đi, không nhắm đến yếu tố sát hại hay hành hung. Thời gian cưỡng hiếp khoảng 15 phút, trong khi quan hệ, khi cô nhân viên có dấu hiệu tỉnh dậy, lại bị anh ta ra một đòn vào trán và bất tỉnh tiếp, sau đó anh ta lấy khăn lau sạch người nhân viên này, trên ngực áo, đùi và chỗ kín, đứng dậy vào nhà tắm, dội bàn cầu, tại đây camera không thấy rõ anh ta làm gì, có thể là tháo bao cao su, vứt vào bàn cầu, xối nước nhằm bay tang bằng chứng. Người này có vẻ nắm rất rõ thời (gian) điểm này tại khách sạn và lầu hai hiện đang có rất nhiềuphòng chốngđang có người thuê, anh ta cảnh giác xóa hiện trường, tuy vậy, không để ý đến hệ thống an ninh của khách sạn có giấu kín các camera khác mà anh ta chưa biết.



Hết cảnh trên lầu hai, viên thanh tra lại chỉnh màn hình sang camera tại sảnh tiếp tân, nói:

- Thực hiện xong xuôi, nhân viên tiếp tân này lạnh lùng đi ra thang máy, đi xuống quầy tiếp tân. Chúng ta chú ý tiếp, hiện tượng đèn trong sảnh tiếp tân lại chập chờn và vụt tắt trong giây lát rồi sáng trở lại. Lúc đó đồng hồ trên tường chỉ gần 2g40 sáng. Sau đó, chúng ta thấy anh ta đang gục trên bàn rồi bất thần thức dậy, nét mặt uể oải, ngạc nhiên như vừa tỉnh ngủ.



Rồi viên thanh tra cho dừng đoạn băng, quay về phía người dẫn chương trình nói tiếp:

- Ngay sau đó, cô nhân viên tỉnh dậy nhận thấy mình bị ai tấn công đằng sau và thấy mình bị cưỡng hiếp, chị vừa đi báo cảnh sát. Tại sở cảnh sát, người nhân viên nam này sau một hồi quanh co cho rằng anh ta không hề thực hiện hành vi đó, và nói vào thời (gian) điểm cô nhân viên bị cưỡng hiếp có rất nhiều đàn ông đang thuê tại lầu hai, và không thể đổ tội cho anh ta. Tuy nhiên, nhờ có hình camera mật (an ninh) ghi lại làm bằng chứng, anh ta phải thừa nhận là chính mình trong cảnh ghi hình đó nhưng luôn đánh giá là anh ta bị oan ức và ai đó vừa nhập vào anh ta để thực hiện hành vi này; và anh ta nói khoảng gần 2g15 phút anh đột ngột thấy mình hoa mắt choáng váng, và cảm giác như đi lang thang ra ngoài đường. Một yếu tố khác đáng quan tâm, anh ta khai là ngày hôm đó anh ta biết có nhân viên vệ sinh trực ca, nhưng vào giờ đó anh ta không hề biết chính xác người nhân viên đó đang làm chuyện ở lầu nào hay ở đâu, vì khách sạn này rất rộng lớn có đến 20 lầu, mỗi lầu lại có nhiều người khách tại khách sạn qua lại, hay đi thang máy lên xuống, hay nhân viên khác làm việc. Anh ta không thể biết chính xác là lúc 2 giờ sáng hơn nhân viên nữ này đang làm ở lầu hai, và đáng chú ý, biết rõ lầu hai lúc này vắng người và không có nhân viên khác tại đây. Khi tỉnh lại, anh ta không hiểu sao mình vừa đi ra ngoài đường, cùng lúc đó lại phạm tội hiếp dâm trên lầu hai. Khi cảnh sát tiến hành hỏi thông tin của bảo vệ bên ngoài, họ xác nhận từ khoảng 2g cho đến 4g sáng không có ai lảng vảng ở cổng hay từ trong khách sạn đi ra. Và nhóm bảo vệ cũng xác nhận, trong khoảng 2g đến 3 g sáng vẫn thấy anh tiếp tân trực tại quầy tiếp tân, tuy nhiên thấy người này ít cử động, chỉ ngồi im khi đó và khi đó hệ thống điện của khách sạn có chập chờn, vụt tắt rồi sáng trở lại hai lần khoảng từ 2g20 đến 2g40. Xét từ góc độ nội bộ thiết kế khách sạn, giờ giấc làm việc, chúng ta thấy lời khai của nhân viên tiếp tân này có nhiều điểm có lý, vì chỉ có bộ phận an ninh được quan sát các camera ngầm, tuy nhiên, hình ảnh camera ngầm an ninh chỉ được nhân viên an ninh kiểm tra lại vào ngày hôm sau, do lý do riêng tư nên luôn có nhóm nhân viên nam nữ, và nhân viên nam được theo dõi hình ảnh có nam, nhân viên nữ theo dõi hình ảnh có nữ, nên không có ai phát giác sự chuyện lúc đang xảy ra. Hơn nữa, từ 2g15 cho đến 2g40 sáng (tính từ lúc bắt đầu có hành vi cho đến khi thực hiện xong hành vi phạm tội chưa đầy 25 phút, trong khoảng thời (gian) gian ngắn đó, nếu giả định người nhân viên tiếp tân chủ ý tìm cô nhân viên nữ này để thực hiện hành vi trên, rất khó, vì khách sạn có đến 20 lầu, và không thể biết rõ họ đang làm ở tầng nào, thứ hai ca trực lau dọn này có đến 4 nhân viên chia nhau lau dọn 20 tầng lầu; ngoài ra còn có 3 nhân viên bảo vệ chốt tại 20 tầng lầu thường xuyên đi lên xuống để kiểm tra. Từ đây, chúng ta có một giả thiết mới nếu lời khai của anh ta đúng như vậy, anh ta nói rằng anh ta bị xuất thần và không hề hay biết mình vừa phạm tội. Còn nếu chúng ta cho rằng hiện tượng nhập hồn là có, đáng chú ý hiện tượng đèn tại quầy tiếp tân và trongphòng chốngchập chờn, vụt tắt rồi sáng trở lại đúng hai lần, trùng khới với trước và sau khi thực hiện hành vi trên. Tuy nhiên, hiện tượng này rất mù mờ, không ai có thể làm chứng, và trên cơ sở bằng chứng và luật pháp, anh ta vừa phạm tội, tất nhiên bị xử phạt.



Thanh tra lại nhường lời cho vị bác sỹ, ông nhìn vào phía khán giả nói:

- Thưa quý vị, các cơ sở về những hiện tượng như xuất thần, hay chạng vạng vừa được y học đề cập đến. Tuy nhiên, chúng ta chưa được giải thích được cặn kẽ nguyên nhân cho từng vụ án, đặc biệt trong vụ án mà chúng ta vừa xem là một trong những trường hợp hy hữu, và vừa được lưu giữ lại để cơ quan cảnh sát và các bạn sỹ chuyên môn tiếp tục nghiên cứu, người phạm tội một mực xác nhận anh ta không hề có ý định đó, và khai nhận lúc đó anh ta cảm giác choáng váng hoa mắt không kiểm soát cơ thể, còn mình cảm giác lâng lâng như đi lang thang hay đang bay ngoài phố; trong khi chứng cứ cho thấy anh ta vừa phạm tội. Chú ý lại đoạn băng, chúng ta thấy người nhân viên này trước lúc phạm tội nét mặt anh ta có biểu hiện rất khác so với nét mặt, tác phong niềm nở của anh ta, và đặc biệt, nếu giả định có ai đó không phải anh ta, vừa nhập vào anh ta, cũng cho thấy người này có vẻ rất tinh quái và chuyên nghiệp, biết nắm rõ nội bộ khách sạn, ngày đó giờ đó hiện có diễn biến gì hành tung và biết cách xóa dấu vết sau khi phạm tội. Vậy tại sao, theo xác nhận của bảo vệ - vẫn có người ngồi trực quầy tiếp tân, cùng lúc vẫn có anh nhân viên đó đang thực hiện hành vi trên lầu hai. Giả thiết này có thể lý giải, lúc đó, con người bị ma nhập chính xác vừa lên lầu hai để thực hiện hành vi hiếp dâm, còn người ngồi im tại quầy tiếp tân chỉ là một cái bóng, còn bản thân anh nhân viên khai anh ta cảm giác như đi lang thang một lúc từ 2g20 đến 2g35 hợp với lúc các nhân viên bảo vệ tại cổng thấy anh ta ngồi im lặng không làm việc.



Nói đến đây, vị bác sỹ lại quay về phía viên thanh tra nhường lời cho ông:

- Thưa quý vị, nếu đặt giả thiết như vậy, - nói đoạn viên thanh tra giở sổ công tác, nhìn thoáng rồi tiếp tục nói – tức là có người vừa nhập vào nhân viên tiếp tân để thực hiện hành vi phạm tội, và người này từng làm chuyện ở khách sạn này nên nắm rõ tất cả thứ, lần giở lại hồ sơ lưu lao động của bộ phận nhân sự, chúng ta đáng chú ý, hai năm trước tính từ thời (gian) điểm có hành vi phạm tội trên, có một nhân viên nam cũng làm tiếp tân tại khách sạn, người này sau đó vừa bị một tai nạn giao thông và chết lúc 32 tuổi. Theo thông tin ghi nhận từ phía nhân viên làm chung với người này, lúc còn sống, anh ta cùng làm chung ca với chị nữ nhân viên trên, và cũng có cảm tình với cô nhân viên này, nhưng anh ta không được đáp lại tình cảm. Sau đó chết đột ngột trong một tai nạn. Tuy nhiên, vấn đề rắc rối đặt ra, là ai có thể xác nhận là người nhân viên quá cố kia vừa thực hiện chuyện này, nếu đánh giá là có các linh hồn của người vừa khuất trước đó không ai có thể đếm hết có bao nhiêu người vừa chết tại vùng này, hay một người nào đó nhập vào anh nhân viên tiếp tân kia chẳng hạn, rõ ràng sự chuyện đi vào mờ mịt, do vậy đây chỉ là những thông tin để ghi nhận thêm. Một điều đáng khích lệ khác, thể hiện chuyện tiếp thu và điều tra kỹ càng của cảnh sát và khoan hồng của phát luật, nếu có những tình tiết hợp lý, trong vụ này do có chứng cứ hình ảnh từ camera ghi hình tại sảnh tiếp tân và lầu hai, cho thấy mâu thuẫn khi cùng một lúc có hai nhân viên kia, nên lời khai của anh nhân viên cũng có lý, và được quy vào một trong những vụ án dân sự khá bí ẩn không thể giải đáp; anh nhân viên vẫn phải thi hành án phạt nhưng được xét một số tình tiết giảm nhẹ. Anh nhân viên trên dù khai nhận ra sao vẫn phải chịu tội theo luật pháp.



Rồi vị bác sỹ lại nói:

- Vâng, thưa thanh tra, pháp luật luôn công minh, chỉ căn cứ trên bằng chứng để xác minh tội trạng. Những hiện tượng trên y học vẫn chưa thể giải thích, vụ án trên là một trong những trường hợp hy hữu có kết hợp yếu tố thần bí (tạm đặt giả thiết theo lời khai của người phạm tội) và tình tiết vi phạm hình sự. Chương trình hôm nay để giúp chúng ta tìm hiểu thêm về những hiện tượng nói trên.



Rồi người dẫn chương trình nói tiếp:

- Vâng, xin Thank bác sỹ và thanh tra, quý khán giả thân mến, chúng ta vừa được theo dõi chương trình có khách mời là bác sỹ Lê Đình Trác thuộc Viện pháp y hình sự tỉnh Thẩm Xuyến, và thanh tra Hoàng Văn Sỹ - thuộc Sở cảnh sát và đội trọng án tỉnh Thẩm Xuyến vừa giúp giải đáp một số hiện tượng lạ, và cho xem những thước phim tư liệu đáng giá. Đến đây, thời (gian) gian cho Chương trình “Thông tin sức khỏe - Giải đáp thắc mắc” của kênh truyền hình Thẩm Xuyến cũng vừa hết, chúng tui xin hẹn quý khán giả vào …



Long tắt tivi, anh vẫn cảm nhận dư âm về chương trình tivi vừa rồi. Bất giác anh để ý vừa gần 11g. Anh vội thay quần áo và đi ra ngoài.





 

Giles

New Member
BMNNCH - chuong 3: 2 (2.3) Gia Dung

...

Xuống đến tầng trệt, Long gặp lại cậu thanh niên hôm nọ, anh chàng tiếp đón Long vào hôm đầu tiên khi anh mới đến. Thấy tiếng thang máy đổ chuông mở cửa, cậu ta vội nhìn về phía hành lang xem khách nào đang xuống. Vừa thấy Long, cậu ta nhanh nhẩu kêu lên:

- Ôi, ông anh, sao anh nghỉ ở đây có thoải mái không ạ?

Long đi đến quầy tiếp tân, đứng tựa tay lên quầy, nheo mắt nói lại với anh chàng ba hoa:

- Ừ, được lắm, khách sạn đây cũng lịch sự, tiện nghi đấy. Đây là lần thứ hai anh có ghé lại thị trấn này, không ngờ nó thay đổi, đường phố giờ đẹp quá.

- Vâng, ở đây giờ cũng đông vui lắm anh ạ! Ơ sao hôm nay anh ra ngoài muộn thế, anh vừa ăn sáng cà phê cà pháo gì chưa. Anh nghỉ được hai đêm rồi phải.

- Rồi trên phòng, ừ ừ, cũng được hai đêm. Loay hoay xem Tivi mà cũng hết cả buổi sáng. – Long vừa nói, tay anh thò vào túi móc ra bao thuốc.

Châm một điếu, anh phà hơi khói mạnh sang một hướng trước mặt cậu ta, Long hỏi:

- Hút thuốc không em!?

- Ô, thuốc Marlborrow ngoại cơ à, hay quá, xin anh một điếu!

Cậu ta trả lời, đưa tay đỡ lấy bao thuốc và rút một điếu, lại theo thói quen, cậu dắt lên tai, rồi lại rút một điếu nữa, miệng cười hề hề cậu ta nói:

- Dạ, cái này là bây giờ, còn cái này là để đến trưa nay. Anh hút thuốc sang quá, thuốc thơm ghê.

- Em chỉ hút đến Báo Đen hay Con Ó là chịu, làm nhân viên lương còm cõi, sao dám hút loại Marlborrow nhập khẩu này được. (*tên loại thuốc lá vừa được gọi tắt từ chữ Panther, Eagle).

Trước cử chỉ kia, Long hơi trố mắt ngạc nhiên, rồi anh lại hỏi:

- Thế em tên gì? Còn anh là Long. Làm ở đây bao lâu rồi.

- Dạ, em tên Hải. Cũng làm được hai năm rồi.

Rồi nhìn ngang liếc dọc, xem có ai ở khách sạn nghe ngóng không, cậu ta nói khẽ:

- Ở cái thị trấn này, tìm chuyện làm vẫn còn vất vả. Em trả cảnh gia đình nghèo, ở tận trong Khu dân cư 2, ra thị trấn làm việc, lương thấp nhưng có chuyện là tốt. Em nói thật anh biết, em kiếm thêm chỉ là nhờ trước bồi dưỡng của mấy tay giàu có hay ghé lại khách sạn qua đêm thôi. Cũng như nhiệm vụ của mình là phải để mắt, nói là môi giới không phải, oan cho bọn em, nhưng phải có chú ý, hỏi thăm mấy cô đi khách để có số điện thoại liên lạc, khi gặp khách đến hỏi em gọi họ đến. Tính chất bạn bè thôi. Làm tư nhân lương bổng bao nhiêu, nhưng những khoản ngoài này khách sạn lại để cho mình hoạt động, tìm được nhiều càng tốt, khách đến càng nhiều, đặtphòng chốngnhiều chủ khoái chí … Thế là họ cũng lờ đi.

Long đứng trầm ngâm cũng nghe ngóng cậu ta nói gì, anh lại đang nghĩ một chuyện khác. Hai người cứ đứng nói như thế được khoảng bốn năm phút. Cậu kia cứ lẻo bẻo, còn Long im lặng nghe. Một lát, anh hỏi:

- Thế hả, cũng vất vả nhỉ! Ah, nhân tiện, anh hỏi là ở những khu vắng người ví dụ đi vào sâu trong khu dân cư đồi núi cao như chỗ em, mà nhà nào có muốn tìm người thuê nhà thì làm sao?

Cậu ta lại tinh mắt lên, trả lời ngay:

- Úi, vào trong đó nhà nào cũng rộng lớn rãi, dân ai cũng như ai thì họ lại thuê nhà bên cạnh làm gì? Mà nếu có nhà nào cho thuê họ hay đi ra thị trấn hỏi nhờ mấy trung tâm giới thiệu, để lại địa chỉ điện thoại rồi có người các trung tâm này sẽ giới thiệu sau.

- Thế hả? – Long nói.

Rồi theo nghề vụ, anh thấy cần thiết phải hỏi thêm chuyện này, anh nói với cậu ta:

- Này, vậy thì ở đây chỗ nào người ta thường đến đấy giới thiệu nhà cần thuê.

- Ôi tưởng gì, anh cứ ra đường Tôn Đế, ở đấy có cái chợ lao động, rồi thì mấy trung tâm như vậy mở ngay bên cạnh để ăn theo giới thiệu cả thuê nhà, cả chuyện làm … Ở những nơi khác có nhiều, chứ ở cái thị trấn nhỏ này, chỉ có mỗi đường Tôn Đế thôi, ra đấy có hết. – Cậu ta trả lời

Tuy vậy, cậu ta ngạc nhiên, tính tò mò hiếu chuyện lại nổi dậy, cậu ta thắc mắc hỏi:

- Ơ thế anh hỏi về thuê nhà à? Thế anh định chuyển chỗ nghỉ à? Hay anh hỏi tìm việc.

Long nói lảng đi:

- Không, anh đang đi nghỉ, ở khách sạn này tiện nghi giá lại vừa túi trước đi đâu nữa. Hôm nọ sang ông bác, ông có nhờ anh đi qua đấy ném hộ ống cái giấy cần người thuê nhà cho mấy trung tâm, nên hỏi.

- Ra thế à – Cậu ta nói

Rồi đột nhiên, cậu ta chau mày nói lí nhí:

- Àh, thế cái vụ hôm nọ em nói ông anh, ông anh định làm sớm không?

- Vụ nào? – Long quay về cậu ta hỏi – Ah… thôi nhớ rồi, tại hôm qua anh bận ít chuyện chưa tiện, thế có em nào hay không, để sau nhé.

- Dạ, hôm nọ, em vừa được một cô đến làm quen nói là nhờ giới thiệu khách giúp, em nói anh nghe, nó đẹp lắm, người bên Thẩm Xuyến qua đây ở trọ. Hết chê, cao ráo, trắng trẻo, to đô con …

Nghe xong, Long hiểu ý cậu ta muốn thúc mình sớm gặp cô ta có lẽ từ lý do kiếm ít đồng bạc trước cà phê, anh móc ví ra lấy ba tờ mười đồng, rồi kín đáo đưa cho cậu ta, anh nói:

- Ừ, thôi để mấy bữa nữa, tự nhiên ông sếp ở cơ quan cũ có chuyện nhờ nên anh bận, thôi thế này, em cầm ít trước trước đi, chuyện đó để sau, khi cần anh sẽ nói em biết ngay.

Cậu ta nhanh tay xòe tay chộp lấy ba tờ nhanh thoăn thoát, miệng cười nói:

- Vâng cảm ơn, anh cho nhiều quá, đúng là dân thị thành có khác!

- Này em, thế cái đường Tôn Đế ở đâu nhỉ, mấy chỗ trung tâm gì đó … - Long hỏi

- Vâng, vâng, vâng, đường Tôn Đế nằm ngay phía phải ngay Tháp hồ nước. Từ khách sạn này anh đi thẳng năm phút xe máy là đến Tháp hồ nước.

- Vậy à, giờ bận ra ngoài chút nhé – Long nói

- Vâng, chào anh.



***





 

cafe_mu0j

New Member
BMNNCH - chuong 3: 3 (3.1) Gia Dung

***



3 - Ông họa sỹ đến nhà thuê – Đặc vụ tình cờ phát giác



Từ khách sạn, vòng vèo một hồi trên chiếc Razor, Long vừa chạy ra khỏi trung tâm thị trấn, dọc trên đường Lương Thế Học. Trước tiên, anh nghĩ cần ghé đâu đó đế ăn trưa. Đây là con đường nối từ Quốc Lộ 14 ngang qua huyện Kiên Thành và bắt đầu vào trung tâm thị trấn. Đường rộng lớn và thoáng hơn so với các phố nhỏ trong trung tâm, dưới nắng trưa vừa gắt, từ sau gáy anh cảm giác hơi nóng của mồ hôi khẽ tỏa lên nhè nhẹ. Theo thói quen tự nhiên, anh tăng tốc xe thêm chút để gió lùa sẽ làm anh cảm giác bớt nóng hơn. Chiếc xe tăng tốc độ lao đi qua từng khoảng đất trống, vì anh vừa ra khỏi thị trấn anh lại thấy nhà cửa lại xây thưa thớt. Anh đang đi ngược trở ra phía đường Quốc lộ 14. Trong chốc lát, chiếc Razor đưa anh đi gần đến một khu nhà rất rộng, trông xa hệt như một siêu thị. Từ xa thứ trước hết đập vào mắt anh là hình tượng mô phỏng một chiếc bánh xe môtô được gắn trên một cột sắt to, để gần sát bên đường. Khi đến gần, anh nhìn thấy bảng “Câu lạc bộ thể hình Bánh Xe Lớn – Nhà hàng – Café - Bowling”, anh nhận ra đây là một cụm khu dịch vụ giải trí ăn uống nằm bên rìa trung tâm. Long rẽ vào, chạy về phía bãi xe, phía trên có xây mái che nắng. Long chú ý có rất nhiều loại xe mô tô phân khối lớn từ 250cc đến cực lớn là 750cc. Những chiếc Harley, Rebel, Street hopper, Le Giant, Scorpion … nằm nghiêng ngả nhưng rất thẳng hàng, điểm nổi trội của chúng là cái bình xăng bầu rượu to đùng và hai phục nhún trước dài ngoằng. Một dãy bên kia lại là những chiếc môtô thể thao đầu to goằm với các bánh sau đặc thù to bè như bánh của một chiếc xe hơi, mang các hãng nổi tiếng chủ yếu vẫn là Honda, Suzuki, Yamaha … Anh hiểu ngay đây là một sân chơi quen thuộc của các tay sành điệu thường sử dụng xe môtô kiểu, môtô đua. Thoáng một lát anh lại để ý có một nhóm hai ba tên mới chạy một chiếc Rebel, một chiếc Harley vào bãi xe, ba tên trên hai chiếc ăn vận như những kẻ sống híp-pi, thường mặc áo khoác da cắt tay, để tóc dài hay buộc dải vạt ngang đầu, quần jean và giầy bốt. Anh theo chân ba tên vừa vào bãi xe. Họ đi vào khu tập thể hình.



Đến cửa, là hai chiếc cửa kính với tay cầm to dầy, biệt lập không gian bên ngoài để tránh bụi và cái nóng, khi mở cửa vào trong, Long cảm nhận ngay một luồng không khí thoáng mát, chúng được vận hành nhờ có hệ thống quạt thổi gió có bụi nước liên tục ở cuối dãy. Tiếng lách cách của sắt va vào nhau, của những bánh tạ sắt đập lách cách lên các thanh đỡ, tiếng ồn ào quen thuộc của đám nam giới. Đặc biệt hơn, Long chú ý thấy có một cửa đề biển “Khu tập thể hình nữ”. Anh dừng lại quan sát, rồi lên lầu trên là một nhà hàng nhỏ, anh gọi món và nước giải khát cho bữa trưa. Ngẫm công chuyện có lẽ sẽ còn rắc rối, phải cắm tại khu vực này một thời (gian) gian, anh nghĩ đây sẽ là địa điểm anh ghé lại cho lần sau nhân những lúc nhàn rỗi.



Bữa trưa cũng qua, vừa hơn 2g trưa, Long rời khỏi khu giải trí. Theo dự tính sáng nay anh sẽ tìm đến các trung tâm môi giới tổng hợp, anh đang nghĩ đến một khả năng liệu ai đó từ nhà Đào có thể sẽ đến các địa điểm này tìm người cho thuê, biết đâu anh sẽ tìm thêm được thông tin gì đó. Anh lại lái xe chạy về phía trung tâm thị trấn. Một lát anh vừa đến Tháp hồ nước. Anh chú ý đến bên tay phải Tháp hồ nước, đúng là có đường Tôn Đế. Anh chạy xe vào, thong thả nhìn hai bên đường, trong chốc lát anh thấy từ phía xa là hai bên khuôn viên rộng, quanh đó tụ tập một vài nhóm thanh niên, xe đạp, xe máy, xe bagác máy tự chế đậu xen lẫn những nhóm người kia. Long biết anh đang đi ngang qua chợ lao động tại trung tâm.



Theo lời cậu tiếp tân, anh đang đến khu chợ lao động duy nhất của thị trấn này, ăn theo những trao đổi thuê mướn như vậy, một số trung tâm giới thiệu tổng hợp cũng mọc lên từ phía sau khu chợ trên cùng con đường. Có thể những vănphòng chốngloại này sẽ có rải rác ở một số đường khác, nhưng tập trung vẫn là đường Tôn Đế.



Anh vừa thấy các biển hiệu những trung tâm giới thiệu tổng hợp như vậy. Khoảng gần hai chục cái cửa hàng như vậy chen chúc mọc san sát nhau ngay sau chợ lao động. Anh chạy xe liếc ngang qua các biển hiệu nào là Hải Thành, Thái Hoàng, Việc Tốt, Nhanh, Minh Tú, Toàn Mỹ … Một thoáng choáng ngợp trước những biển hiệu và các biển hiệu phụ được đưa ra ngoài phía vỉa hè. Trên lề đường, xe máy đậu ngang dọc hỗn độn, khách ra vào chỗ thưa chỗ đông. Dưới lòng đường một vài xe ô tô đậu trước các cửa hàng. Long còn nhận thấy có vài chiếc trùm áo bọc khá kỹ. Công chuyện kinh doanh làm ăn trôi chảy, tư nhân vừa sắm xe riêng nhiều, có điểm dễ nhận biết là họ coi trọng thứ tài sản xa xỉ này, và muốn bảo quản chúng thật bền thật lâu, nên những chiếc xe hơi được khoác thêm những lớp áo tránh cái nắng cái mưa.



Long chọn vỉa hè bên tay phải là hướng xe đang lưu thông, anh chạy xe lên lề đi vào cửa hiệu đầu tiên. Cửa hiệu Hải Thành. Một người đàn ông trung niên, ngồi phía trước chiếc vi tính, hai ba nhân viên đang ngồi bên cạnh. Một dãy bàn kê cao che phía họ ngồi, có một số ghế bên ngoài để người liên hệ ngồi, xung quanh tường treo nhiều bảng thông báo các nội dung chuyện làm giới thiệu. Cô tiếp tân chào anh:

- Chào anh, anh cần chi ạ?

- Ah, chào chị, tui muốn tìm một số địa chỉ cho thuê nhà tại đây àh..! – Long trả lời

- Thuê nhà, vâng có ngay, thế anh cần tìm nhà dạng nào, mức giá bao nhiêu, hay anh có yêu cầu gì khác?

Long ngẫm nghĩ, thực sự anh cũng cảm giác khó ăn nhập vào chuyện này, vì không phải anh cần tìm nhà thuê, mà anh cũng không thể hỏi trực tiếp tên chủ hộ thuê nhà. Anh đành trả lời quanh co để khoanh vùng lại:

- Ah, tui đang chú ý đến một căn nhà ở ngoại ô, miền núi … ah ý tui muốn nói là chị có nắm thông tin về một số chủ nhà cho thuê nhà loại này không

Chị tiếp tân cũng nhếch đôi mày dõi theo câu hỏi của Long:

- Anh muốn tìm một căn nhà ở gần khu vực có núi, ý anh phải vậy không?

- Vâng, đúng vậy! – Long vui vẻ nói

- Anh có thể cho biết thêm yêu cầu, tìm nhà loại nào, ở khu vực nào? – Chị ta hỏi lại

- Vâng, ở Khu phố 3 … Chị xem giúp có nhà nào không à?

- Vâng, để em xem …

Chị tiếp tân nhìn vào máy tính, đánh vài dòng vào rồi theo dõi, sau đó chị tỏ vẻ hơi tiếc và nói:

- Xin lỗi, tại đây chưa có nhà nào tại Khu vực 3 cho thuê, anh thử hỏi một số chỗ khác xem?

- Vâng, vâng, xin lỗi vừa làm mất thời (gian) gian chị

Long trở ra ngoài, anh lại dắt xe sang cửa hàng bên cạnh tên Thái Hoàng, đẩy cửa vào anh cảm giác chút an tâm hơn trước yêu cầu của mình, anh chào một cô tiếp tân:



- Chào em!

- Chào anh, mời anh vào!

Cô tiếp tân vừa là nhân viên đang ngồi bên bàn làm việc, vội đứng lên khi Long vào, cô nói tiếp:

- Em có thể giúp gì được cho anh!

- Àh, anh muốn hỏi một chút về chuyện thuê nhà! – Long trả lời

- Thuê nhà ư? Tốt quá, anh ghé đúng chỗ rồi, trung tâm ở đây chuyên giới thiệu nhà cho thuê, và tìm việc, cũng như công chuyện lặt vặt hàng ngày cho khách hàng tìm người lao động.

Long trấn an một chút, anh bắt đầu nói tưởng như vào vai một người quen đang hỏi một người quen:

- Anh vừa mới đến đây hôm qua thôi, trước khi đến anh có nghe người quen giới thiệu một căn nhà nào ở Khu dân cư 3, Ấp 4, cũng huyện Kiên Thành này.

- Vâng – cô nhân viên đáp vẫn lắng nghe Long nói

- Họ cũng không biết địa chỉ nhà này, mà nghe nói người ở nhà này cũng đến các trung tâm giới thiệu để nhờ tìm giúp người thuê nhà …

- Vâng sao nữa hả anh? – cô nhân viên vẫn chú ý nghe, câu chuyện bắt đầu hơi rắc rối

- Ấy thế mà anh không kịp ghi lại địa chỉ, mà anh cũng không gặp lại người bạn kia để hỏi, anh nghe nói ở khu này chuyên làm dịch vụ giới thiệu thuê nhà, không biết có người nào ở Khu dân cư 3, Ấp 4 đến hỏi tìm người thuê hay không. Nếu không phiền em có thể kiểm tra giúp anh xem có ai như vậy đến đây không?

- Ở Khu dân cư 3, Ấp 4 à? – Cô ngạc nhiên hỏi lại

- Ừ

Cô nhân viên bắt đầu nhận thấy yêu cầu của vị khách hàng trẻ đẹp trai kia rất rắc rối, quanh co, cô nói:

- Nghe lạ quá, đúng là ở đây có Khu dân cư 3, nhưng ở đấy gần núi phía biên giới, ít ai đến đấy thuê nhà lắm.

- Nhưng anh không biết địa chỉ nhà nào, chỉ nói tại Khu dân cư 3; rồi anh lại muốn hỏi có người nào ở nhà đó đến đây hay không?

- Vậy anh đi tìm nhà thuê hay tìm người?

Long mỉm cười xuề xòa, rồi nói:

- Nếu được cả hai em ạ! Không biết em có nhớ có trường hợp nào như vậy không?

Cô nhân viên cố gắng nhớ lại một chút, sau đó cô dứt khoát xác nhận:

- Chính xác, chưa bao giờ em gặp trường hợp như anh nói, chưa có người nào từ Khu dân cư 3 đến đây nhờ tìm người thuê nhà.

- Có lẽ anh vừa nhầm với ai đó!

Long đành giả lảng trước câu hỏi rắc rối của mình, anh nói:

- Không anh nhớ là có người như vậy …!

- Chết dở, anh làm phiền em quá …!

Cô nhân viên vẫn niềm nở nhưng kiên định hơn cô nói:

- Thế thì anh có thể sang hỏi nơi khác, có thể anh sẽ gặp đúng người.

- Còn anh cần tìm người làm, ngoài kia là chợ lao động, ối người ra, biết đâu anh hỏi được.

Long cuống quít anh nói:

- Xin lỗi nhé! Phiền em quá …



Long đi ra, lần thứ hai anh lại ôm bộ mặt mo đi ra ngoài vì những câu hỏi gây phiền toái của mình, thực chất chúng nghe rất lủng củng và rắc rối với các trung tâm này, nhưng anh lại cần điều tra xem khu nhà kia tìm người thuê nhà bằng cách nào và ai trong số họ vừa làm điều này, hay họ nhờ ai khác làm. Anh lại lê la sang vài cửa hàng khác nào là Trung tâm giới thiệu Việc Tốt, Nhanh, Toàn Mỹ … đi đến đâu cũng là những cái lắc đầu từ chối, họ lại đẩy anh đi ra chỗ khác. Mệt mỏi, anh đang đến gần Trung tâm giới thiệu Minh Tú, anh định bụng là sẽ vào cửa hàng này hỏi xem lần cuối ra sao. Vừa lúc dắt xe đến cổng, một chiếc xe hơi loại nhỏ Honda màu xám cũng vừa chạy đến. Người ngồi trong xe bước ra cũng ngoái đầu lên nhìn địa chỉ, số nhà, xem đúng chưa, rồi bước vào phía sau Long. Lúc này trong trung tâm, có một vài khách hàng, các nhân viên đang mải nói chuyện với họ, nên Long đi xung quanh ngó xem một số bảng treo trên tường. Người khách kia đi thẳng đến chỗ một cô nhân viên và nói vừa đủ nghe, đột nhiên Long nghe những nội dung sau.

Một cô nhân viên nói:

- Dạ, anh có hỏi chuyện chi ạ?

Người đàn ông vui vẻ trả lời liền:

- Chào em, buổi sáng bọn em có gọi cho anh nói đến đây xem nhà cho thuê, anh là Thanh, họa sỹ Thanh.

Cô nhân viên đang nghe ông nói vội vui vẻ trả lời:

- À, đúng rồi, anh là anh Thanh hỏi thuê nhà sáng nay phải không!

- Đúng rồi – Ông khách đáp lại

- Anh ngồi đi!

- Hay quá, anh đến sớm vừa lúc, cô chủ nhà đang sốt ruột đấy

- Sáng nay, em có nhắn anh đến sớm để lấy địa chỉ nhà, ngoài ra anh sẽ đóng phí giới thiệu cho trung tâm!

Ông họa sỹ nói:

- Xong ngay, em cho anh địa chỉ liền đi!

- Vâng, cô chủ nhà vừa đến lúc sáng nay rồi về rồi. Bọn em có nhắn cô là nếu anh đến sẽ cho địa chỉ để anh ghé đến thuê nhà luôn. – Cô nhân viên nói tiếp

Ông mở ví trước ra đưa ít trước đóng lệ phí, cô nhân viên nhận, rồi ghi biên nhận, sau đó thối lại trước thừa, cô nói:

- Em Thank anh! Tiền thừa của anh đây!

- Thôi em cứ giữ lấy! – Ông phẩy tay nói

- Cám ơn, anh hào phóng quá!

- Dạ còn đây là biên nhận, có địa chỉ và điện thoại ở trong đấy tất! Cái này chỉ là hình thức thôi, chứ ở nhà đó, cô đó là khách hàng quen của chúng em, anh cứ đến nơi, điện thoại là gặp và trao đổi trực tiếp để nhận nhà thôi.

- Thế à! Tốt quá, anh vừa từ Tân Phúc, Thẩm Xuyến sang. Đường xa quá, anh đi cũng mất cả mấy tiếng, mà Triển lãm sắp khai mạc, tranh anh gởi đi rồi, tham gia ngày nào chả phải có mặt ở đấy để tiếp khách, rồi giới thiệu … thành ra anh cần thuê gấp một căn nhà, chủ yếu rộng lớn rãi biệt lập, có chỗ để xe hơi, để nghỉ tạm trong hai ba tuần có Triển lãm – Ông họa sỹ giải thích

- Vâng, vậy nhà này rất hợp với yêu cầu của anh, có điều hơi xa chút, đi xe máy mất khoảng 20 phút, mà đi xe hơi như anh chỉ độ chưa đầy 15 phút. Nhà lại rộng lớn rãi, có vườn, biệt lập, và rất yên tĩnh.

Ông khách cười nói xuề xòa, tay chân huơ hoắng nói:

- Tốt, tốt, anh rất gấp, ngày kia là khai mạc đến nơi rồi mà hôm nay còn chưa thuê nhà, vì thế anh mang cả hết đồ đạc để trong xe, đến đấy là anh thuê nghỉ lại luôn!

- Thế hả, chúc anh tham gia triển lãm tranh được tốt đẹp nhé, nếu giật giải nhớ có quà cho bọn em nhé! – Cô nhân viên nói tiễn khách

- Tất nhiên, tại sao lại không nghĩ đến một buổi Party nho nhỏ nếu anh giành giải thưởng, mà đằng nào anh cũng ghé lại đây. Bye

- Vâng, bey bey Í, í, í…!



Từ nãy giờ, câu chuyện trao đổi giữa ông khách và cô nhân viên Long vừa nghe và hiểu thoang thoáng. Anh cũng hơi tò mò để ý nghe tiếp trước cử chỉ niềm nở của cô nhân viên và cá tính rất khí khái của ông khách. Anh quay sang liếc lại ông ta một lần nữa. Ông cũng cao ngang tầm anh, dù ở tuổi ngoài bốn mươi – anh đoán vậy – nhưng vẫn cao to phong độ, da mặt hồng hào đầy sắc khí, hai mắt nhỏ, mày rậm uốn cong chếch nhẹ lên, thân hình cường tráng, nhưng hai tay ông to vừa thon đều, đúng là tay của một họa sỹ - Long thầm nghĩ khi nghe ông ta nói, ông để một búi tóc đuôi ngựa dài thả phía sau lưng. Theo cảm quan ban đầu, Long cho rằng đây hẳn là một nhân vật cũng khá giàu có và thế lực.



Ông họa sỹ cầm tờ biên nhận nhìn xong rồi nói:

- Nhà ở Khu dân cư 3, Ấp 4 à?

Vừa nghe được “Khu dân cư 3, Ấp 4”, Long vội chú ý ngay. Anh lại nghe cô nhân viên kia nói:

- Vâng Khu dân cư 3. Từ đây anh trở ra lại đường Lương Thế Học chỗ Quốc lộ 14 nãy anh vào đây và đi thẳng xuống Khu dân cư 3. Nhà này, em nghe cô chủ nói – nằm gần dãy núi.

- Thế à, vậy cũng dễ tìm phải không, Thank cô em – Ông khách nói.

- Vâng cũng có điện thoại trên đấy, anh sẽ không sợ lạc đường đâu. – Cô nhân viên nói

...



 
BMNNCH - secret of a hounted house - End chapter 3: 3 (3.2) gia Dũng

...

Long nghe đến đây nghi ngờ ngay, anh mừng thầm trong bụng mình vừa tình cờ nghe được câu chuyện này và có thêm chút manh mối. Anh lại giả vờ đang săm soi bảng thông báo, chờ ông khách đi ra ngoài, lái xe đi khỏi. Anh lại chỗ cô nhân viên nãy giả vờ hỏi:



- Chào em,

- Vâng chào anh!

- Em có thể giúp anh tìm một nhà thuê ở Khu dân cư 3, Ấp 4 được không?

- Ôi trùng hợp quá, ở đây chỉ có một nhà như vậy cho thuê, nhưng vừa cho ông khách kia thuê rồi! Thế anh có cần gấp không?

Long làm bộ nói:

- Ah không, anh cũng chưa cần gấp, nhưng nhân tiện hỏi trước, vì giờ anh vẫn đang nghỉ ở khách sạn.

Cô nhân viên ngẫm nghĩ rồi nói:

- Thế này, chỉ có một nhà ở Khu dân cư 3, Ấp 4 thường hay cần tìm người đến thuê, nhưng bây giờ, ông khách kia vừa thuê rồi, ông ta chỉ nghỉ trong khoảng 2-3 tuần thôi sau đó dọn đi. Lúc đó nếu anh cần, anh để số điện thoại em sẽ gọi cho anh.

Long lại lấy cớ khác hỏi:

- Thế à, được thôi, vậy là mỗi lần thuê nhà, chủ nhà lên trung tâm của em để giới thiệu àh, sau đó em sẽ gọi cho anh, phải vậy không?

Cô nhân viên hơi ngạc nhiên trước sự tò mò này, cô nhìn lại anh từ đầu tới cuối, song nghĩ cũng chẳng có gì để nghi ngờ, vì cô cũng chỉ làm đến dịch vụ giới thiệu thôi, còn chuyện gì sau đó cô cần biết để làm gì.

- Vâng, mỗi lần như vậy có một bà lên đây nhắn cho bọn em!

- Bà cụ àh – Long lại hỏi lại

- Vâng có chuyện gì không anh?

- Àh không có gì, anh chỉ hỏi để chuẩn bị thuê nhà

Rồi cô cũng nói:

- Em cũng nghe bà ấy nói là làm giúp cho một nhà nào đó, họ bận rộn đi vắng nên hay nhờ bà đi tìm người thuê.

- Hay nhất là anh cho em số điện thoại, để lần sau bà ấy lên, biết đâu em lại tìm được người thuê nhà.

Long nghĩ ngay một con số nào đó rồi nói:

- Vậy hả, tốt quá, em cứ ghi lại số này 045--, đây là số bàn của khách sạn anh đang ở. Có gì em cứ nhắn họ gọi cho anh, anh tên là Hoàng.

- Vâng, vậy có gì em sẽ gọi anh – cô ghi lại địa chỉ.

- Thank em!



Long nhanh chóng rời trung tâm này. Anh lấy xe môtô chạy vòng ra đường Lương Thế Học đuổi theo ông khách kia, anh đoán ông họa sỹ vừa đi trước anh được khoảng 7 phút, nếu đúng là ông ta đến khu vực căn nhà kia, anh đuổi theo sẽ gặp ông ta tại gần khu nhà đó.



Ra đến đường Lương Thế Học, anh kéo ga tăng tốc vù vù hướng về phía cuối huyện. Chạy được khoảng 8 phút, anh phát hiện phía trước một chiếc xe hơi xám lúc nãy đang chạy trước mặt anh. Anh giảm tốc độ và giữ khoảng cách với chiếc xe hơi đó.

***



Chiếc xe hơi vừa đến rất gần khu nhà Đào. Long vẫn phải giữ khoảng cách từ xa. Anh kín đáo đậu xe men vào bên đường và đứng quan sát, giả dạng làm một người đang đợi chò ai đứng rỗi rãi ngoài đường. Cách xa chiếc xe không xa là quán nước nhỏ mà anh vừa ghé hôm nọ. Một lát sau, Long thấy chiếc xe nhá đèn sau và chạy lùi lại một đoạn. Đến gần quán nước nó dừng hẳn. Ông khách kia mở cửa xe bước ra, ông đứng nhìn loanh quanh, rồi Long lại thấy một bà bước ra, theo anh đúng là bà bán nước hôm nọ. Như vậy, Long có thể khẳng định dám chắc là bà bàn nước kia cũng dính líu đến vụ thuê nhà, nhớ lại lời cô nhân viên tại trung tâm giới thiệu, Long xác định chính bà bán nước vừa đi ra thị trấn tìm người thuê nhà.



Anh tiếp tục chọn góc kín đáo để đứng quan sát. Anh thấy hai người nói với nhau một lúc đứng chỉ trỏ về phía khu nhà, sau đó hai người vào trong quán nước, xe ôtô vẫn đậu bên ngoài. Trước tình hình này, Long như mắc kẹt ở giữa đường, anh không thể chạy vào đó, mà cũng không thể trở về. Thôi đành đứng lóng ngóng tạm ở đây.



Thời gian trôi qua vô ích. Năm phút, rồi mười phút, Long vẫn đứng đấy. Anh thấm mệt, đổ mồ hôi ở trán và lưng vì cái nóng gắt giữa trưa nắng. Anh nhìn đồng hồ vừa 3g30 chiều. Hai mươi phút vừa trôi qua. Anh vẫn đứng đợi từ xa. Còn đằng kia vẫn không có động tĩnh gì. Chợt anh nghe tiếng động cơ xe máy, có một chiếc xe đang chạy đến. Long vội nép vào bên trong giả bộ như một kẻ đang tìm nơi tiểu tiện ở ngoài vùng quê. Khi chiếc xe máy ấy chạy qua, anh quan sát đó là một cậu thanh niên cũng trạc tuổi anh hay kém hơn anh vài tuổi, cậu ta đang chạy một chiếc xe máy vừa chế lại dùng để chở hàng. Quan sát kỹ chiếc xe vừa chạy qua, anh đoán nó được chế thêm nhiều chỗ từ yên sau tương tự như để chở đồ đất, đồ sứ. Anh đang đi dần đến suy nghĩ, đó có thể là người anh thứ ba của Đào, hiện vẫn còn sống nhưng vừa đi ở đâu đó. Khi chiếc xe máy đến cổng quán nước, người thanh niên đi vào, lát sau thấy cậu ta và ông khách đi ra và họ đến cổng nhà Đào. Cậu ta mở cửa. Còn chiếc xe hơi chạy thẳng vào trong.



Lại phải ngồi đợi, Long lấy lại kiên nhẫn để xem đồng hồ. Song anh chú ý và đẩy chiếc môtô vào một góc tường phía sau hàng cây nhỏ, còn anh đứng ngoài qua lại quan sát. Năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút nữa qua, anh đang mệt mỏi thì thấy cậu thanh niên kia đi một mình ra và lên xe chạy trở ra ngoài đường. Vậy là vừa xong một thỏa thuận mua nhà, con mồi của bọn họ vừa vào bẫy – Long cho vậy.



Khi người kia đi khỏi, đợi thêm lát nữa, Long mới đẩy chiếc xe ra và chạy về hướng thị trấn. Đằng nào cũng ngồi đợi gần 40 phút, anh ngó thấy 4g30 hơn, anh chọn một quán càphê để vào giải khát. Đi một đoạn qua quãng rất vắng nhà cửa, đoạn đến gần Câu lạc bộ thể hình Bánh Xe Lớn, anh thấy một quán cà phê rộng lớn rãi, hai lầu có vườn ở dưới. Bên ngoài đề Cà phê Mây Trắng. Anh chạy vào, lên lầu hai ngồiphòng chốngmáy lạnh. Anh gọi một chai nước suối cho mình. Khi người bồi bàn mang nước ra. Anh uống từng ngụm lớn cho thấm cơn khát sau khi đứng nắng gần nửa tiếng đồng hồ. Ngẫm nghĩ sao, anh lấy máy điện thoại gọi về cho chỉ huy. Từ máy, anh nghe bên kia trả lời, anh nói:



- Trinh sát 03 báo cáo tình hình

- Báo cáo chỉ huy, sáng nay tui nảy ra ý kiến cho rằng nhà cô Đào nằm ở một nơi hẻo lánh, vậy thì họ phải tìm đâu ra khách thuê nhà. Nhất định phải có người trợ giúp họ trong chuyện này. Từ đây, tui có đi tìm hiểu một số trung tâm giới thiệu tại thị trấn. Tình cờ, tui chứng kiến một người khách đến thuê đúng căn nhà cô Đào. Thấy khả nghi, tui đã bám theo ông ta để xác minh. Đúng là ông ta đến thuê nhà cô Đào. Và người thường hay đi tìm khách giúp cho nhà cô ta chính là bà bán nước hàng xóm bên nhà.

Long nghe giọng chỉ huy nói: “Sao, anh muốn nói là bà Mừng bán nước, mà các trinh sát cũng vừa chụp hình bà ta”. Long nói:

- Vâng, đúng vậy.

- Điều ngạc nhiên hơn nữa, sáng hôm kia khi tui tiếp xúc với bà ta và cũng hỏi muốn thuê nhà bà ta chối và không nhận lời.

- Đây có thể là bọn họ là một phe với nhau, bọn họ chỉ tìm khách vãng lai, và luôn cảnh giác trước những người chủ động đến tận nhà hỏi thuê. Và cái biển thuê nhà trước cửa nhà cô Đào chỉ là một động tác để che mắt chính quyền địa phương. – Long nghe chỉ huy nói

- Vâng tui cũng đang thiên về ý kiến đó, ngoài ra, khi ông khách đến gặp bà ta, khoảng hai mươi phút sau tui thấy một thanh niên xuất hiện và đến mở cửa cho ông khách vào. tui cho rằng đây là người anh thứ ba của cô Đào hiện sống ẩn ở nơi nào gần đó.

- Vậy hả, anh trai cô Đào xuất hiện? Vậy ta tạm xác định nhóm họ có ba người – Giọng chỉ huy vẫn vang từ máy.

- Vâng rất có khả năng đó. – Long đáp



Được một lát, giọng chỉ huy tiếp tục bên máy:

- Trước tình hình này, anh tạm dừng tiếp cận khu nhà, không theo dõi trong thời (gian) gian từ ba đến năm ngày. Vì theo hồ sơ, các nạn nhân đến thuê nhà không bị mất tích liền, thời (gian) gian họ mất tích thường từ hai đến ba tuần sau khi thuê nhà. Vậy anh tạm dừng điều tra trong hai tuần, để tránh hung thủ phát giác và bỏ ý đồ ra tay hành động.

- Rõ thưa sếp! – Long trả lời

- Trong thời (gian) gian tạm nghỉ, anh tiếp tục nghỉ tại khách sạn và dành ít thời (gian) gian cho bản thân. Chú ý các nguyên tắc của một đặc vụ mà tui đã nhắc anh.

- Rõ thưa sếp!

- Rất tốt, hãy chờ đợi để hung thủ xuất hiện, rồi anh sẽ tiếp cận đó trở lại. Tuy nhiên, anh không được tự ý đi đâu quá xa hay bỏ về nhà trong thời (gian) gian này. Đềphòng chốngtrường hợp tình hình đột biến, chúng tui cần anh có mặt ngay. Trong thời (gian) gian này, Đội đang gởi thêm người đến hỗ trợ anh.

- Rõ thưa sếp!



Long ngắt máy điện thoại. Thở phào, trước mắt anh là hai tuần sắp tới dài lê thê, vì anh chưa biết sẽ làm gì trong thời (gian) gian này, ngoại trừ một lịch vừa lên là ghé đến Câu lạc bộ thể hình Bánh Xe Lớn, còn lại làm gì nữa. Anh nghĩ hay xem đây như một chuyến du lịch một mình đến vùng này. Long cầm ly nước hớp vài ngụm, châm điếu Marlborrow, nhả từng cụm khói, ngồi thư thái để tâm hồn thưởng thức trang trí bố cục trong quán cà phê. Nơi đây bài trí kiểu các quán cà phê lớn như anh thường gặp tại trung tâm, từ chỗ anh ngồi, nhìn xuống bãi xe rộng lớn rãi, có khuôn viên nhỏ và các cây dù lớn che từng bàn cà phê ngoài trời. Đi theo cầu thang lúc nãy anh lên, đến lầu 1 là sảnh cà phê hình như không có máy lạnh, là khu vực các bàn cà phê với một bục sân khấu. Còn tại lầu 2, làphòng chốngmáy lạnh, nhiều bàn nhỏ để cho từ hai đến năm người có thể ngồi chung quanh; có một quầy pha rượu bên góc kia, với đủ các chai lớn nhỏ với những nhãn rượu tây nổi tiếng. Anh nhận biết chúng qua các logo của những hãng rượu này, nào là hình bông lúa mạch, hình anh chàng cầm gậy, rồi hình chiếc búa, hay rìu vv. Từ lầu một trở lên, tất cả đều được gắn kính tại các mặt nhìn ra phía đường, để từ bên dưới có thể nhìn thấy người đang ngồi trong quán, cũng như người ngồi trong quán từ trên cao có thể thấy được cảnh đường phố bên dưới và toàn cảnh chân trời phía xa, các đồi gò nhỏ, những dãy núi.



Long nhìn đồng hồ, vừa 5g chiều. Trời vẫn còn nắng khá gắt. Một quầng đen các đám mây tụ phía sau những dãy núi cuối chân trời, bên tay phải từ chỗ anh đang ngồi. Mây đen đang kéo đến từ phía dãy núi khu vực biên giới. Anh đoán chỉ khoảng hơn vài giờ nữa thôi, toàn khu vực này sẽ có mưa lớn. Nghĩ cho buổi tối nay sẽ làm gì, Long nghĩ có lẽ anh sẽ dùng cơm tối trong khách sạn, nếu còn thời (gian) gian anh sẽ đi xem nhạc tại một vàiphòng chốngtrà gần khách sạn anh đang ở. Thời gian còn quá nhiều với anh.



***





 

hoabinh_a20

New Member
secret of a hted hous in t suburban (BMNNCH) chap 4: 1 (1.1) Gia Dũng

CHƯƠNG IV



1 – Hai trinh sát đến nơi – Cuộc trao đổi



Tối hôm đó, trời tối mịt, mưa vừa kéo đến từ lúc gần 7g, lúc này khoảng gần đúng nửa đêm, trời vẫn mưa tầm tã. Lại nói hai trinh sát Trọng Dương, Hải Nam nhận nhiệm vụ từ Sở cảnh sát Phúc An, trên chiếc Suzuki Striker 250 đang hướng đến Long Hà. Cơn mưa lớn vừa làm chậm hành trình từ Phúc An sang Long Hà của họ đến gần một tiếng rưỡi. Từng cơn gió cuốn các cột nước mưa nhỏ dội xuống đường, di chuyển theo chiều ngược lại của làn xe hướng tới biên giới, cản trở tốc độ của những chiếc môtô. Các cột nước đi cùng sức gió đẩy chao đảo các xe môtô chạy ngược chiều chúng, những giọt nước lớn đập túa vào mặt, tay chân, quần áo của người lái. Nhìn ra xa chỉ thấy những lớp lớp các tấm màn cột nước, còn tầm nhìn để lái xe an toàn trên đường từ cả hai phía đều hạn chế. Mặt đường trơn trượt.



Sau cùng, hai người cũng đến tỉnh Long Hà, họ đang đi vào thị trấn huyện Kiên Thành. Trọng Dương cầm lái, còn Hải Nam ngồi thu gọn phía sau im lặng như muốn chịu trận cho qua cơn mưa. Khi vào thị trấn, đường phố về đêm đèn vẫn sáng, xe cộ có phần bớt lại, tuy vậy hai bên phố các nhà hàng khách sạn, nhà trọ, quán ăn, quán karaoke vv vẫn còn hoạt động.



Lúc này, chạy từ từ tìm một khách sạn. Hải Nam khẽ dỡ kính nón bảo hiểm ra anh nói với Trọng Dương đang lái xe:



- Này anh Dương, thị trấn này sầm uất ra phết! – anh vừa nói, vừa đưa tay che những giọt nước hắt vào mặt.

- Ừ, tớ cũng tưởng là khu miền núi hẻo lánh, chứ trung tâm thị trấn của nó cũng đông vui ghê nhỉ! – Trọng Dương trả lời, anh cũng nâng kính nón bảo hiểm lên.



Thế là lúc này họ lại nói chuyện lại, sau gần cả hai tiếng ngồi xe dưới trời mưa từ bên tỉnh Thẩm Xuyến sang đây, cả hai cũng nói phần để quên đi cái lạnh, phần vì họ thấy vui hơn vì vừa đến nơi, giờ chỉ còn đi tìm khách sạn nữa thôi.



Trọng Dương nói tiếp:

- Nói là hẻo lánh chỉ ở gần đồi núi thôi, chứ thị trấn này tập trung toàn dân giàu, dân buôn tứ xứ, cả dân buôn thuốc phiện bên khu vực biên giới với các huyện miền núi Miến Điện, sau thời (gian) gian dài gom lũy được khối trước về đây mua đất làm nhà, xây biệt thự an dưỡng, và kinh doanh. Bọn họ luôn có đầu óc kinh doanh, vừa giàu rồi vẫn không để đồng trước nhàn rỗi, trước của họ được đầu tư tiếp vào cơ sở để tiếp tục nảy nở. Kìa, dãy bên kia có vài ngôi biệt thự xếp cạnh nhau cậu thấy không? – Trọng Dương chỉ tay về bên trái

Hải Nam nhìn theo hướng tay Trọng Dương chỉ, anh trầm trồ khen:

- Úi chà, mấy căn biệt thự đẹp ghê, lộng lẫy quá, nhìn cửa hàng rào nó kìa, trông cứ như một phủ tiếp khách cỡ nhỏ.

- Đấy chỉ là chỗ họ nghỉ ngơi thôi, còn cơ sở kinh doanh nhà hàng khách sạn, rồi thị cụm giải trí, ăn uống, massage này nọ lại ở chỗ khác có tay còn mở được cả nhà thổ rất sầm uất. Bọn họ có ý tưởng cho con cháu đời đời sau vẫn còn hưởng. – Trọng Dương lại nói

Hải Nam lại ngạc nhiên hỏi:

- Con cháu đâu mà đông thế?

- Cậu không biết, mấy tay giàu có lúc nào cũng có hai ba vợ lẽ, con rơi con rớt cũng đến năm bảy đứa, nói như cậu, ai cũng một chồng một vợ một đến hai con như chúng ta phấn đấu giàu có để làm gì, ăn làm sao hết. Nhưng bọn họ lại khác, vừa giàu rồi lại tham danh, ngoài ra còn tham con đàn cháu đống, cứ như quan lại thời (gian) xưa vậy.

Rồi Trọng Dương mải mê giảng giải:

- Cứ như chúng ta, nhân viên nhà nước, một gia đình nhỏ một hai đứa nhóc là phấn đấu mệt mỏi để lo bọn chúng ăn học. Dù sao cũng chỉ nghĩ, sau này chúng được ăn học đến nơi đến chốn, mà còn có công ăn chuyện làm.

- Còn bọn họ, đấy cứ theo kiểu thời (gian) xưa, họ sẽ tập trung cả họ chỉ làm kinh doanh một nghề, tên gọi thì thời (gian) nay có thể khác thời (gian) xưa, nhưng mô hình dòng tộc thì tương tự nhau … - Vừa nói, Dương vừa buông cả tay trái để hòa theo lời giải thích của mình, anh lái xe thong thả.

Hai người mải chuyện một lát, xe vừa đi được đoạn đường vào thị trấn.

Đột nhiên Dương hỏi:

- Này cậu nhớ anh Tuấn nói cậu Long hiện ở khách sạn nào không nhỉ?

- Ừ nhỉ, tớ cũng quên khuấy mất, đường sá xa quá!

Nam ngồi sau nói:

- Khách sạn Hải Vân tại đường Chu Quốc Trấn, hình như anh Tuấn nói nó nằm đầu thị trấn.

Nam vừa nói xong, chiếc xe vừa đi qua một đoạn, từ xa thấy bảng đèn nhấp nháy “Khách sạn Hải Vân, 15 Chu Quốc Trấn, Huyện Kiên Thành, Long Hà” tại một ngã tư nhỏ, tấm bảng được bắt dọc tường từ trên cao xuống tại một tòa nhà tám tầng nằm ngay đầu ngã tư, với kiểu thiết kế vậy, ngày hay đêm tấm bảng treo đó đập vào mắt nhìn của người đi đường khi mới vào thị trấn người cần tìm chỗ nghỉ trọ.



Dương nói, tay chỉ lên phía phải:

- Kìa, đằng kia chỗ ngã tư, đấy khách sạn Hải Vân cậu Long đang ở đấy!

- Thế còn sếp Tuấn dặn ta vào khách sạn nào nghỉ, cậu nhớ rõ không

Nam nói:

- Àh, Khách sạn Hoàng Hà, số 78 đường Cao Định.

- Ta ghé lại bên đường hỏi đường Cao Định ở đâu đi anh Dương!

- Ừ phải đấy!

Họ vừa đi ngang qua ngã tư Chu Quốc Trấn – Lương Thế Học. Họ dừng lại tại một quầy thuốc lá đêm, hỏi đường Cao Định. Rồi họ lại đi theo chỉ dẫn. Họ đi thẳng đến bùng binh Tháp hồ nước, rẽ vào đường Nguyễn Trung Chánh, đi thêm hai ngã tư nữa lại rẽ sang Cao Định tìm đến khách sạn Hoàng Hà.



Khách sạn Hoàng Hà là một khách sạn mức nhỏ tại một tòa nhà 5 tầng, từ bên ngoài dáng vẻ trông cũng lịch sự tiện nghi. Dù đêm hôm nhưng biển bên ngoài vẫn sáng, vẫn còn đọc được dòng chữ trên bảng treo ngoài cửa “Khách sạn còn phòng”. Họ gọi cửa. Khoảng ba phút sau, có tiếng lục đục mở cửa. Một thanh niên tiếp đãi mời họ vào trong, anh ta đang chuẩn bị đi ngủ trong phiên trực tối nay, thấy họ anh ta vẫn niềm nở chào đón. Anh tiếp tân chỉ dẫn hai trinh sát dắt xe xuống hầm. Cả hai cởi áo mưa nguyên bộ ra, áo quần choàng khít người, nên họ không bị ướt, duy chỉ có vớ dưới chân vừa ngấm nước ướt sũng. Hai anh tranh thủ đặtphòng chốngđể đi nghỉ sớm.



Sáng hôm sau, khoảng 8g, Trọng Dương và Hải Nam ngủ dậy, vệ sinh xong, gọi bữa sáng mang lên phòng. Dùng xong điểm tâm, hai anh ngồi chơi cà kê dùng cà phê và trà. Trọng Dương hút thuốc lá, anh phì phèo được gần hai ba điếu nãy giờ, còn Hải Nam anh chỉ hút xã giao một điếu rồi thôi. Trời sáng nay mát dịu, không khí êm ắng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe hàng chạy nhanh ngoài tận đường cao tốc vọng về. Từphòng chốngkhách sạn họ đang ở, nghe rõ được tiếng chim quanh đây, tiếng chó sủa gà gáy văng vẳng từ phía một số nhà khu vực đồi phía sau.



Trọng Dương nói:

- Khiếp! Hôm qua mưa lớn ghê thật! Tớ lái xe mà tê cóng cả tay!

- Vâng, đúng là trời mưa miền núi, cứ như bão. – Nam đáp lại

Nam hỏi:

- Hôm qua anh ngủ được không?

- Ôi, đánh một giấc ngon. Thì chẳng dầm mưa cả hai tiếng đồng hồ, đến đây nửa đêm sao chẳng ngon. – Dương nói

- Còn chú thì sao?

- Cũng tốt – Nam nhún vai nói

Nam nói tiếp:

- Khiếp thật mưa to quá, ướt hết giày dép, lạnh chân ghê.

- Ah, anh Dương. Hai đôi tất ướt hôm qua vứt ra, em tranh thủ giũ nước rồi treo chỗ đầu cửa sổ đấy, cả giày em cũng để gần cửa sổ cho hong gió.

- Ôi, mất công, để mai đem đi giặt ủi, em làm gì cho mất công. – Dương nói

Rồi Dương hỏi tiếp:

- Cần nhất là giày thôi, thế giày khô chưa?

- À, hong gió thêm chút nữa chắc là khô thôi. – Nam nói.



Không khí an lành, cảm hứng cho buổi cà phê sáng nay khơi mào cho câu chuyện, Hải Nam hỏi Trọng Dương:



- Này anh Dương, vùng Kiên Thành này dẫn qua biên giới, là đến khu vực tự trị của miền núi Bắc Miến Điện. Vùng này nó tách Miến Điện từ hồi nào nhỉ?





 

Pic_xynh

New Member
tat ca ban men

truyen BMNNCH minh dang viet do, du tinh 14 chuong se ket thuc, hien dc 7 chuong, viet rong ra gan 1 nam qua, moi dc fan nay.

Chi con 2 chuong nua chung ta dang o chuong 4/7 (trong tong cong du dinh 14 chuong), la se bat dau dang kieu "live" vua viet xong, doc lai la sang mai/ toi mai dang luon do vay se không co san va nhieu. nen 1 tgian ngan nua (khi het 7 chuong) se dang không dc nhieu. do minh cung ban viec, tranh thu dc luc nao hay luc do.

minh viet rat it, 1 ngay co khi chi viet 1 doan chung 15 dong thoi, neu doc lai thay không hay la lai bo lien.

truyen nay viet, la 1 trong nhung thu moi me nhat ma minh nghi ra, vi chua goi dang o dau (1 fan chua xong, 1 fan cung không nham den chuyen gi khac) ma simply, la 1 kieu "choi ngong" cua minh voi 1 nguoi ban hoc cung lop cu. that an tuong.

GD



 

lykha0305

New Member
secret of a hountd house i t suburban - chap. 4:1 (1.2) Gia Dũng

..



Không khí an lành, cảm hứng cho buổi cà phê sáng nay khơi mào cho câu chuyện, Hải Nam hỏi Trọng Dương:



- Này anh Dương, vùng Kiên Thành này dẫn qua biên giới, là đến khu vực tự trị của miền núi Bắc Miến Điện. Vùng này nó tách Miến Điện từ hồi nào nhỉ?

Dương vừa hớp ngụm cà phê, anh đưa điếu thuốc hít thêm một hơi, rồi nói:

- Àh thế mà cậu không rõ cái này?

- Không, em cũng chả rõ lắm, em xa nhà đi học nội trú từ năm trung học, đến khi vào trường an ninh, chỉ chúi múi sách vở luyện tập vài năm cũng để ý chuyện xung quanh, xa nhà lâu vậy tình cảm trống vắng, nên cũng yêu sớm, ngày đó lại có một hai mối tình vắt vai, thế là em cũng chẳng còn đầu óc nào mà nghe chuyện thời (gian) sự. – Hải Nam cười, giải thích

- Thế hả

Dương nói:

- Tớ về Sở trước cậu sáu năm, nhưng tớ không để mình tụt hậu thông tin như cậu. Tình cảm thì cũng có nhưng ai cấm mình nghe chuyện khác.

- Àh, cái thành phố New Hope City chứ gì, tiếng Miến Điện là gì tớ cũng không nhớ, chỉ nhớ tên tiếng Anh của nó, mà tên gọi bằng tiếng bản xứ người dân tộc, dân chúng ở đấy họ cũng bỏ rồi vì khó đọc khó nhớ quá. Nói nó tách khỏi Miến Điện không chính xác. Nôm na nó là khu vực tự trị thuộc vùng phía Bắc Miến Điện. Ờ cũng vài dịp được đi công tác nhưng phải sang Thẩm Xuyến, qua cửa khẩu Tây An sang Miến Điện, rồi có dịp đến thăm cái vùng đấy nó cũng như khu vực miền núi ở đây thôi, nhưng phải nói nó rộng lớn lớn hơn và được thiên nhiên ưu đãi hơn.

- À mà từ Kiên Thành này cũng qua đấy được, nhưng bên đây địa hình hiểm trở, nhiều núi rồi rừng ngăn cách biên giới, nên chỉ có cửa khẩu nhỏ Bản Kéo, nhưng nó chạy mãi lên phía Nam, cách thị trấn này cũng cả gần hai trăm cây. Cửa khẩu này đường sá khó đi lại nên ít người đi lại, người ta chỉ lập một chốt biên giới nhỏ đểphòng chốngan ninh và chặn bắt bọn buôn lậu thôi.

- Vâng, cửa khẩu Bản Kéo em cũng có nghe – Hải Nam nói

Dương nói tiếp:

- Cậu nghĩ xem, khu vực sau biên giới đi xa ra có đồi núi cao, hay cái là ở đấy trên núi đồi, dưới lại là rừng rậm, khe suối và sông lạch chảy ngang. Và đi qua khỏi khu vực ấy là đồng bằng nhưng kiểu trung du, ở đó có thị trấn miền trung du. Cách đây hàng trăm năm toàn người dân tộc ở, nhưng sau đó do khu vực này quá lợi thế để trồng cây thuốc phiện nên, dân buôn đổ xô đến đầu tư cho mấy làng dân tộc trồng thuốc phiện thế là từ từ nó đông vui lên thôi…- Dừng một lát Dương nói tiếp - Ở đâu có trước đổ vào ở đó sẽ phát triển. Mà ở đấy nhiều nơi có cả vàng, trên núi trồng thuốc phiện, dưới sông ngòi hình thành các bãi khai thác vàng.

- Àh thế hả, vậy chỉ cách có dãy núi mà khu vực bên kia Miến Điện hơn bên này nhiều! Chà, đúng là vùng Long Hà này không được thiên nhiên không ưu đãi như bên kia. – Nam nói

- Khổ thế, nếu đây cũng như bên kia toàn cái tỉnh Long Hà này không như bây giờ. Đây cũng gọi là miền trung du nhưng chỉ có núi đồi, rừng thì thưa, không trồng cái gì được mà cũng chả có tài nguyên quái gì hết.

Rồi Dương hồi tưởng lại theo kinh nghiệm của anh nói tiếp:

- Nói thế chứ vàng người ta cũng khai thác, vớt đãi chừng hai chục năm là hết, sau khi vét sạch vàng từ lòng đất, nhiều dân chúng vừa hưởng lợi từ vàng tại đây, tập trung đầu tư trước của xây dựng lại nơi này, khu vực giàu có lên, phát triển lên thành phố miền trung du, còn thuốc phiện vẫn trồng quanh năm từ bao đời. Cái hay là ở đấy, chính quyền người ta cũng lờ đi chuyện trồng thuốc phiện, cũng từ lý do lợi nhuận, vì hàng năm cái New Hope City này cũng đóng lũy rất nhiều vào ngân sách, dần dà khu vực này tập trung rất đông dân cư từ một số vùng của Miến Điện và dân buôn trong khu vực, kể cả có bọn tây đến đấy sống.

- Thế hả, vậy sao ở đấy có gì hay mà thu hút đông dân bốn phương lại đấy thế - Hải Nam thắc mắc.

Trọng Dương nheo mắt, ngẫm nghĩ, một lát anh nói theo kinh nghiệm của mình:

- Đơn giản, vì nó là khu vực giàu có, kinh doanh trao đổi thuốc phiện, ngoài ra, còn tập trung buôn hàng lậu, đưa trực tiếp vào đấy chỉ trừ phí vận tải thôi không đánh thuế, nên hàng rất rẻ so với một số nước khác trong khu vực.

- Có thế thôi à? – Hải Nam cảm giác vẫn chưa lý thú.

- Có trước rồi, người ta sẽ nghĩ ra những luật lệ khác

Dương nói tiếp như thấy thách thức:

- Muốn đi buôn thì có hàng để buôn, muốn ăn thì có cái ăn ngon, ở đấy nhiều món đặc sản quái lạ lắm nhưng phải nói là ngon thật, đánh nhau thanh toán muốn mua súng cũng có nơi bán, muốn gái, ở đấy đúng là một thành phố của nhà thổ, nói chung cái gì ở đấy cũng có, duy chỉ về công nghề nó không phát triển lắm.

- Nó còn hay ở chỗ này, tức là nó gần tương tự với cái vùng Texas ngày trước ở Mỹ đấy, dân chúng mâu thuẫn muốn xử nhau, cứ tự nhiên chém giết bắn nhau, có chết người cũng chẳng có ma cảnh sát hay chính quyền nào đến giải quyết, sống theo kiểu ngoài vòng pháp luật, trị theo luật giang hồ.

Hải Nam trố mắt hỏi:

- Thế ở đấy không có chính quyền àh, anh Dương?

Dương nhăn mặt nói:

- Có chứ, không thì sao người ta gọi là thành phố tự trị được!

- Ở đấy cũng có lực lượng cảnh sát riêng, nhưng họ chỉ quan tâm làm sao để duy trì cái thành phố để nó hái thêm trước thôi, họ không quan tâm đến các mâu thuẫn và thanh trừng giữa các băng đảng. Chuyện đó cũng dễ hiểu, vì đông dân buôn đổ xô đến rất phức tạp, dân giàu có, dân buôn, xã hội đen, tội phạm, nhưng bọn họ tự giải quyết với nhau theo luật giang hồ, tuy là hơi ghê nhưng thật ra nó cũng có quy luật hết.

Nam lại hỏi:

- Thế quy luật đó là gì?

- Đó là tiền, chia khu vực ảnh hưởng để làm ăn và danh dự trong giới giang hồ. – Dương đáp

Thấy Hải Nam chưa thể hiểu ý nghĩa này, Trọng Dương lại nói:

- Đúng là ở đấy an ninh náo loạn thật, tuy chuyện chém giết, án mạng xảy ra hằng ngày, nhưng các thế lực băng nhóm luôn luôn cư xử đối đãi với nhau ở mức trung hòa, dù sao họ cũng muốn nhắm đến làm ăn hơn là tranh giành ảnh hưởng. Có thể, vì khu vực này chỉ mạnh về thuốc phiện và buôn hàng chứ nó không có vị trí thuận lợi hay ảnh hưởng chính trị gì hết, nên các cuộc ẩu vừa chém giết nhiều khi chỉ ở mâu thuẫn cá nhân, không đáng kể để biến thành bạo loạn hay nội chiến.

- Cậu tưởng tượng xem, người ta có thể mua quyền sống bằng trước một cách hợp pháp và công khai cho dù cậu chỉ mới đến đấy ở chưa đầy một tuần. Tiền này người ta sẽ đóng cho chính quyền thành phố, người ta quan niệm, trước chính là sức mạnh và quy luật để cai trị tất cả thứ, ổn định lại trật tự, kể cả quyền lưu trú mà không cần xem xét đến lý lịch thành phần gốc gác, rồi chủng tộc hay cậu từ nước nào đến.

- Còn không có trước thì sao hả anh? – Nam hỏi

- Thì sống bất hợp pháp, chui lủi ở đấy, cảnh sát nó bắt được là phải dúi cho họ ít trước thế là xong, không may gặp bữa có đợt tổng kiểm tra thì bị tóm đưa vào trại tị nạn, nhốt một thời (gian) gian thì trục xuất.

Hải Nam ngạc nhiên kêu lên:

- Thế cái chuyện mua quyền sống hợp pháp có đắt không hả anh?

Trọng Dương nhẩm tính rồi trả lời:

- Tớ không nhớ cụ thể giá bao nhiêu nhưng nó tương đương với hai hay ba năm sống tại đó, có thể trả bằng vàng hay Dola. Tức ví dụ cậu sống ở một địa phương ổn định được ba năm thì xin cấp quyền lưu trú, nhưng đây người ta cho đi tắt, tức có thể rút gọn ba năm đấy quy ra tiền, nếu cậu có đủ tiền, chỉ một tuần sau khi sống, nếu có ý định sống lâu dài ở đó, bỏ trước mua quyền lưu trú và đương nhiên sau đó cậu là cư dân hợp pháp tại đó.

- Mà ở đấy dùng hai thứ tiếng, người dân tộc với nhau họ nói tiếng thổ ngữ, còn ra đường ai nấy đều biết tiếng Anh để nói chuyện.

- Ô hay thế, vậy mà em ít nghe nói đến cái khu vực này. Nó ở ngay nước ta, sau tỉnh Long Hà này mà em không biết. – Hải Nam lại thốt lên.

Trọng Dương vội nói:

- Làm sao mà cậu biết, vì thành phố này nó chỉ mới hình thành và mở cửa cho du nhập tự do độ khoảng sáu năm trở lại đây thôi. Thời gian này trùng với lúc cậu đang ngồi ở trường học. Mà ở đấy họ cũng phong tỏa thông tin ra bên ngoài, chỉ ai từng đến đó thì biết.

- Ồ vậy à – Nam nói

Chợt Trọng Dương cũng cười ồ lên:

- Vậy à! Vậy à! Chú em mày cứ như ếch ngồi ở giếng. Thời gian đấy chắc cậu mải chúi mũi tâm sự với mấy cô bồ, rồi còng lưng chở xe máy đưa nàng đi chơi phải không? Cứ thế còn thiết tha gì mà nghe ngóng học hỏi bên ngoài.

Hải Nam cũng cười theo:

- Có lẽ vậy, tại em sớm ham hố quá, em cũng cố gắng chỉnh đốn lại.

- Con trai mà anh, mấy anh nào lại nói không khi có dịp quen mấy em, nhất là ở cái tuổi mới lớn còn đang tò mò về tình cảm.

Trọng Dương cũng khéo léo qua quít vấn đề:

- Thế có cô nào tiến đến hôn nhân chưa? Hay là rơi rụng hết rồi?

Hải Nam vội gãi đầu, tỏ vẻ lúng túng lẫn tiếc nuối, anh nói:

- Thời đi học, em cũng cua được hai cô khá xinh, nhưng sau khi ra trường em vào làm tại Sở thì tiêu tan hết. Đứa đầu từ trung học đến năm nhất thì chia tay do không hợp, đến đứa thứ hai sau khi ra trường, nó ra trường đi làm ở công ty liên doanh nào đấy, em thấy cô ta cũng thay đổi quá, mình còn trẻ nhiều khi chưa kiếm đủ trước để cô nàng diện quần áo nước hoa, mà nó làm nghề gì sao cứ suốt tuần hội họp khách khứa. Thế là chia tay, vì tài chính không cho phép. Hì, hì, hì. Kể ra bây giờ em cũng tiếc, nhưng bám vào giật gấu vá vai lắm, em tự ái nên cũng quên luôn.

Trọng Dương nghe thấy thế cũng cười nói:

- Há há há, cũng chung số phận thôi, tình đầu bao giờ chả bại nhiều hơn được, mà lại còn thân tàn ma dại, cậu không nghe nói chơi không học bán rẻ tương lai sao?

- Nếu cứ vừa yêu giỏi mà vừa giỏi phấn đấu trơn tru thì còn gì để nói

- Khổ nỗi, người ta chỉ làm tốt một thứ mỗi giai đoạn thôi.

- tui thấy cứ yêu vào thì cũng phải hy sinh một vài thứ, đấy cậu xem chỉ riêng trong ngành cảnh sát chúng ta, thường xuyên vắng nhà để đi công tác, điều tra, có lấy được vợ đẹp để ở nhà một mình cũng chẳng thể an tâm; chưa muốn nói đến những ngành nghề khác.

Hải Nam nghe xong, anh cũng im lặng ngẫm nghĩ một lát. Thấy vậy, Trọng Dương lại nói tiếp:

- Cậu thấy, tất cả thứ nó cứ thay đổi xoành xoạch, thứ ta vừa làm tốt rồi, vừa chinh phục được rồi, thời (gian) gian sau nó lại khác, người ta luôn thấy thiếu thứ gì đó.

- Thời đi học, ta làm vừa lòng các cô bằng lời nói, thậm chí là tình cảm, sau này các cô lại cần vừa lòng về vật chất. Trẻ tuổi mới chập chững vào nghề lấy đâu trước nhiều, có phải anh nào cũng khá giả đâu?

- Đến khi, giả dụ nhé, cậu vừa giàu có lên, các cô ngày đó cậu không thể lấy làm vợ được nữa, mà vừa là vợ người khác. Đến lúc cậu ra sức làm ăn, kiếm được chút tiền, muốn lấy một cô trẻ hơn, khổ nỗi lại lấy phải những cô gái đặt trước bạc trên cả tình cảm!

- Vâng, vâng, đúng là phức tạp. – Hải Nam đáp lại

Nhưng Nam lại nói:

- Nhưng cũng có khi ta gặp cô vừa ý ở cái tuổi ta còn trẻ chứ?

Trọng Dương nhăn nhó trả lời:

- Ai chả biết, nhưng khó lắm, cái thời (gian) ngây ngô ấy gì cũng khó.

- À, mà hình như, bà xã anh cũng bằng tuổi anh phải không?

Trọng Dương làm mặt lạnh lùng trả lời:

- Ờ thì tui cũng quen vợ từ hồi học trường cảnh sát, vừa học xong thì cưới ngay, giờ chị đang làm ở đội cảnh sát kinh tế cũng gần Sở.

Tức thì, Hải Nam ôm bụng cười lớn mà nói:

- Ah, ah khà khà khà … vậy là anh cũng giỏi thật, vừa nói em mải yêu sớm mà không biết gì, thế mà anh lại yêu và dứt điểm ngay khi vừa học xong. Hay thật, hay thật!

- Nhưng nói là nói thế, chứ tớ có lăng nhăng như cậu đâu, tớ và bà xã, cả bốn năm học không hề có tình cảm gì, ít nói chuyện, tình cờ năm cuối đi thực tập, thế là phát hiện thấy cũng hay hay, nên cưới luôn, không mất thời (gian) gian như cậu.

- Ô thế hả? Thế anh Dương có bí quyết gì hay sao lại chinh phục nhanh thế, anh phải truyền lại để đàn em học hỏi chứ!

Trọng Dương ngồi nhìn ra xa, rồi nói:

- Chả có bí quyết gì hết, hình như duyên phận đến thì nắm lấy thôi.

- Thôi, anh đừng vờ khiêm tốn nữa … - Nam lại nói.

Trọng Dương lại làm mặt nghiêm túc nhắc lại:

- Không, thật đấy, anh chả có chiêu gì hay hết. Lúc đấy cũng vì trả cảnh thì lấy, không nghĩ xa vời. Mình và bà xã cùng học ngành cảnh sát, nên nghĩ sẽ thông cảm cho nhau được, làm cảnh sát điều tra thường phải xa nhà, thế là tớ lấy thôi.

- Còn cậu muốn học hỏi hả? Phải tìm đến cậu Long, đấy mới đúng thầy, mà cậu ta đào hoa thật, nhiều đứa thích nó, mà nó vẫn chưa ưng đứa nào …



Cả hai ngồi im lặng một lúc, dùng xong cà phê. Họ cũng muốn dừng buổi nói chuyện ngoài đề này. Hai người thong thả lái sang chuyện công việc.



Hải Nam lại hỏi Trọng Dương:

- Anh Dương, thế bao giờ chúng ta mới bắt đầu hỗ trợ anh Long?

- Thong thả một hai ngày sau, anh Tuấn muốn vậy, vì giờ Long còn đang tìm hiểu, chúng ta chưa nên đi theo cậu ta gây hỏng chuyện. Còn một hai ngày nữa để nghỉ ngơi ở đây, cứ xả hơi đi. Lát nữa ta ra phố xem có gì không? – Dương nói.

- Vâng!

Rồi hai người như kết thúc buổi cà phê sáng tại phòng. Hải Nam cầm mấy cái tách thu dọn lại rồi gọi bồiphòng chốnglên dọn dẹp. Trọng Dương cũng đi sửa soạn một số vật dụng. Họ vừa nghỉ được một đêm tại thị trấn này.

***



 

darksmith_1992

New Member
..BMNNCH - Chuong 4: 2 (2.1) - Gia Dũng

2 - Đêm đầu tiên ở nhà thuê – Cảnh khác: một cuộc thác loạn thường lệ



Sau khi nhậnphòng chốngthuê, trả tất cả thứ tiền, ông Thanh thảy tạm đống đồ đạc vào trongphòng chốngvà chạy ngược về thị trấn. Đêm đấy trời mưa nước lênh láng, gió lạnh, xa gần về biên giới có gió bão nhẹ. Nên ông không tiện quay lại căn nhà vừa thuê mà trú lại tại thị trấn, tối hôm đó có vài ba tên thuộc hạ của ông cũng ghé qua. Sang hôm sau, ông tranh thủ cùng mấy tên thuộc hạ đi kiểm tra chuyện làm ăn giao hàng. Đến tối, họ ghé vào quán dùng bữa tối tại một nhà hàng nhỏ ấm cúng có tên DécorArt Restaurant (một kiểu viết trại của hai chữ tranh ảnh và nghệ thuật) tại số 05 Tăng Bảo Khánh thị trấn trung tâm, là nơi thường lưu tới của các tay văn nghệ sỹ, nhà văn, họa sỹ từ những bậc nổi danh, giàu có cho đến một số tay mới vào nghề.



Trời về tối khoảng 10 giờ. Chiếc xe hơi Honda Elegance của ông họa sỹ đỗ lại trước cổng nhà Đào. Bên trong xe là một cô gái trẻ mà ông vừa làm quen được trong bữa tối tại nhà hàng. Những cô gái chơi ngày như thế này thường hay lưu tới các nhà hàng sang trọng, ăn vận đẹp mắt, ngồi chơi lả lướt cả ngày, và tối đến họ sẽ theo chân các tay giàu có về nhà nghỉ khách sạn. Khoảng năm phút sau, một chiếc xe môtô Suziki 2 thì Satra, trên xe hai tên ngồi, cũng vừa chạy đến. Có lẽ, do chúng đi xe máy nên vừa bị ông Thanh bỏ xa một đoạn tại đường cao tốc, giờ mới đến. Bọn chúng là thuộc hạ của ông.



Bên ngoài chỉ thắp một bóng đèn tròn trong lồng kiểu cũ tại trước cổng, xem chừng cho biết trong nhà đang có người ở. Ông mở cổng, chạy xe vào sân để xe có mái. Mở cửa bước ra, một cô gái trẻ chừng 28 tuổi, khá cao, chân đi guốc cao gót, mặc váy ngắn, áo khoác, bên trong chỉ mặc một áo chẽn thắt dây, treo dây ngang cổ thay cho nịt ngực, phía trước khoét một mảng rộng lớn để lộ hơn phân nửa phần ngực lồ lộ. Vị khách giàu có này vừa thuê hẳn cả căn nhà gồm tầng trệt tiếp khách và hai lầu đủ chỗ cho ông và một vài người khác cùng ở. Hai người mở cửaphòng chốngkhách, bật các đèn điện sáng chưng căn phòng. Hai tên kia cũng vào, bọn chúng khóa cửa ngoài, rồi cùng vào trong lo thu dọn lại một số đồ đạc. Ông họa sỹ ngồi tại ghế salông, hay tay dang rộng, ngả lưng vào thành ghế, bên cạnh ông, cô gái cũng đang nũng nịu khẽ bấm bả vai cho ông. Hai tên vừa vào, ông Thanh hỏi một tên:

- Lâm, mày có dặn mấy thằng kia ở nhà trông cửa hàng cẩn thận không?

- Dạ có, anh hai, em vừa cho thằng Hải, thằng Minh, thằng Thắng ở nhà trông cửa hàng và cậu và bà nhà. – Lâm, cánh tay phải của ông ta, đáp.

Ngồi một lát, ông Thanh châm điếu xì gà to bản, rít một hơi dài phà ra làn khói trắng như cái vòi ấm khi nước sôi, lại hỏi tiếp:

- Thế còn vụ mua mấy cái đồ sứ cổ bên Miến Điện, bọn kia giao hàng chưa?

- Dạ, thưa anh, bọn chúng chưa đến, vì đợt này cảnh sát biênphòng chốngtuần tra gắt gao quá!

Ông Thanh trừng mắt hỏi:

- Sao vẫn chưa giao hả?

- Tao vừa ứng trước một phần ba số tiền, mà bọn này còn chậm trễ. Sao mày không đi mà lo cho xong, giục bọn nó giao gấp đi, khách bên châu Âu đang cần gấp. Đi lẽo đẽo theo tao làm gì cho dính chân.

Tên Lâm hơi sợ hãi, nhưng vẫn kính cẩn thưa lại:

- Thưa anh hai, bà nhà lo cho anh đi xa cả tháng trời, biết đâu gặp nhiều nguy hiểm, gần đây cánh thuộc hạ của lão Hùng đồ cổ cũng đang thù hằn với phía ta, sau vụ ta không đóng trước bãi tại tỉnh Thẩm Xuyến mà ngang nhiên sang biên giới lấy hàng, lại còn tấn công cảnh cáo thuộc hạ của bọn chúng. Nên bà âm thầm sai em và thằng Hoàng đi hộ vệ cho anh.

- Ah, ah, ah! Nguy hiểm cái cóc gì! Tao bữa nay đi tham gia thi triển lãm tranh, là một dịp chỉ hội họp mấy tay nghệ sỹ cầm cọ, trí thức chứ có đi buôn đâu mà lo sợ. Vả lại ở cái nơi núi non heo hắt này có đứa nào đến đây mà lo. – Ông Thanh cười nói.

Lúc này, cô gái đang bóp bả vai cho ông Thanh mới cười nói xen vào:

- Thôi mà anh, anh có bà nhà lo từng ly từng tý thế thì còn gì bằng.

- Sao anh lại nổi nóng với mấy anh ở đây.

- Em thấy, hai anh đi theo chúng ta thì cũng tốt chứ có đâu mà anh bực.

- Không bảo vệ anh, thì hai anh sẽ bảo vệ em, lỡ có ai đó bắt cóc em thì làm sao?

Ông Thanh lại cười, quay sang hôn cô gái kia mà nói:

- Khà, khà, khà, em thật khéo bênh cho đệ tử anh!

...



 

meo_khung_1201

New Member
BMNNCH (se cre t o f hou se / subu rban) - chuong 4: 2 (2.2) - Gia Dũng

....

- Khà, khà, khà, em thật khéo bênh cho đệ tử anh!

Ông chậm rãi giãi bày cho mấy người kia hiểu:

- Anh tuy là khét tiếng trong giới buôn đồ cổ, công chuyện làm ăn thường không suôn sẻ, phải lặn lội đi truy tìm hàng hiếm hàng độc. Có khi phải mua lại thứ hàng trộm cắp, hàng quốc cấm để xuất sang nước ngoài. Nên tính chất và mức độ rất nguy hiểm, trái pháp luật. Dù gì thì cũng là buôn lậu, buôn hàng cấm, dần dần dấn thân vào giới xã hội đen. Cũng phải tranh giành ảnh hưởng thanh trừng giữa các băng đảng để tồn tại.

- Tuy nhiên, từ ngày trẻ, do cơ duyên mà anh được bái kiến một ông thầy vẽ rất giỏi, đến giờ anh vẫn không thể quên được những nét cọ cơ bản mà thầy vừa truyền thụ cho mình, vì lúc đó, khi còn là một thanh niên, ông vừa nhìn ra con người anh bản tính khí khái hơn người, ông tin tưởng sau này anh sẽ thành một người nghĩa khí hào hiệp mà truyền nghề cho. Không ngờ sau này, cũng vì mưu sinh, anh sa đà vào giới xã hội đen, sống theo luật giang hồ, những kiến thức thanh cao trong hội họa không có chỗ trong các bay vụ làm ăn, tranh giành ảnh hưởng. Nghĩ lại, anh cũng thấy đắc lỗi với người thầy năm xưa. Nên nhiều năm qua, những lúc rảnh rỗi anh vẫn âm thầm cầm cọ sáng tác … - nói đến đây ông tỏ vẻ trầm tư buồn bã – phần để luyện kỹ năng vẽ mà không quên nghề, phần cũng là để nhớ ơn thầy.

Ông Thanh trầm ngâm kể, mấy người kia vẫn chú ý lắng nghe, ông thở dài, rồi ông nói dứt khoát:

- Nay anh cũng vừa sang tuổi gần ngũ tuần, tính khí vừa trầm, bớt thói hung hăng hiếu chiến khi tham gia các cuộc thanh toán tranh giành ảnh hưởng, anh muốn gom một số những tác phẩm tranh vẽ trong thời (gian) gian qua cùng với bộ sưu tầm các tranh ảnh đẹp đem dự thi. Lần này, tham gia triển lãm, nhất định không dùng đồng trước hay thế lực mà chiếm phần thắng, thắng thua là ở cái tài hoa, nếu mình thực sự không sắc bén tinh tế bằng các bạn bè đồng hữu thì thua cuộc cũng cam lòng.

- các bạn thấy đó, ngay cả chiếc xe anh chạy trong đợt triển lãm này cũng chỉ là một chiếc xe Honda loại thường, để thể hiện mình trả toàn bình dị trước công chúng, đồng hữu và ban giám khảo, không chút phô trương. Hằng ngày, đi làm ăn buôn bán hay gặp gỡ những đối tượng của các phe khác, anh đều đi xe BMW, Merz.

Ông Thanh vừa dứt lời, cô gái trẻ liền hòa điệu bằng một tràn vỗ tay, cô nói:

- Hay quá, hay quá, anh Thanh quả thật là người văn võ song toàn đấy!

- Nhất định anh sẽ giành giải trong Triển lãm lần này mà.

- Anh phải tự tin chứ.

Không ai cười trước cách pha trò của cô gái, ông Thanh vẫn trầm tư, Hoàng nãy giờ vẫn đứng im phía sau Lâm, đầu hơi cúi xuống, Lâm nói:

- Anh hai vừa nghĩ vậy, quả thật anh có tài chí nghị lực hơn người.

- Còn chuyện chúng em theo sau anh, là do bà nhà dặn, cũng là lo cho sự yên ổn của anh khi một thân một mình.

- Nếu anh nói vậy, bọn em sẽ không theo chân anh đến Triển lãm, có thể gây nên hình ảnh phản cảm của anh trước tất cả người. Vậy thì để bọn em ở tạm tại nhà này, đi đi về về, thỉnh thoảng chông trừng thôi.

Ông Thanh nghe xong, gật gù, phẩy tay ông nói:

- Ừ, vừa lên đây theo tao thì ở tạm vài ngày, rồi vài bữa tao bận tại Triển lãm có thể về nhà được. Mày phải thay tao trông chừng bọn kia ở nhà, và xem mấy chuyện giao hàng đến đâu rồi.

- Dạ, thưa anh hai – Lâm nói, đầu hơi hơi cúi xuống lễ độ.

Ông Thanh ra chiều hài lòng, ông nói:

- Thôi đi nghỉ đi!

Rồi ông đưa mắt nhìn sang cô em gái, ông liếc nhanh xuống phía cổ và đùi, chân cô gái, ánh mắt như muốn gợi ý. Hiểu ý, cô em gái đứng ngay dậy, cô nói tự nhiên như không theo bản năng nghề nghiệp:

- Dạ, để em đưa anh lên lầu.

Ông Thanh quay ra nói với hai tên:

- Mấy cái túi đồ có giá vẽ cứ để tại lầu một này!

- Dạ, dạ - bọn họ đáp.

Hai tên kia loay hoay tản ra, Lâm đi ra cửa ngoài nhìn một vòng bao quát toàn khu nhà kiểm tra xem có gì không. Còn Hoàng lo đi khóa cửa ngoài, đóng cửa sổ, khóa xe. Ông Thanh và cô gái vừa lên lầu từ lúc nào. Ông lên lầu một tìm mộtphòng chốngrộng thoáng mát, vào trong đi tắm trước. Lúc lên, cô gái thấy ông họa sỹ đang tắm, cô xuống lầu cầm mấy túi đồ cá nhân của ông mang lên. Cô gỡ một số túi ra, lấy quần áo, khăn xếp ra giường, còn túi đồ nhỏ đưa lại phía nhà tắm cho ông, cặp xách cô không dám đụng vào.



Được lúc ông Thanh tắm xong. Ông mặc một bộ pyjama sang trọng có dây thắt ngang lưng đi ra, ông nằm trên giường, châm điếu xìgà hút một cách thiếu kiên nhẫn chờ cô gái. Cô gái chuẩn bị đi tắm, tay cầm chiếc khăn, vội nói:

- Đến lượt em tắm nhé anh!

- Ừ!

Khoảng mười phút, cô gái bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, hai chân dài to chắc, làn da trắng; vai cao đầy. Ông Thanh nhìn cô, cũng thầm ham muốn nhưng ông không tỏ vẻ gì nóng vội, những người như cô, trong cả gần mười lăm năm trở lại đây, kể từ khi ông bắt đầu phất lên từ một kẻ buôn tranh lậu, ông vừa được thưởng thức quá nhiều. Cô khẽ bước đến phía giường, lấy trong giỏ xách ny lông ra hai ly rượu và một chai sâm banh, cô mở nắp rót đầy đem lại bên giường.



Cô đưa ông một ly, còn mình cầm một ly uống một ngụm. Điếu xìgà mới cháy chưa hết phân nửa, ông Thanh cầm ly rượu ống, miệng vẫn thỉnh thoảng rít từng hơi xìgà.



Cuộc ái ân của họ thế là bắt đầu. Cô gái tháo từ từ hết khăn quấn trên người, trước mặt ông là một thân thể to khỏe, đẹp tuyệt, vòng ngực căng tròn, hai bên eo uốn hai đường cong xuống đến hông. Ông Thanh vẫn điềm nhiên, mắt ông nhìn kỹ xuống khắp người cô. Cô đẩy ông ngã nhẹ xuống gối một cách tình tứ, ông vẫn hút điếu xìgà, thỉnh thoảng rót thêm rượu uống tựng ngụm nhỏ. Cô bắt đầu phục vụ, cô hôn từ từ khắp người ông từ trên xuống. Động tác và hơi thở cùng tiếng khẽ ngân trong cổ cô rất điệu nghệ, nhịp nhàng. Ông Thanh ngả người trên gối, vẫn hút xìgà. Điếu xìgà loại này thường cháy một lúc phải mất cả tiếng đồng hồ.



Thỉnh thoảng, ông khẽ nhắm mắt, tai trái đưa ra cũng vớ lấy đầu, vai cô gái, miệng ông cũng rít lên những tiếng khè khè nhẹ. Khi điếu xìgà vừa cháy đến cuống, hai ba ly rượu vừa hết. Lúc này ông mới đẩy cô gái ngã sang phía gối, và chồm lên người cô. Cả hai quấn vào nhau, từng động tác từng tiếng kêu. Lúc này, ông mới thể hiện sự ham muốn ngoài kiểm soát so với lúc nãy. Ông không còn giữ thái độ điềm nhiên, khí khái nữa. Dù sao cuộc ân ái cũng vừa đi phân nửa. Ông nằm trên người cô gái, hôn khắp mặt, cổ, phần ngực, bụng. Hai tay ông di chuyển khắp người cô, tùy lúc tùy chỗ. Rồi ông cúi xuống hôn cả đôi chân rất đẹp của cô.



Họ quấn lấy nhau được khá lâu, lúc thì ông chủ động, lúc lại để cho cô gái kia trổ hết tay nghề. Cứ như vậy, kéo dài một thời (gian) gian. Đến khi cả hai mệt mỏi. Cô gái lăn ra ngủ say. Ông cũng ngủ.



Trời vừa đêm, ông Thanh chợt thức giấc, ông nhìn đồng hồ vừa hai giờ sáng. Ông đứng dậy mặc lại áo pyjama. Đi xuống lầu. Dưới lầu, chỉ để một cái đèn nhỏ, ông hiểu hai thuộc hạ của mình cũng vừa chui vàophòng chốngbên hông ngủ say.



Ông nhìn thấy túi đồ giá vẽ, ngẫm thấy cảm hứng giữa đêm, bên cửa sổ mở hướng ra xa một ngọn đồi, đêm nay có trăng, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Ông mở đèn, dựng giá vẽ lên giữa phòng. Ông treo tấm tranh còn vẽ dở dang lên giá, ngồi soạn lại màu và cọ. Rồi ngồi nhìn ra cửa sổ, phóng tác thỉnh thoảng ngoặc lên tấm tranh vài nét.



Ngồi vẽ được một lúc, ông thấy như có làn khói xanh chụm phía sau vườn. Mũi ngửi thấy một mùi hương, hình như hương hoa rừng quấn theo làn gió đi vào phòng, mùi thơm man mát mê lòng, cảm giác phấn chấn, ông ra mở cửa như để đón thêm làn hương ấy vào phòng. Phía vườn, làn khói xanh mờ dần nhưng vẫn buông quanh đây, ông nhìn thấy các nấm mồ lô nhô. Ông hơi sợ. Một cảm giác ngạc nhiên, vì từ hồi chiều ông vừa thấy mấy ngôi mộ này mà chẳng sợ gì. Giờ ông lại thấy ghê ghê, có lẽ do cảnh vật lúc này là đêm hôm, lại có sương khói tỏa, gió mát lạnh. Nghĩ sao, ông đi vào ghế salông ngồi. Chỉ trong chốc lát, ông vừa gục vào thành salông mà thiếp đi.



Mắt lờ mờ nửa tỉnh nửa ngủ, ông như thấy mình đang đi ra khỏi phòng. Rồi ông thấy một cô gái, cũng mặc đồ ngủ màu trắng mỏng tanh, cô này còn đẹp hơn cô gái lúc nãy. Ông cứ ngỡ là tối nay mình thuê hai cô gái làng chơi đi về chung với mình mà sao cô này lại không lên ngủ chung với mình. Khẽ cất tiếng gọi “Cô em, sao lại đứng đấy, em mới đến sao không nói anh biết!”. Cô gái không trả lời chỉ quay nửa mặt lại, một khuôn mặt đẹp một cách cổ kính, làn tóc thả ngang vai, làn mi dài cong vút. Cô không nói rồi lại bỏ đi, nên ông càng ngạc nhiên vội bước theo cô ta. Cô gái dẫn ông đi ra khỏi nhà, đi về phía sau vườn, rồi vào một cănphòng chốngnhỏ. Tại đó lại có một cái cửa vừa mở sẵn. Khi vào đến cửa, ông không thấy cô gái đâu, lại thấy còn một cửa nhỏ nữa, nên ông bước vội vào. Vừa vào thì ông ngã trượt một cái, ông lăn vào một hầm, ngạc nhiên và cáu giận vì không thấy lối ra, ông đành men theo lối nhỏ dẫn đi vào trong. Ông cứ đi lò dò như thế được một lúc thì bên tai nghe nhiều tiếng rên la đầy dục vọng. Tiếng rên la lẫn trong tiếng nhạc du dương, có cả tiếng nước chảy róc rách như bên suối, ông thấy ánh sáng phía trước, hóa ra ông đang đến gần một gianphòng chốngsâu dưới hầm. Im lặng ông bước tới, đứng nép phía rèm đưa mắt nhìn vào.



Cảnh tượng trước mắt kinh ngạc như trở về thời (gian) xa xưa, kiểu cung đình. Trước mặt ông, rất nhiều người đang lõa lồ, khoảng chừng hơn chục tên thanh niên mặt mày dữ tợn như toán cướp, và chừng sáu bảy cô gái nhìn như những thiếu nữ thời (gian) xưa. Họ đang quấn bên nhau trong nhiều tư thế làm tình đầy vui lạc, bên trongphòng chốngnày, rèm vải kiểu nhưphòng chốngngủ ngày xưa, trên bàn và trên tường là các giá nến, bên cạnh một hồ nước nhỏ, từ trong vách đá chảy ra dòng nước róc rách.



Trai, gái đang quấn quít bên nhau rên la thảm thiết giữa những trò vui khoái lạc. Ông vẫn đứng im như cột, ngơ ra nhìn chăm chú cảnh tượng mà ông chưa bao giờ gặp ở đâu. Một kiểu làm tình kiểu quần hôn, những tay thanh niên vạm vỡ, bắp thịt săn cuộn, tóc dài búi tó, những cô gái đẹp, thân thể mảnh mai, tóc còn thả dài, mai tóc dài như kiểu ngày xưa thời (gian) cung đình. Tất cả đang trần truồng, nằm ngồi quấn quít nhau. Gần chỗ ông đứng nhất, là ba tên thanh niên đang quần một cô gái, chúng hôn khắp người cô, hôn vào chỗ kín, tên kia đang hôn ngực cô gái, tên còn lại vuốt ve, còn cô kia thả lỏng người co quắp rên rỉ. Trên giường chỗ nằm hai ba cặp đang giao hoan, đằng góc xa kia, hai ba cô gái lại đang gục đầu vào chỗ kín một tên nào đó. Hắn cũng nằm ngả người đê mê trên ghế. Còn góc bên trái, chỉ có hai cô gái nhan sắc tầm trung bình, đang vui đùa với nhau. – Ông nhìn mà thấy cũng ngộ ngộ rồi cười mỉm “Ấy thế mà từ ngày xưa cái trò tình dục đồng tính cũng có, đâu phải bây giờ”. Hai cô đang vờn nhau. Một cô nằm còn một cô ngồi, cô ngồi trên tay cầm một chiếc khăn lụa dài khẽ vung vẩy thướt tha qua người cô đang nằm, tay kia xoa khắp thân thể mình, lúc lại đưa tay xuống vuốt ve cô nằm dưới. Cô nằm dưới chân dạng cặp lên hông cô đang ngồi trên, còn hay tay ôm lấy phần ngực mình. Trên tường, treo một số binh khí như gươm, đao, giáo mác, và các vỏ gươm, có cả cung tên. Tại một góc ông để ý thấy họ treo quần áo như kiểu thời (gian) triều đình ngày xưa. Quần dài, áo dài, có khăn quấn ngang bụng vv.



Ông nhìn mãi, mặt ngơ ngác kinh ngạc, dù cho ông là người cao tay đầy bản lĩnh, vừa từng qua nhiều cuộc ăn chơi trác táng, song một cảnh hành lạc tập thể như vầy ông chưa bao giờ được thấy trên trần gian. Ông để mắt tìm cô gái ban nãy, nhìn quanh một lát, ông mới chú ý có cô gái đó và một tên mặt mũi rất gian hùng như tướng cướp. Hắn đang giao vui với cô gái mà ông gặp ban nãy. Ông còn tức giận vì đáng lẽ ra cô này là ông mời về nhà chơi, sao giờ cô ta lại bỏ ông xuống đây mây mưa với đám quân ô hợp này. Tên tướng cướp đó đang cong cả tấm lưng to bè của hắn nằm úp trên người cô bạn gái của ông, hì hục đẩy, cô ta ưỡn đầu, hai tay bấu lấy hai tay to khỏe của tên kia đang chống xuống, hai chân nhỏ của cô quấn chặt vào hông của hắn. Tên đó gầm gừ hùng hục như gấu, mồ hôi nhễ nhại chảy sau lưng, từng thớ thịt cuộn lên, còn cô gái kia rên la thảm thiết vang cả một góc khuất trong cùng.



Ông cứ đứng để ý quan sát bữa tiệc giao vui tập thể đầy sinh động vậy được gần hai chục phút, thỉnh thoảng ông lại nép người lại sợ bọn chúng phát hiện. Ông để ý, chỉ có cô gái và tên tướng cướp kia là mải làm tình mãi, hết thế này sang thế khác mà không thay đổi, khi nằm, rồi sang ngồi, rồi sang kiểu ôm cột. Còn những người kia, thỉnh thoảng lại chạy sang bên này bên kia đổi người, làm tình kiểu quần hôn. Dần dần ông ngộ ra một điều, có lẽ tên kia là tên cầm đầu nên làm tình với cô gái đẹp nhất có thể là tiểu thư của các cô gái còn lại, còn những tên khác là thuộc hạ của hắn thì làm tình lòng vòng với các hầu gái của cô gái kia. Ông ngẫm nghĩ một lát, không hiểu tại sao chuyện này lại có thể xảy ra như ở thời (gian) này, làm gì còn kiểu tiểu thư và hầu gái rồi cả đám giặc kia nữa.



Tất cả bọn chúng đang hành lạc, bất thình lình, chúng phát hiện ra có ai đang nhìn chúng. Chúng quay ngoắt về phía ông đang đứng nhìn xuyên thấu qua rèm che cửa, mặt đứa nào đứa nấy cả trai và gái trắng bệch, môi thâm xì, chúng khẽ nhe miệng để hở ra vài chiếc răng nanh kinh sợ. Lúc này, ông mới nhìn kỹ, mặt chúng, những bộ mặt như ma, tóc quăn lên. Ông còn nghe bọn chúng hét lên “Tên kia, bỏ chạy hả, mi tới số rồi!”. Ông sợ quá bỏ chạy thì vấp ngã.





 

coccon83

New Member
BMNNCH (secret of a hounted house) CH 4: 2 (2.3) gia dung

...

Ông bị vấp, nên chân đá một phát, miệng ông kêu lên “Cứu tui với!”. Ông chợt thấy chân đau điếng vì đá phải cái gì rất cứng, chợt mở mắt thấy mình đang nằm tại bàn salông. Bất giác sợ hãi, ông hét to “Tụi mày đâu, Lâm, Hoàng!”. Vừa nghe, hai tên vội vàng chạy từ trongphòng chốngbên cạnh ra, mặt còn ngái ngủ, chúng hỏi ông:

- Dạ, đêm hôm anh hai có chuyện gì mà hét to thế?

Ông ngơ ngác thấy mình đang ngồi tại phòng, rồi ông hỏi bâng quơ:

- Nãy giờ tụi mày có thấy có con nhỏ nào đi vào đây không?

- Dạ không – Hoàng, Lâm nói

- Thế con Hồng nó lên lầu ngủ với anh đi đâu rồi – Lâm hỏi.

Chợt hiểu là mình vừa có một cơn ác mộng, ông nói:

- Àh không, tại tao ngủ mơ thấy toàn chuyện vớ vẩn!

- Con Hồng nó còn nằm trên lầu

Rồi ông hỏi hai tên:

- Mấy giờ rồi?

- Dạ, gần 4 giờ sáng – Lâm trả lời

- Sao anh hai lại ngồi đây giờ này – Hoàng hỏi

Ông buồn bã trả lời:

- Tao ngủ rồi, đêm hôm tỉnh dậy xuống nhà xếp tranh, lại ngủ quên ở đây.

- Thôi vềphòng chốngđi!

- Vâng, vâng! Hai tên đáp

Rồi ông nói:

- Hoàng, mày ra đóng cửa ra vào cài khóa lại!

- Dạ - Hắn thưa rồi ra đóng cửa.

Ai trở về lại chỗ cũ. Ông Thanh cũng lên lầu, trở vềphòng chốngnằm cạnh cô Hồng đang trần truồng nằm dưới lớp chăn. Ông nằm bên cạnh, ngẫm nghĩ một lát giấc mơ kia thấp thỏm linh tính không biết có chuyện gì không hay.







 

Zhou

New Member
...

BMNNCH (secret of a hounted house) CH 4: 3 (3.1) gia dung

..

***

3 – Ngẫm lại giấc mơ, ông họa sỹ không vui trong ngày Triển lãm

Kết thúc cuộc giao hoan, hồn ma làm gái làng chơi khiếp sợ



Sáng hôm sau, ông Thanh dậy sớm hơn tất cả ngày. Từ 6g30, ông trở giấc quay sang nhìn cô Hồng đang trần truồng dưới lớp chăn, ông chợt nhớ lại cô gái đêm qua. Cô Hồng ngủ nằm quay mặt về phía tường, thò ra khỏi chăn là đôi chân thon dài và hai bên vai cân đối, một tay bên ngoài, chiếc chăn quấn ngang nách phồng lên một cụm chỗ phía ngực. Ông nhìn kỹ cô ta thêm lần nữa. Rồi ông sực nhớ làm gì có cô gái thứ hai nào theo ông về nhà. Hóa ra chỉ là một giấc mơ, nhưng sao ông không thể quên khuôn mặt đẹp tựa cổ trang và những cảnh thác loạn rùng mình. Ông cảm giác phờ phạc, trong tai còn nghe văng vẳng câu nói “Tên kia, bỏ chạy hả, mi tới số rồi!”. Đến tuổi ngũ tuần, ông không mê tín cũng không xong vì vừa nghe quá nhiều chuyện nhân gian đồn thổi. Buồn bã, ông nhổm dậy nhanh chóng sửa soạn quần áo. Đến 7g, ông vừa sẵn sàng túi xách mang vào xe hơi.



Thấy ông dậy, hai tên thuộc hạ cũng phải mò dậy. Dù bọn chúng biết ông sẽ không để họ đi theo ông vào trung tâm, xong chúng đi ra đi vào cho có lệ. Trên lầu một, cô Hồng còn ngủ. Ông thấy tên Lâm và tên Hoàng đang đứng hơi khép nép trong phòng. Thấy ông đi xuống bọn chúng cúi chào ông:

- Anh hai đi sớm, có cần bọn em theo sau không ạ? – tên Lâm hỏi

- Không cần đâu!

Khi đi ngang qua chúng, ông vội ngoắc tay phía tên Lâm cho hắn bước lại cúi đầu gần ông, ông hỏi:

- Có thật, đêm qua hai anh em mày không thấy gì phải không?

- Dạ, không thấy gì – Lâm trả lời

- Bọn em không thấy gì cả đêm qua, chỉ nghe anh hét to giữa đêm thì chúng em chạy ra liền. – Hoàng cũng nói thêm.

Tên Lâm tỏ vẻ quan tâm hỏi thêm:

- Thế anh hai mơ thấy chuyện gì không vui phải không?

- Ừ - ông Thanh gật đầu

Rồi ông nói:

- Tao mơ thấy một đứa con gái đến tìm tao giữa đêm hôm, rồi nó dắt tao đi đâu đó trong nhà này, ra vườn. Hình như nhà này phía sau còn một cănphòng chốngnhỏ bỏ trống không người ở, đi vào đấy thì tao lạc xuống một căn hầm, dưới đấy tao bắt gặp một toán cướp đang hành lạc cùng mấy đứa hầu gái, và với con nhỏ vừa gọi tao…

- Àh, mà tao cũng không thể hiểu đây là chuyện gì.

Cả hai tên Lâm và Hoàng nhìn nhau, rồi cả hai cười mỉm. Song tên Lâm nói:

- Bọn em không hề nghe thấy gì. Chắc anh đêm qua quá chén rồi vui vẻ với con nhỏ trên lầu nên mệt mà mê sảng thấy những chuyện nhảm nhí.

Ông Thanh đập tay vào hông, lắc đầu nói:

- Không phải, ngủ với con Hồng xong, tao mới xuống lầu xếp giá tranh, lúc đó tao mới ngủ thiếp ngay tại salông rồi mới mơ

- Không phải do mê mệt với con Hồng mà tao mơ vậy.

Tuy kể ra chuyện đêm qua, song ông không nói rõ lý do tại sao ông lại buồn. Tên Hoàng thấy ngộ ngộ mới nói:

- Thưa anh hai, mơ mộng là chuyện thường ngày ai cũng có.

- Tại sao anh lại để tâm quá vào giấc mơ đêm qua.

- Hay có chuyện gì làm anh phiền não vậy?

Ông Thanh nghe vậy hiểu một tên đệ tử vừa hiểu tâm ý mình. Ông lắc đầu buồn bã. Ông vội nói:

- Tao muốn hai mày ngày hôm nay đi xem quanh căn nhà này xem có gì đáng chú ý không. Nhớ đi ra đằng sau kiểm tra xem có cáiphòng chốngnào ở đó không.

- Còn con Hồng trên lầu, khi nào nó dậy mà đòi về thì Lâm mày chở nó ra thị trấn.

- Mấy tối sau tao muốn tĩnh tâm để xem lại vài bức tranh. Cũng lâu quá rồi tao không hề đụng đến tranh với cọ.

Tên Lâm nói:

- Dạ thưa anh hai

- Giờ tao bận đi, 8g30 khai mạc rồi! – Ông Lâm nhìn đồng hồ trên tay nói

***

Khi ông Thanh lái xe đi được ít lâu, trongphòng chốngcòn hai tên. Lâm biết ông Thanh có ý cho cô Hồng về, hắn bèn ngẫm nghĩ kế gian. Hắn giả vờ, cứ y theo lời dặn nãy hắn lại nói:



- Hoàng, mày lấy xe chạy ra ngoài mua chút gì đó ăn sáng cho tao mày, cả con nỡm trên lầu còn chưa dậy. Nhớ chọn mua đồ ngon miệng chút nhé

- Vâng.

Hắn nói tiếp:

- Sau đó, về đây, ăn xong thì mày đi xem xét khắp nơi căn nhà này. Chỗ nào có hang có hốc, nhà kho, bụi cây thì chui vào xem có gì ghê ghớm không, xem có đặt bùa gì không sao anh hai lại mơ. Mà cũng lạ, tao với mày đêm qua ngủ say như thóc, chẳng nói gì đêm qua chỉ có anh hai hét ầm lên làm tao thức giấc thôi.

Hoàng nhếch môi cười, nói tiếp:

- Buồn cười thật, đêm qua lúc em anh nghe anh hai hét, chạy ra thì thấy cửa ngoài vẫn khóa, chỉ có cửaphòng chốngmở, mà có thấy ai đâu.

- Thì tao bảo mày, là anh hai mê mệt với con kia lại thêm chút men vào nên đầu óc choáng váng mới mơ. – Lâm nói

- Vâng, em cũng thấy lạ, sao anh hai lại bảo có cô gái nào đêm hôm đến rủ rê đi đâu. Cửa ngoài vườn em vừa khóa. – Hoàng nói.

Lâm đưa tay vuốt vuốt hàm, đột nhiên hắn cũng sinh nghi mà nói:

- Hay có đứa nào trèo tường vào?

- Vâng, có thể.

- Vì thế tao mới nói mày phải đi kiểm tra lại toàn bộ căn nhà này. Đây không chỉ là mấy đứa con gái, mà tao còn đềphòng chốngbọn xấu hay bọn tay chân khác lợi dụng đêm hôm đột nhập vào tấn công.

- Dạ, em sẽ xem xét cẩn thận.

Thấy cậu đàn em cứ vâng dạ, Lâm chợt quên một chi tiết, vội nói:

- Àh này, mày nhớ đi ra vườn sau xem có cáiphòng chốngnào bỏ hoang không nhé. Nếu có thì chui vào lục tung lên, kiểm tra hết tất cả thứ.

- Vâng, vâng, anh yên tâm!

- Thôi giờ đi mua đồ gì ăn đi, đói bụng rồi, nhớ cầm ít bia, thuốc lá về nhé.

- Vâng!

....



 

killgirl_9x29

New Member
secret of a hounted house (BMNNCH) chapter 4: 3 (3.2) gia dũng

...

Thấy cậu đàn em cứ vâng dạ, Lâm chợt quên một chi tiết, vội nói:

- Àh này, mày nhớ đi ra vườn sau xem có cáiphòng chốngnào bỏ hoang không nhé. Nếu có thì chui vào lục tung lên, kiểm tra hết tất cả thứ.

- Vâng, vâng, anh yên tâm!

- Thôi giờ đi mua đồ gì ăn đi, đói bụng rồi, nhớ cầm ít bia, thuốc lá về nhé.

- Vâng!



Nhìn Hoàng đẩy xe máy đi khỏi. Lâm mới mừng rỡ, vội đóng cửa, rón rén đi ngay lên lầu một. Hắn vừa thầm để ý cô Hồng đêm qua theo chân ông Thanh về. Cả buổi tối, tại nhà hàng và cho đến khi về đây, hắn cứ âm thầm nhìn cô ta thèm thuồng mà nào dám nghĩ gì. Vì đây là đào mà ông Thanh thuê về để phục vụ cho ông ta sau một ngày mệt mỏi trước ngày khai mạc. Gái làng chơi như cô ta mà sao khuôn mặt lại thanh tú đến sợ, trông cứ như sinh viên, thư ký giám đốc, thân hình lại to khỏe như một vũ công. Sáng nay, hắn lại thăm dò là ý ông Thanh không muốn cô ta ở lại nữa, thế là hắn mừng thầm trong bụng định giở trò kiếm chác. Dù sao ông Thanh vừa cho cô ta về, cũng chỉ nghĩ cô ta như một trong các cô gái bán hoa hạng sang thôi, đâu để tâm gì, nên hắn không sợ bị tội nếu lỡ có chọc ghẹo cô.



Lên đến phòng, nhìn đồng hồ vừa 7g45, hắn làm bộ gõ cửa. Gõ được một lúc hắn nghe cô nàng ra mở. Hình như cô ta từ nhà tắm đi ra. Cửa mở, trước mặt hắn là cô ta còn đang quấn một chiếc chăn độc nhất. Hắn tròn mắt nhìn vào hai vai suôn, cái cổ trắng ngần, và phần ngực bị chẹn dưới lớp chăn, còn lấm tấm vài giọt nước, và cả đôi chân bên dưới, nhìn một lúc mới đi hết từ đùi xuống đến chân, chân cô ta quá dài, đẹp từ trên xuống dưới làm cặp mắt hắn không thể lướt nhanh đi, hai bàn chân cô ta thật đẹp đứng khẽ chụm nhau.

Cô nàng cẩu thả vội mở cửa, nhìn thấy hắn cô cuống quít, vội kéo tay lên che phần ngực trên chiếc chăn hỏi:

- Em đây, … Ối! Anh! Anh! Thế anh Thanh đâu rồi!

Hắn nói:

- Ah, xin lỗi em, anh làm phiền em. Không phải anh Thanh … anh Thanh vừa dậy từ sáng sớm và đi dự triển lãm tranh rồi!

- Thế ah, sao nữa?

- Anh lên đây hỏi xem em có ăn gì không?

- À, em mới dậy …! Lát nữa!

- Anh vừa nhờ thằng Hoàng đi mua đồ ăn cho ba người!

- Thank anh.

- Đến tối anh Thanh mới về, anh phải ở lại Bảo tàng cả ngày dự triển lãm.

- Vâng, thế anh Thanh có nói em ở lại không?

- Àh anh không nghe nói gì. Sáng nay anh Thanh mệt mỏi nên đi ra ngoài sớm rồi!

- Vậy sao? Vâng Thank anh! Cô Hồng sịu mặt, nhìn Lâm, tỏ ý muốn đóng cửa lại.



Nãy giờ hai người trao đổi ngắn gọn, kẻ đứng ngoài cửa, cô gái đứng ở trong chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người, nên cô chỉ mở hé cửa, đứng thập thòi nói với Lâm. Cửa đóng, Lâm đi xuống. Hắn còn đang thăm dò thái độ của cô gái. Nhưng hắn vừa cho cô biết là ông Thanh không nói cô ta ở lại hay không. Hắn định chờ Hoàng mang đồ ăn về sẽ lênphòng chốngtrên một lần nữa. Hắn sốt ruột không biết tên Hoàng có về sớm không.



Đi đến cầu thang, hắn lại quay trở lại phòng. Trong đầu hắn lo nếu đợi thêm, biết đâu cô gái sẽ thay quần áo và đi xuống rồi ra về. Thế là hết. Khẽ gõ cửa, hắn nghe tiếng nước chảy trong toa lét. Một lát, cô gái đi ra mở cửa, cô vẫn đang quấn khăn nên chỉ mở hé cửa. Cô nói:

- Sao vậy, bữa sáng có rồi à? Nhanh thế

- Không … chưa! Anh quên, nên quay lại nói lát nữa em có ra thị trấn anh sẽ chở em ra đấy.

- Ô thế cảm ơn. Vậy lát nữa anh nhé!

Cô gái vừa định đóng cửa thì hắn khẽ đẩy cửa nói:

- Àh này!

- Sao?

Hắn cười cợt nói:

- Anh quên mất, hình như anh Thanh có nói để quên cái túi xách trong phòng. Nhắc anh vào tìm xem có không?

- Túi xách à?

- Ừ, nếu có thì anh phải mang nó lên thị trấn ngay cho anh Thanh!

- Vậy anh vào tìm đi …

Cô Hồng mở cửa cho Lâm vào. Lúc này, cô chỉ mới tắm rửa sơ chưa kịp lau hết người, mặc quần áo vào. Cô vẫn giơ tay giữ chiếc khăn quấn người. Lâm đi vào, làm bộ đi quanhphòng chốnglò dò tìm kiếm, rồi đến bên giường, cúi người xem ở dưới chân giường.



Cô Hồng cũng nói:

- Sáng em dậy có thấy cái túi nào đâu?

- Anh hỏi anh Thanh có để quên ở đâu không?

- Thôi không có rồi. Vậy là anh Thanh chắc để trong thùng sau xe hơi – Lâm làm bộ.

Lâm cười trả lời, phủi tay, hắn nhìn vào cổ cô gái, rồi dừng mắt lại ở đó một hai giây:

- Thế em có mệt không?

- Ứ, sao anh hỏi vậy?

- Chả là sáng nay anh Thanh có vẻ mệt mỏi, mặt mày buồn bã, có lẽ đêm qua em phục vụ anh Thanh hết mình, nên sáng nay anh mệt, lại còn ngủ mơ màng gì nữa.

- Sao, lại còn mơ nữa à?

- Thế nên anh Thanh mới bỏ đi ra thị trấn sớm … không nói em có ở lại hay không?

Hắn quan sát thấy cô đang đứng gần chiếc tủ, đằng sau cửa nhỏ. Hắn vội nói:

- Àh để anh xem chỗ tủ phía sau lưng em.

Hắn đi nhanh về phía tủ, mở hai cửa tủ nhỏ ra, không thấy gì. Cô gái vẫn chưa kịp lùi ra xa, mà đứng sau lưng hắn.

Mở xong tủ, hắn quay sang nhìn vào gáy cô, rồi khẽ nói khơi gợi:

- Đêm qua, em phục vụ anh hai anh mệt mỏi?

- Sao không để anh phục vụ lại cho cô em? – Hắn nói vừa nhếch mép cười với một thái độ tự tin đầy trơ tráo.

Cô gái nhìn hắn hiểu ý cười mỉm. Cô không nói gì mà đứng đó, đầu ngẩng lên cao hơn một chút. Hắn vội ra đẩy cửa gài chốt lại. Rồi hắn nhanh nhẹn đến bên cạnh cô.



Hai người nhìn nhau giây lát. Qua ánh mắt, dường như họ cảm nhận sự đồng cảm dễ có của một cô gái đi khách hạng sang và một tên xã hội đen bảo kê. Hắn hôn vào môi cô, hai người thè lưỡi liếm láp nhau. Rồi hắn đẩy nhẹ cô ra, hai tay vuốt ve bờ vai của cô, nhẹ nhàng lần ra phía sau gỡ khăn quấn. Tấm khăn rớt xuống dưới đất. Hắn nhìn chăm chú vào bộ ngực trắng to tròn của cô gái. Hắn đưa hai tay lên vuốt ve, lăn lê hai bầu vú, rồi khẽ ngồi xuống hôn nhẹ vào đó. Hắn hôn cả hai bên núm vú. Cô gái cảm giác tê tê, mắt cô nhắm nghiền. Rồi hắn đẩy nhẹ cô về phía tủ, làm ra (tạo) thế cho cô ngồi lên thành tủ, hắn dạng hai chân cô ra rồi hôn vào chỗ kín. Lúc này cảm giác tê tái mạnh hơn, cô vội đưa hay tay nắm lấy tóc hắn mà ghì vào háng mình. Cô nhận đầu hắn vào chỗ nào, hắn hiểu ý càng hôn mạnh vào chỗ đó. Cô gái cũng khẽ kêu bật thành tiếng.

Được một lát thì hắn đứng dậy, khẽ kéo cô vào giường nằm. Cô gái còn trêu hắn:

- Đêm qua, phục vụ ông già bở hơi tai, dạc cả chân!

- Sáng nay thì bắt đền anh nhé, thôi nào cố lên chứ!

Rồi cô nằm ườn ra, quay lại để tấm lưng rộng lớn hai đường cong từ eo xuống hông. Hắn ta lại nhẹ hôn lên đó, tay mân mê mát xa eo.



Đã trót mở miệng nói, thế là hắn luôn bị cô gái nắm tay, nắm đầu khiến hắn phải vừa hôn hít, tay vừa xoa bóp để làm ra (tạo) cảm giác đê mê, phấn chấn mà tan đi cơn mệt mỏi khắp người. Hiểu ý hắn ngẩng đầu hỏi cô gái:

- Chắc em cao tay quá nên ngủ với anh hai mà vẫn chưa thỏa mãn phải không

- Ứm, sao anh biết?

- Anh chỉ đoán?

- Đoán àh. Anh chỉ giỏi đoán mò, nếu không lên đây sao anh biết. – Cô ta nói, lấy tay dí lên cái đầu bù xù tóc của hắn.

Hắn cười nhưng tỏ chút nghiêm nghị mà nói:

- Anh biết chứ, anh Thanh dù sao cũng lớn tuổi rồi, làm sao chăn được mấy cô còn trẻ như em … lại kinh nghiệm nữa chứ?

- Sao anh biết em kinh nghiệm? Hì hì, kinh nghiệm lắm lúc cũng hại cái thân.

- Sao? À, thôi anh hiểu rồi.

- Ừ, ừ - cô gái cũng gật đầu nói đồng tình

Rồi cô tự nói về chuyện đêm qua:

- Anh hai của anh, ghớm, em phục vụ ông muốn mỏi cổ, nhức cả xương sống!

- Đến lúc vào cuộc thì lại xuống nhanh quá, thành ra em vẫn chưng hửng.

- Làm nghề như bọn em ai bảo sướng. Trông thì đi với toàn khách sang, ra vào khách sạn, nhưng phục vụ mệt lắm.

- Nhiều ông cứ ra rất nhanh thế là xong, lão vờn mình chán chê rồi lăn ra ngủ. Còn lại mình giữa đêm hôm nằm mà cứ tưng tức như bị tắc.

- Bực bội mà cũng phải quen.

Hắn làm bộ ngạc nhiên hỏi:

- Thế mãi cứ thế thì sao?

- Kiếm trước là một chuyện, còn lại ai chẳng có bạn tình – Cô trả lời

- Thế khách làng chơi không phải bạn tình của em hả?

Cô gái dù đang trần truồng trong vòng tay gã kia cũng gắng trả lời:

- Mấy ông già đáng tuổi cha chú em, sao làm bạn tình được?

- Xem ra, anh hơi coi thường con này đấy

- Anh tưởng bọn em không có tâm hồn sao?

- Nghề này chỉ kiếm trước thôi!

Hắn lại trêu cô:

- Tâm hồn gì?

- Thôi anh tập trung đi. Nãy giờ lại làm em tụt hứng rồi – Cô nói rồi lại đưa tay nhận đầu gã xuống



Được một lúc, cả hai bắt đầu giao hoan, trong cơn đê mê cô gái nhắm mắt tận hưởng cái thú mà thường ngày cô phải đi phục vụ người khác. Còn gã kia cũng lấy rất làm khoái cảm được phục vụ người đẹp. Gã cũng mải chuyển động theo nhịp thở của mình và cô gái. Trong cơn mê mải, cô chợt mở mắt, mắt cô đang hoa, thế giới xung quanh cô như đang quay quay bay bổng. Bỗng cô thấy cánh cửaphòng chốngtự nhiên từ từ mở ra. Dù bĩu môi trong cơn khoái lạc đang dấy lên, cô lấy làm ngạc nhiên nghĩ tại sao hắn không gài cửa, nhỡ tên kia đi đâu về trông thấy họ thì sao. Cô nói hắn:

- Nãy anh quên gài cửa hả?

- Có, gài rồi

- Xạo, quên gài rồi … ứ … ứ … Quên thì nói quên, á … á … chứ sao cửa lại mở ra.

- Đã bảo là … ừ … ừ … ờ… gài rồi mà! Em phê hay sao mà hoa mắt sớm vậy?



Cô khẽ liếc mắt nhìn lại, lúc này cánh cửa vừa mở ra hơn phân nửa. Cô còn thấy một làn khói trắng mỏng phía ngoài từ từ tụ lại sau cửa. Bỗng cô thấy một cô gái mặc áo trắng dài từ vai đến sát gối, tóc xõa rất đẹp khêu gợi. Nhưng khi cô nhìn kỹ vào khuôn mặt cô gái, thật đáng khiếp sợ, cô gái đó đang đứng trước cửa nhìn vào trong. Khuôn mặt xám xịt, môi thâm chì, mắt tím, da nám đen như tro, miệng cô ta hé thều thào lộ ra hai ba chiếc răng nanh. Cô giật mình cong cả người lên, đưa hai tay ra chỉ về phía đó.



Thật đúng lúc này, cơn khoái lạc vừa lên đến gần cao trào, cô nấc từng tiếng thở không kịp nên không thể nói thành lời mà chỉ gọi “Nó … nó … ứ …á … á!”. Gã kia thấy cô cong người định chồm lên gã thì gã lại đè xuống nên cô không thể nói. Khi cơn khoái lạc vừa qua, cô gái giật bắn người ngồi lên, xô cả gã kia sang bên. Vơ vội quần áo, cuống quít mặc. Gã hỏi:

- Em làm cái gì vậy? Đang đúng lúc thì em bỏ chạy?

- Có con bé nào ở đây, nó vừa lên hăm dọa em. Nó đứng ngoài kia kìa! – Cô nói.

Hắn cũng hỏi:

- Đứa nào?

- Một con bé nào mặc áo trắng, mặt nó thâm như cái đít nồi. Có ma, có ma!



Gã không tin, ngồi dậy tay che chỗ kín nhìn ra cửa thì thấy cửa hé mở, gã ra ngoài nhìn quanh chẳng có ai. Vừa mặc xong quần và khoác chiếc áo da, vội vơ mấy thứ đồ lót, ví, guốc cao gót nhét vào túi xách, cô chạy bổ xuống lầu.



Vừa xuống cầu thang, cô thấy tên Hoàng đang đi lên, cô xô hắn chạy ra, áo khoác phanh phân nửa ngực, bên trong hai bầu vú tưng tưng. Tên Hoàng chỉ kịp “Ơ! Ơ” một tiếng vì thấy cảnh quá ngạc nhiên, hắn chỉ kịp nuốt nước bọt vội hỏi “Cô em đi đâu vậy”. Cô gái không kịp giải thích chỉ nói “Có ma! Có ma! tui đi về thôi! Anh ở lại mà trông nhà?”. Tên Hoàng vẫn ngơ ngác hỏi “Ma nào?” Rồi hắn cười mỉm như hiểu ra chuyện gì “Àh, chắc lại cha Lâm dâm đãng quá, lên lầu sàm sỡ cô ta, nên cô ta gọi là con ma dâm dục! Chứ còn gì? Khà khà khà!”. Vừa kịp lẩm bẩm xong, hắn thấy Lâm đang kéo vội cái quần dài đi xuống, Lâm cởi trần. Hoàng vội làm ngơ nói:

- Anh Lâm, em vừa mua thức ăn về, thấy con Hồng bỏ chạy ra ngoài rồi!

- Mặc kệ nó! Con này không biết có điên không?

- Vâng! Thôi anh em mình chuẩn bị ăn sáng đi!

- Ừ!



Hoàng bày đồ ăn sáng ra trên bàn. Lâm lên lầu mặc áo quần nghiêm chỉnh, rồi đi xuống ngồi ăn với Hoàng. Cả hai dùng thêm bia, thuốc lá. Lâm nói:

- Ăn xong, mày đi xem một vòng cái nhà này xem sao.

- Chỗ nào lắm đồ đạc bỏ không thì kéo ra xem thử có gì không. Anh Thanh dặn vậy.

- Chuyện mày thấy vừa rồi, chớ có bép xép gì nghe chưa!

- Vâng, vâng, em hiểu!

- Ừ tốt, chiều tối tao cho mày đi ra ngoài, tranh thủ tìm con nào mà giải quyết. Rồi về sớm. Chắc anh Thanh cũng đến 8g tối mới về.

- Vâng! Dạ Thank anh!

Xong xuôi, Hoàng lẳng lặng đi làm theo chỉ bảo của Lâm.

***





 

quanchua9x

New Member
het chuong 4: truyen BMNNCH

- chi con 1 chuong nua, la sap chuyen sang dang "live". truyen du dinh se viet khoang 280 trang, ban thay day da viet va dang tren 130 trang roi.

- de laptop cho noi dung, se co them vai bai noi chuyen chung chung, hay ve de tai khac: vidu hoc ngoai ngu.

- dao nay toi dang thich nghe nhac cua ca sy Bang Cuong, toi thay a ta rat co ca tinh va fan dau. Bai "Det mong uyen uong" cua BC, toi thay rat hay, vi thinh thoang toi cung mo det mong voi 1 ai do toi thich.

- bay gio moi cac ban xem tiep chuong 5



 

Các chủ đề có liên quan khác

Top