Trahern

New Member
Nữ hoàng, xuất bản năm 2003, dẫn người đọc đến với đất nước Trung Hoa thế kỷ thứ VII, đến với nhân vật Võ Tắc Thiên (624-705), Hoàng hậu, nữ Hoàng đế đời Đường.
Rất nhiều sử gia (nhà) và nhà văn Trung Hoa vừa viết về người đàn bà khác thường này… Nhưng cuốn tiểu thuyết của Shan Sa (Sơn Táp) có lẽ là tác phẩm đầu tiên viết từ ngôi thứ nhất. Cái nhìn của người kể chuyện cùng thời là nhân vật chính vừa soi tỏ những uẩn khuất nội tâm vừa rọi sáng những ánh sáng khác lạ lên các sự kiện và con người…


Một
Những tuần trăng bất tận, vũ trụ mờ đục, những tiếng gầm gào, những cơn xoáy lốc, đất chấn. Hiếm có những khoảnh khắc nghỉ ngơi; trán úp vào đầu gối, cánh tay vòng quanh não, tui nghĩ, tui nghe, tui mong đừng còn tại. Nhưng sự sống đang ở đó, hạt châu trong suốt, vì tinh tú thong thả xoay quanh mình. tui mù lòa. Mắt tui đăm đăm hướng về cái thế giới khác kia, cái hiện còn khác kia nó đang mờ xóa từng ngày. Sắc màu của nó tàn lụi, hình ảnh của nó thành mơ hồ. Hãy còn nơi tui những tiếng kêu ngạc nhiên, những tiếng khóc văng vẳng. Hồi tưởng bất lực đè ép tôi, ưu sầu thiêu đốt tôi. tui là ai? tui hỏi cái Chết ngồi chồm hỗm dưới chân mình. Cái Chết làu bàu và bất trả lời.
tui đang ở đâu? tui nghe thấy những tiếng cười, những giọng đang nói: “Bẩm lớn nhân, chắc chắn là con trai. Công hi sinh cựa đấy. Công hi sinh hăng quá”.
Chẳng cần tui sẽ là ai. tui vừa chán ngán sự mênh mang này rồi. tui vừa chán ngán hy vọng, chờ đời, là mình, trung tâm của thế giới.
Tiếng gió lao xao khiến tui nguôi dịu. tui lắng nghe mưa tuôn ròng ròng. Trong bầu trời của tui nơi vầng dương bất bao giờ mọc, tui nghe thấy một bé gái hát. Giọng dịu dàng và ngây thơ của bé ru tôi. Chị tôi, tui e sợ cho chị một bất hạnh lớn. Một bàn tay định vuốt ve tôi. Nhưng một bức tường ngăn cách chúng tôi. Mẹ, bóng dáng in hình trên vách của tư duy con, mẹ có biết rằng con là một cụ già buộc phải ở chốn ngục tù là da thịt mẹ?

Ở đáy hồ, trong những làn nước màu nâu, tui anchorage bên nọ bên kia, tui co quắp, duỗi mình ra, xoay như chong chóng. Từng ngày từng ngày, thân hình tui phồng lên, đè nặng tôi, bóp nghẹt tôi. Những muốn mình là một mũi kim, một hạt cát, là ánh nắng chiều trong một giọt nước, tui lại thành một thịt da đang arrest nở, một núi những nếp gấp, những máu, một thủy quái. Một hơi thở nâng tui lên và đu đưa tôi. tui cáu kỉnh. tui công phẫn với chính mình, với người đàn bà là giám ngục của mình, với cái Chết bạn duy nhất của mình.
Mọi người chờ đợi tôi. tui nghe thì thào rằng cậu bé sẽ được đặt tên là Chiếu (có nghĩa là Soi sáng). Tiếng lao xao soạn sửa ngăn cản tui suy ngẫm. Họ nói về quần áo, về tã lót, về lễ mừng, về các vú nuôi, béo tốt, trắng trẻo, khỏe mạnh. Họ cấm nói tên tôi, sợ ma quỷ chiếm lấy hồn vía tôi. Họ chờ đợi tui để khởi đầu tại nơi mà số mệnh họ vừa dừng lại. tui thương hại những sinh linh nhiệt tình, niềm nở, háo hức ấy. Họ còn chưa biết rằng tui sẽ phá hủy thế giới của họ để xây dựng nên thế giới của mình. Họ bất biết rằng tui sẽ mang tới sự giải thoát nhờ lửa cháy và băng giá.
Một buổi tối, tui giật nảy mình. Những làn nước cuồn cuộn. Những đợt sóng cuồng bạo đập vào tôi. Thu người lại, tui đấu tranh chống nỗi sợ bằng cách tập trung vào sự thở của mình, vào cái dằng xé của cơn đau. Thủy triều dồn dập quẳng tui vào một cửa song hẹp. tui trườn giữa những lèn đá. Thân hình tui rớm máu. Da tui rách xước. Đầu tui nổ vỡ. tui siết chặt hay nắm tay để khỏi hét lên.
Ai đó cầm chân tui kéo ra và phát vào mông tôi. Đầu chúc xuống phía dưới, tui òa lên tiếng khóc. Họ bọc tui vào lớp vải làm tui xây xát. tui nghe thấy giọng nói lo âu của một người đàn ông: “Trai hay gái?”
Không ai trả lời. Người đàn ông giằng lấy tui và định xé chiếc tã.
Tiếng rền rĩ của một người đàn bà khiến ông dừng tay:
_ Lại là con gái, thưa tướng công.
_ A! Ông thốt kêu lên trước khi nước mắt chứa chan.
 

vovaan

New Member
Khoảng một chục phụ nữ chăm lo nuôi tui lớn. Ba người vú thay nhau giải khát cho tôi. tui háu ăn phát sợ. tui vừa biết cười rồi. Hai con mắt, những hạt ngọc đen to, đưa đi đưa lại . Sự khích động của tui khiến mẹ tui lo ngại, bà cầu viện đến các đạo sĩ trừ tà. Nhưng chẳng ai trục nổi con quỷ ở trong tôi.
Những sợ hãi của họ rút cục làm tui phát chán. Dưới lớp màn the, tui vờ nửa thức nửa ngủ để được yên thân, một người đàn bà vừa hát vừa đưa nôi. Một người khác phe phẩy chiếc quạt để xua vài con côn trùng hiếm hoi vừa bay vào thế giới thơm tho này. Mi mắt khép kín, tui để ý nghĩ mình bay đi qua khung cửa sổ.




Vương quốc nơi cha là vị chúa tể tuyệt cú đối ngự trị chia làm hai bộ phận. Khu trước dành cho nam giới. Các quản lý, thư lại, kế toán, đầu bếp, thị đồng, tòng bộc, kỵ sĩ tùy tùng, vệ binh, lính hầu bận rộn từ lúc rạng đông. Các quan chức và quân nhân nhận mệnh lệnh rồi cưỡi ngựa ra đi. Những toán binh sĩ luyện tập suốt ngày trong khoảng sân bên. Thế giới nam nhi này dừng lại trước một cửa lớn màu đỏ tía nơi tư thất bắt đầu. Đằng sau bức tường cao trắng như tuyết, hằng trăm phụ nữ sinh sống, già, trẻ, bé gái. Họ mang túi tóc có gài hoa, đai lưng lụa buộc những chiếc khâu bằng ngọc. Vào năm Võ Đức thứ tám này (năm 625 sau CN), thời (gian) trang ưu ái các sắc nhạt của mùa xuân mới chớm và xiêm áo có màu vàng của hoa kỵ phù lam, màu xanh sáu của lá lan, màu hồng dễ thương của anh đào, màu son của vầng dương được nước hồ phản chiếu. Người quét dọn, a hoàn, thợ may, thợ thêu, nữ tỳ bế ẳm, vú nuôi, người nấu bếp, quản gia, chấp sự, người chăm lo trang phục, ca sĩ, vũ nữ, họ tiến bước thong thả và nói năng khẽ khàng. Họ thức dậy lúc bình minh, tắm táp vào buổi hoàng hôn. Là những đóa hoa trong vườn của cha tôi, họ tươi nở để phụ trợ cho sắc đẹp của một người duy nhất.
Mẹ ăn vận giản dị. Tiếng ho afraid hắng của mẹ sai khiến, ánh mắt mẹ truyền bảo. Mẹ thanh lịch một cách tự nhiên. Thời gian qua đi, như cánh bướm bay, mẹ vẫn giữ lại mùa xuân vĩnh cửu. Họ Dương của mẹ ở Quan Trung thuộc ba mươi dòng họ cao quý nhất đế chế. Là con, là cháu gái, em họ các Trọng thần, chị em họ với các Hoàng phi, họ hàng gần với Hoàng đế và các Công chúa, mẹ mang phong thể đường hoàng như mang một đồ trang sức, một tấm áo khoác, một vầng hòa quang. Mẹ cúng tặng các chùa chiện và phân phát thức ăn cho những kẻ hành khất. Là tín đồ Phật giáo nhiệt thành, mẹ ăn chay và thờ ơ với sự huyên náo nơi trần tục. Nắn nót chép Kinh, mẹ mơ đến được cõi cực lạc của đức Phật A Di Đà, Người tỏa chiếu muôn vàn tia sáng.
Mẹ lạnh lung, tinh tế, êm ả. Vẻ dịu dàng sắc nét và mờ đục của mẹ làm tui nhớ đến miếng ngọc bội treo bên trên chiếc nôi của mình. tui thèm mẹ. Sự chờ đợi khiến tui nóng nảy. Thỉnh thoảng mẹ xuất hiện sau nhiều ngày vắng mặt. Khi mẹ tới, đuôi áo lụa dài và tấm khăn sa lượt thượt làm những tấm rèm trongphòng chốngtui rung rinh. Mặt đất được đôi giày của mẹ lướt qua khẽ rì rầm vui thích. Mùi thơm của mẹ đi trước mẹ. Mùi thơm ấy mang hương của nắng, của tuyết, của gió đông, của những vành cánh hoa nặng trĩu hạnh phúc.
Mẹ bất bao giờ bế tui mà chỉ nhìn tui từ xa. tui ngó mẹ chòng chọc thèm thuồng. Đôi môi mẹ là hai cánh hoa thắm đỏ. Khuôn mặt cạo kỹ lông tơ mịn như mặt gương. Cặp mắt, dưới hàng lông mày cạo đi rồi vẽ lại thành hình cánh ve sầu, biểu lộ niềm thất vọng. Mẹ những mong có một đứa con trai.
 

Devon

New Member
Những cây lựu nở đầy hoa và mùa hạ tới. tui đầy trăm ngày là một dịp tổ chức ăn mừng. Mẹ vừa cho mở cửa tòa lầu ở giữa hồ và mời các quý phu nhân là họ hàng, bè bạn đến dự một bữa tiệc linh đình.
Trong gian sảnh có những làn nước lấp lánh bao quanh, tui được chuyền từ đôi bàn tay này sang đôi bàn tay khác. Mọi người vuốt ve tôi, nựng nịu tôi. Các a trả bước lên bậc thềm, đặt các quà tặng. Một phu nhân tặng tui đôi xuyến ngọc bích. Bà quả quyết rằng cặp mắt đen và sáng continued lanh của tui biểu lộ sự thông minh. Một bà khác sai bưng đến chín thoi vàng trên chiếc mâm bạc, và bảo rằng trán tui rộng tiên báo một tương lai có số hôn nhân giàu sang và hạnh phúc. Bà khác cho tui chín cuộn gấm. Bà bảo rằng mũi tui thẳng, đôi má mũm mĩm, khóe miệng associate chím tròn báo trước đường sinh nở mắn khác thường: tui sẽ có không số con trai.
Mẹ hài lòng. Thấy mẹ gật đầu ra hiệu, tất cả người trải một tấm thảm lụa giữa chiếu tiệc, nới tã lót và đặt tui ngồi xuống. Các a trả rải ra khoảng mươi đồ vật. Quên đi những phụ nữ xanh xao, trang sức lộng lẫy đang tụ hộ, tui vớ lấy một đồ chơi lạnh giá và cố nhấc nó lên. Những tiếng xì xào thốt ra và một bà bình luận:
_ Cháu bất chọn hộp phấn Nhan sắc, cũng chẳng chọn phiến ngọc của sự Cao quý, cây sáo của Âm nhạc, cuốn sách của Minh triết, ngọn bút của Thi ca, chiếc bàn tính của Thương mại, hay chuỗi tràng hạt của Tâm linh. Chị họ thân mến, tương lai con gái chị sẽ rất kỳ lạ. Thật tiếc rằng cháu bất phải là con trai.
_ Quả thực hết sức đáng tiếc, thưa phu nhân, một bà khác lặp lại.
_ Này, chẳng nên buồn phiền vì chuyện đó, một giọng nói vang lên, đầy tự hào. Ở thời (gian) đại chúng ta, phụ nữ có tiềm năng thực hiện hàng ngàn điều oanh liệt. Ngày trước, Đại Công chúa Bình Dương vừa chiến đấu vì đức Tiên Đế phụ vương mình. Trong aroma lễ của người, Hoàng thượng vừa cho thổi kèn dóng trống, những vinh dự chỉ dành chon am giới. Con gái chị có vầng trán nở nang để đón linh khí của trời, có hai cùng tử ngời sáng, chiếc hàm kiên quyết, đôi môi hào hiệp, cháu vừa chạm vào thanh kiếm của cha cháu. Tuyệt vời! Chị thân mến, từ nay chị hãy cho cháu ăn mặc như con trai. Hãy giáo dục cháu sao cho xứng với tính quả quyết của cháu. Con gái một vị tướng ưa chỉ huy. Em nhìn thấy cháu là chủ nhân của một gia (nhà) đình quý tộc quý tộc thượng võ!
Chẳng bao lâu tui cảm giác nhu cầu đi đến với thế giới thay vì đón đợi nó trong nôi của mình. Vì bất đứng được, tui bò. Một bước về phía cái lạ lùng chưa biết đòi hỏi tất cả các cơ phải phối hợp. Mắt chăm chú nhìn một vật, tai rình nghe, miệng há để thốt ra những tiếng gầm câm lặng, tui nhấc một cánh tay, một bắp chân, tui rẽ thế giới tiến lên.
Một người đàn ông rậm râu cúi xuống bên tôi. Choàng một tấm áo khoác lót lông chồn đen, ông có vẻ đến từ nơi xa, rất xa. Nhìn ông, tui nghe thấy tiếng ngựa phi, tiếng vũ khí loảng xoảng, tiếng gió gào, tiếng rền rĩ phóng túng của các kỹ nữ. Mùi cầm thú nơi ông khiến tui rung mình. Những cái hôn thô bạo của ông làm xước má tôi.
Một bé gái quan sát tôi. tui bị mê hay vì nước da hồng hào của cô, vì những đường nét trong sáng thuần khiết, những bắp chân rắn chắc, đôi tròng mắt sẫm màu, vì con vịt bằng gỗ cô kéo lê đằng sau. Nhìn ngược nhìn xuôi rồi, cô đặt một ngón tay vào bàn tay tui và tui siết chặt ngón tay ấy cho đến khi cô đỏ mặt lên và khóc. “Đừng làm chị mình đau”, vú nuôi bảo tôi. Vú bất biết rằng về sau, tương tự như trong những ngày thơ ngày này, chị sẽ van nài tui hãy là kẻ hành hạ chị.
 

Alvan

New Member
Năm Võ Đức thứ chín, Hoàng đế thoái vị nhường ngôi cho con. Mười hai tháng sau," mới "Hoàng đế triệu cha về từ Dương Châu nơi cha được cử đến công cán và bổ nhiệm cha làm thứ sử Lợi Châu, nơi cuộc khởi loạn của quận vương Lý Hiếu Thường vừa bị dẹp tan.
tui hai tuổi. tui chập chững vấp ngã giữa những rương gỗ, những cỗ xe phủ mui sơn dầu, chẳng biết nỗi đau của một người cha phải rời xa triều đình. Ngựa và bò sải bước trên con đường không tận hun hút về phía chân trời. Qua khe cửa xe, tui háo hức nhìn thế giới. Bên ngoài, các sắc màu lay động xếp vào, trải ra, quanh co uốn lượn. Ta sẽ gặp lại nhau, hỡi Tràng An, đô thành quê hương!
Con đường lổn nhổn đá sỏi giữ tui tỉnh ngủ. Chúng tui xuyên qua một dải cùng bằng rộng lớn lớn, mặt đất khô cằn nứt nẻ dưới nắng. Từng bầy trẻ rách rưới đến quỳ sụp trên đường chúng tui qua. tui ngạc nhiên vì sự còn tại của những sinh thể gầy gò và bẩn thỉu đến như thế. Mẹ sai phân phát bánh tráng, bánh bao, cháo gạo mà chúng nuốt chửng ngay khi còn nóng bỏng.
Những câu hỏi dày vò tôi. Suốt ngày, tui chất vấn người lớn:
_ Đói là thế nào? Tại sao phải trồng trọt trên cùng ruộng? Lúa mì là gì? Làm bánh như thế nào?
Sau một tháng hành trình, đoàn xe đi vào vùng núi non sương phủ. Con đường hẹp xẻ giữa các bờ giốc và, bên dưới, song Gia Lăng gầm réo đập vào những lèn đá bị sóng dồi gió dập. Các thành lũy xuất hiện trên những đỉnh núi, các đồn binh mở rào chắn cho chúng tôi. Quân lính của triều đình, những con người quê mùa cục mịch, uống trong những chiếc bát mẻ và tay cầm đùi bò mà ăn. Buổi tối, quanh đống lửa trại, họ vừa hát vừa đánh trống. Mình trần, họ nhảy múa và giao đấu bằng những thanh gươm gỗ. Trăng lên. tui thiếp ngủ trong khi nghe tiếng hổ gầm. Bình minh ló rạng. Những cánh chim lao đi tìm mặt trời. Đu mình từ dây leo này sang dây leo khác, những con khỉ vừa lẩn trốn ánh sáng vừa trôi chí chóe. Tại sao bầu trời lại rực hồng? Tại sao cây cối lại im phăng phắc? Tại sao những người chèo thuyền lại rạch mặt mình? Người rớm máu, họ nhổ neo và lao vào các dòng thác.
 

Các chủ đề có liên quan khác

Top